Tiếng Dương Cầm

Chương 14: Chương 15

Chương 15:

Giữa màn mưa dày đặc, Nam Phương ngồi bên cạnh cô, nhìn về phía những đám mây xám u ám, ảm đạm, những hạt mưa liên tục rơi xuống, thậm chí hòa quyện vào nhau rơi, vỡ tách xuống lòng đường. Hai tuần nay, dường như chàng trai này thường xuyên lui tới, nhưng rồi chỉ lẳng lặng ra đi mà không nói một lời.

Hôm nay, giữa cơn mưa u buốt lạnh lẽo, hắn khoát cho cô chiếc áo măng tô màu đen mà hắn mặc đến, nhìn dáng vẻ lạnh đến cắt da, cắt thịt mà cô vẫn tỏ vẻ bình thản, hắn mỉm cười. Hắn thừa nhận cảm phục sự kiên cường của cô, thừa nhận yêu thích bản tính ngoan cố lạnh lùng của chính cô.

Có lẽ với bao nhiêu người con gái dung mạo xinh đẹp, tính tình ngây thơ, hoặc là tự tin dễ gần đều thu hút cái nhìn hứng thú của mọi người, nhưng người như Hàn Ngọc, hắn là lần đầu tiên gặp được. Trong mắt của chàng trai trẻ tuổi nhưng từng trải đời như hắn, Hàn Ngọc là một người hiếm thấy bởi phong thái và con người cô hoàn toàn tách biệt với thế giới muôn sắc này.

Cô gái này, bề ngoài lạnh lùng đến khó gần, người ta thường nói, ngoài lạnh, trong nóng. Nhưng dương như Hàn Ngọc lạnh lẽo là bản chất trời sinh. Tiếp xúc với cô vô cùng nhạt nhẽo, con người cô không tranh giành danh lợi hay thứ gì cả, bề ngoài khích bác, tự cao tự đại, cô tạo cho người khác một cảm giác muốn đánh bại, nhưng sự thật có bại hay không trong mắt cô cũng chỉ như hạt cát vàng giữa sa mạc bao la.

Cô ít nói, đặc biệt không nói hai lời, bản tính thẳn thắng nhưng mà cảm xúc thì tiết chế rất tốt. Hắn cho rằng cô rất nhạt nhẽo, nhưng rất bí ẩn, muốn tò mò tìm hiểu, nhưng mà cô luôn dựng quanh mình một thành trì kiên cố, khó mà tiếp cận.

“Cô nghĩ xem, lần này Trần Khánh Minh có cứu cô không?” Hắn lười nhác đặt tay lên mái tóc dài của cô, ánh mắt tối tâm mờ mịt, như tầng tầng, lớp lớp sương mù bao phủ.

“Chắc chắn có”

Hắn mỉm cười nhìn cô, nét cười giễu cợt đến tột độ. Cô tin? Vì sao? Cô không biết nhưng cô luôn tuyệt đối tin anh vô điều kiện.

Nam Phương nhìn nét mặt kiên định của cô, thoáng chốc, lý trí bị phân tán, hắn nhìn cô, nhìn vào đôi mắt trong trẻo tràn đầy niềm tin mãnh liệt, hắn nhìn thật sâu, thật rõ ràng. Trong đáy mắt hắn, chỉ còn có gương mặt gầy gò như diễm lệ của Hàn Ngọc, hai hàn mi hắn không tự chủ khép lại, gương mặt từ từ hạ thấp xuống.

Hắn…

Trong đầu hắn, hình ảnh cô hiện lên rõ nét, một cô gái mạnh mẽ, quật cường trước những đòn tra tấn dã mang của Hoàng Phong, nhưng mà tâm trí hắn…, đột nhiên có giọng nói lạnh lẽo trầm khan vang lên: “Nam Phương, Nam Phương…” Hắn lập tức dừng lại hành động, lẳng lặng bước ra khỏi phòng.

Hắn mãi mãi không quên được ám ảnh đó, dù cho trước mặt Hàn Ngọc, cảm giác yêu thích dâng trào từ tận đáy lòng đã ngủ yên, hắn như một cái xác cô bỗng được hồi sinh, nhưng mà cái giọng nói lạnh lẽo bao lâu nay, đẩy hắn lại bóng tối, đưa hắn rơi vào mặc cảm khi đối diện với cô. Hắn biết, hắn không xứng đáng với cô, hắn rõ bản thân ghê tỏm đến mức độ nào.

Hàn Ngọc cô không nghếch đến mức không nhận ra con người này. Hắn đột nhiên quan tâm cô, hắn một mình lui tới đây đều đặn dù ưa hay nắng. Cô thật sự dở khóc dỡ cười. Con người hắn không xấu, nhưng cô thật sự chỉ cảm kích hành động của hắn, chứ không vì một lý do khác mà quan tâm hắn. Cô nghĩ, cô nên cách xa con người này, để tránh hắn u muội…như vậy sẽ làm không chỉ cô mà còn hắn phải đau khổ.

Hôm nay, Nam Phương lại đến, hắn mang cho cô một túi thức ăn như thường lệ. Nhìn dáng vẻ hắn ân cần chăm sóc cô, lẵng lặng nhìn cô ăn uống mà không nói một tiếng. Trong lòng cô, bỗng quét qua một ý nghĩ.

Cô không nghĩ nữa, nó quá bỉ ổi, quá vô sĩ, lương tâm và nhân cách của một con người không cho phép cô làm chuyện đồi bại như vậy, huống hồ, hắn lại tốt với cô, làm sao cô có thể.

Nhưng mà… nếu cô làm được, hắn sẽ hận mà quên cô, như vậy có lẽ bớt đau khổ hơn.

“Anh nghĩ Hoàng Phong có giết tôi không?” cô đưa cho hắn ly nước.

“Chắc chắn có!” Hắn bình tĩnh nhận lấy, đôi mắt vẫn nhìn xa xâm như mọi ngày, sau đó, hắn chỉ nghe cô thở dài một tiếng.

Sắc tím của hoàng hôn trải dài phía xa đường chân trời rộng lớn. Chiếc xe gắn máy lặng lẽ chạy trên con đường rộng lớn vắng vẻ. Tiếng động cơ ù ù vang vọng khắp không gian, có vẻ rợn người.

Màn đêm âm thầm xụp xuống cũng vừa vặn là lúc chiếc xe ra tới thị trấn nhỏ. Ngoài thị trấn của vẻ đông đúc hơn nhiều.

Phía đông thị trấn là khu chợ nhỏ, ánh đèn rực rỡ sáng choang chiếu khắp mọi gian trong chợ, mọi người chen chân qua lại, chợ đêm có vẻ nhóm lên một lúc rồi. Con đường càng lúc càng chậc chọi khó có thể di chuyển.

Nam Phương bảo cô xuống, hai người dắt xe luồn lách qua dòng người huyên náo.

Cô tháo mũ bảo hiểm, ở phía sau đẩy phụ yên xe để hắn dễ di chuyển hơn. Dường như càng ra ngoài thì dòng người càng đông hơn. Hắn chật vật xô đẩy người xung quanh mới có thể đến được một đoạn vắng người hơn. Khi quay lại định hỏi cô có mệt không thì Hàn Ngọc như bốc hơi, lặng lẽ không còn một chút dấu vết ở sau hắn.

Nam Phương như hồn phách đồng loạt lìa khỏi xác, hắn hoảng hốt nhảy dựng lên, vứt xe xuôi theo dòng người quay trở lại hướng cũ.

Hàn Ngọc từ lúc thừa cơ đông người chạy trốn. Xong, giữa dòng người đông như kiến này, cô hoàn toàn mất phương hướng. Đứng ngây người một lúc, cô quyết định đi theo họ, chắc chắn là đến chợ.

Nam Phương lại rất nhanh đuổi theo ở phía sau, thấy dáng lưng quen thuộc của cô chật vật len lõi để bước đến, hắn thở phào nhẹ nhõm, định đến bắt cô về thì người phía sau đẩy tới, hắn chệch sang một bên. Tầm nhìn lập tức bị che khuất bởi gã thanh niên cao lớn ở phía trước.

Lúc quay đầu thì cô đã biến mất, hắn liều mạng đuổi theo vào khu chợ, lại thấy cô đang chạy vòng qua quầy bán quần áo.

Hàn Ngọc phát hiện Nam Phương đã nhìn thấy cô, cô liều mạng bỏ chạy, hắn đuổi theo sắp đến nơi, cô rất nhanh vòng qua quầy thực phẩm, lại thấy hắn đuổi theo ở phía sau, cô hồn vía lên mây, tim như muốn nổ ra chạy thục mạng vào quán phở trước mặt.

Ánh đèn huỳnh quang sáng choang, trong quán ăn hết thảy đều là mùi dầu mỡ, khói, và cả mùi thức ăn,Hàn Ngọc chạy đến bên chiếc bàn trong gốc khuất.

Hai người phụ nữ có dáng người phúc hậu đang ngồi ăn phở, trên chiếc bàn cao tới eo, trải một tấm vải đen, xanh xen kẻ dài tới gần chân bàn. Hàn Ngọc liều mạng nhảy bổ tới, hai người phụ nữ kia chưa hết sững sờ cô đã mồm lắp bắp: “Có người đuổi theo cháu, hai cô giúp cháu trốn đi được không ạ, hắn…hắn đằng kia, sắp tới rồi”

Hai người họ xem như cũng phản ứng nhanh, giúp cô trốn vào gầm bàn, rồi giả vờ bình thản ngồi ăn, chưa trong gầm bàn tối tâm khó chịu, không khỏi cảm thán, họ diễn đạt đến như vậy, có khi nào là diễn viên chuyên nghiệp không chừng.

Nam Phương chạy tới vừa vặn nhìn thấy cô cả người chui tọt vào gầm bàn, hai người phụ nữ lập tức ngồi sát chân nhau. Hắn nhuếch nữa khuôn môi, dõng dạt bước vào quán.

Thấy cô làm mồi ũi, hắn có hơi thương tiếc, định giơ tay lôi cô ra thì bất thình lình, người phụ nữ kia dịch chân sang. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì hai người kia đã đồng thanh hét toáng lên: “Sàm sỡ, sàm sỡ, bà con ơi có người sàm sỡ tôi.”

Đây cuối cùng cũng chỉ là thị trấn nhỏ, thấy có náo nhiệt, mọi người lập tức vây lại xem, hắn còn chưa kịp lên tiếng trả lời trả vốn thì một toáng người bắt đầu nhao nhao dè biểu, dùng những từ ngữ thô tục chỉ trích.

Tiếp theo đó một toán phụ nữ bất bình lập tức nhào vô người hắn, đánh tới tấp, mắng nhiếc đủ kiểu, có đến khi người của đội trật tự đến, Nam Phương mới có thể rời đi, trên người thương tích không ít.