Tiếng Dương Cầm

Chương 20: Chương 21

Chương 21

Một hôm, lúc Hàn Ngọc đang nấu ăn ở dưới bếp thì Phương Nghi gọi điện thoại đến, trong giọng nói của cô pha chút lo lắng và ái ngại: “Hàn Ngọc.. um, chuyện cậu nhờ, tôi có kết quả rồi.”

Chuyện cô nhờ? Không phải là chuyện của chàng trai Nam Phương từng cứu cô sao? Vốn dĩ ngày đó, khi cô xin Trần Khánh Minh đừng giết anh rồi sau đó, cô không tìm thấy tung tích của anh. Trong vụ xả đạn và tong xe của hai bên, lúc cô tỉnh dậy thì mọi thứ đã xong cả rồi, cô không biết anh có trong cuộc đối đầu đó hay không? Cô càng không biết hiện giờ anh ra sao rồi.

Ngày đó, anh từng nhắc với cô hai từ địa ngục, cô không hiểu, nhưng hàm ý lại rõ ràng là anh bị hắn ép buộc. Cô nhân ra chàng trai này có tình cảm với mình, cô cũng không phải cây cỏ vô tri, nếu có thể cô sẽ bằng mọi già kéo anh từ vũng lầy mà bước lên, cô sẽ tách anh ra cái gọi là địa ngục kia.

“Hàn Ngọc, cậu ấy chết rồi, chết trong vụ tong xe lần đó.”

Hàn Ngọc nghe xong câu nói của Phương Nghi, hai mắt cô tối sầm lại, cơn đau từ đâu đột ngột dội lên lòng ngực, cô cảm thấy trước mắt mơ màng nhòa đi, chết rồi? chết trong vụ tong xe? Trần Khánh Minh, anh không giữ lời, anh luôn luôn lừa dối cô sao?

Hàn Ngọc lái xe đến công ty, cô muốn hỏi rõ chuyện này, do lúc gọi điện thoại, Trần Khánh Minh không bắt máy, một lúc thì mất tín hiệu, gọi đến công ty thì không ai thèm bắt máy, cô trong lòng run rẩy, cô cần lời giải thích cho tất cả. Nam Phương, tuy cô không có tình cảm với anh nhưng mà anh chết đi, cô cũng có một phần trách nhiệm, ngẫm đi ngẫm lại, tất cả là do cô mà ra cả.

Giờ tan tầm đã qua rất lâu, trong công ty cũng chẳng còn mấy ai ngoại trừ hai người bảo vệ đang ăn tối ở quán lề đường, Hàn Ngọc lập tức chạy lên phòng giám đốc, anh không có ở đây, trong phòng tối om không một ánh đèn. Hàn Ngọc định bật đèn, sau đó cô nghe thấy tiếng động ma sát rất lớn, vang vọng trong phòng, cô dừng lại đanh giọng: “Là ai?”

Không có tiếng trả lời, cũng chẳng còn tiếng động, cô liền bật đèn đi đến chổ ban nãy vừa phát ra tiếng động, không một chút dấu vết. Sau đó, điện thoại cô rung lên, là Trần Khánh Minh. Anh gọi điện báo cho cô biết là anh đi công tác đột suất ở Canada, thì ra là đi rồi, cô định hỏi nhưng sau đó nghe bên đầu dây kia có tiếng người gọi anh, rồi sau đó là tiếng dập máy.

Cô chán nản lái xe về nha, hai tiếng sau, anh lại gọi về nhắc nhở cô chú ý cẩn thận, lúc này, cô đột nhiên bật khóc: ‘Anh nói đi, tại sao anh nuốt lời, tại sao anh phải giết anh ấy.”

“Hàn Ngọc.” Anh thở dài, giọng nói có chút bất lực. Anh thật sự rất muốn giải thích với cô, ngày đó, anh là bất đắc dĩ, ngày đó anh cũng là vì cô.

“Không cần nói nữa, anh là kẻ lừa đảo, lúc trước cũng vậy, anh lừa tôi chờ anh hơn sáu năm rồi sang Pháp, bây giờ anh lại rat ay với người bên cạnh tôi. Tôi sai rồi, tôi đã chọn sai rồi.”

Cô nghĩ, bản thân chờ đợi anh đã là một sai lầm quá lớn. Tình yêu kỳ diệu đến mức nào? Tình yêu cuối cùng sâu sắc đến đâu? Có người nói với cô, chỉ cần cô đủ kiên định thì nó sẽ trường tồn, nhưng mà… cô bất lực, với anh, một con người đã hoàn toàn thay đổi.

Anh xa lạ, anh như một người cô chưa từng quen biết. Có phải cô nhẫn nhịn anh quá nhiều rồi hay không? Lần thứ nhất, anh nhất quyết không chịu xuất hiện để cứu cô. Lần thứ hai, anh lại kiên quyết thà giữ 20% cổ phần tuyệt đối không cứu cô. Lần thứ ba là gì nhỉ? Cô suýt nữa bị người ta đẩy vào hố đen, lúc đó, anh đang suy nghĩ gì?

Có phải từ rất lâu rồi, cô không còn là quan trọng trong mắt anh? Hay thật sự chưa bao giờ quan trọng?

Là vậy đó, anh không tôn trọng cô, cô cũng chẳng cần phải xem sắc mặt anh. Anh dù sao cũng chỉ là một nhân tố trong cuộc sống của cô, anh không có quyền quyết định sinh mệnh của những người bên cạnh cô. Hôm nay, chỉ một người dám bắt cô đã bị anh xử lý, vậy thì hôm sau, hôm sau và nhiều hôm nữa, liệu những người bên cạnh cô có cùng số phận?

Cô từng cầm súng giết người, nhưng lương tâm cô áy náy, bi phẫn chính bản thân mình. Còn anh? Anh là ác ma, anh nhẫn tâm cướp đi một mạng người mà không hề cảm thấy tội lỗi. hình ảnh cậu thiếu niên ngày nào đã biến mất, cô nên biết sớm rằng, Trần Khánh Minh sau sáu năm đã không còn là anh nhữa rồi.

Nếu một ngày nào đó, vì lợi ích bản thân, cô có thể cũng trở thành con cờ thí trong tay anh mà thôi.