Tiếng súng ngoài bến cảng

Chương 19: Khi bi kịch lên tới đỉnh điểm

Mọi chuyện dần trở nên tồi tệ hơn khi chuyện Anna có con bị người ta biết. Khách ít dần, tiền cũng ít, Anna lại về trút giận lên đứa con tội nghiệp.

" Tại mày á! Mày là sao chổi, là nghiệp chướng! Tao hận mày! Tao căm mày! Tao ghét mày! Sao mày không chết luôn đi! Sao lúc mang thai tao không bấm bụng chết mày luôn đi!"

Thử tưởng tượng xem, một đứa trẻ bị mẹ mình nói như thế thì có bị tổn thương không cơ chứ!

Anna còn lấy hết sách vở trên bàn mà đập vào đầu Ryan, cậu bé không nói gì.

" Sao mày không nói gì đi?!" Anna gào lên.

Ryan vẫn im lặng.

Cô ta tức giận bỏ đi.

Rồi một ngày, một chuyện động trời đã xảy ra: Ryan đã nhìn thấy tờ xét nghiệm trên tay của Anna. Cô ta bị HIV – AIDS.

Anna rụng rời tay chân, nước mắt lã chã.

Nhìn thấy Ryan, cô ta giận chó đánh mèo mà đá Ryan rồi liên tục thốc vào bụng Ryan. Cô ta trách ông trời bất công với bản thân, trách cái ngôi sao chổi đáng ghét kia, mà quên mất, điều đó chẳng liên quan gì, hoàn toàn là do lối sống phóng túng của cô ta.

Lần nọ khi Anna ra ngoài tiếp tục cái công việc kia, có một người đến tìm. Đó là một người đàn ông đẹp trai, mái tóc vàng óng và có một nụ cười thân thiện. Ryan ban đầu nghĩ đó là tình nhân của mẹ, nên tỏ thái độ không mấy hài lòng, nhưng sợ ảnh hưởng đến công việc của mẹ, mà điều chỉnh ngay tức khắc.

" Mời chú vào nhà."

Ryan rót cho anh ta một ly nước, rồi anh ta hỏi: " Em tên gì?"

" Ryan. Ryan Smiths."

Anh ta uống một ngụm trà rồi giới thiệu bản thân: " Anh là John. John Rousseau. Anh là anh trai em."

Ryan giật mình suýt nữa làm vỡ tách trà.

" Ủa? Anh...... trai? Tôi.... có hả?"

John mỉm cười: " Ừ. Anh là anh trai cùng cha khác mẹ của em. Đây là danh thiếp của anh, bao giờ có việc gì, hãy liên lạc với anh ha. Anh về nha. Gặp lại bé sau, bé Ry!"

Bé Ry? Buồn cười thật.

Sau khi mẹ về, Ryan không có kể chuyện gì cho mẹ. Bởi vì Anna tinh thần phờ phạc, người ủ rũ. Cũng vì vậy, bà không còn khách nữa.

Cuộc sống trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

Bệnh tình của Anna trở nặng. Bà phải vào viện thường xuyên và uống ARV. Lúc nào cũng mang theo người. Bộ mặt thì đưa đám, trông như sắp chết.

Ryan một ngày nổi hứng muốn liên lạc với John. Anh ta bắt máy ngay lập tức.

" Bé Ry gọi cho anh là nhớ anh hả?" giọng John có vẻ hớn hởi.

" Không."

" Phũ phàng quá! Vậy chứ sao vậy Ry?"

" Mẹ em sắp mất rồi, có lẽ thế."

John hoảng hốt: " Sao lại thế vậy Ry?"

Ryan không cảm xúc nói: " Bà ấy bị HIV."

John giật mình: " Cái gì?!"

Hình như John nói to quá khiến Anna nghe thấy, cô ta giật điện thoại, thấy số lạ liền giật máy, tắt điện thoại rồi đập xuống đất, đẩy Ryan ngã đồng thời tát một cái.

" Mày nói gì? Nói tao sắp chết? Mày rủa tao đấy à thằng c** kia!"

Ryan hứng chịu cơn tức giận của mẹ, không phản kháng cũng không nói gì.

" Thằng khốn nạn kia, sao mày không nói gì đi! Mày nói gì đi! Nói gì đi! Nói gì đi!" Anna gào lên trong nước mắt, uất nghẹn không nói thành lời. Rồi bà ngồi bệt xuống mà than khóc cho số phận mình.

Than khóc ư? Than khóc được gì chứ? Việc đến cớ sự này không phải do bà ta sao? Nhưng Anna lại một mực cho rằng là ngôi sao chổi Ryan kia. Là do Ryan! Do Ryan mà!

Mấy ngày sau, bệnh tình Anna trở nặng, nhưng Anna nhất quyết không vào bệnh viện mà uống hết đống thuốc ARV, nhưng có vẻ không có tiến triển gì. Anna nằm liệt giường, chỉ còn thoi thóp thở.

Ryan lạnh lùng nhìn mẹ mình: " con gọi bệnh viện nhé?"

" Đừng có gọi!" Anna gắt lên.

Ryan cũng mặc kệ.

Rồi một tuần sau, hơi thở của Anna yếu dần, cuối cùng là một tháng sau, Anna mất.

John đã đến đón Ryan, và năm chín tuổi, lần đầu tiên Ryan được gặp Akira. Ấn tượng đầu tiên của Ryan về Akira là một con người đáng sợ, tàn nhẫn và lạnh lùng. Akira là người đã giới thiệu Ryan đến với MIT khoa vật lý. Trong thời gian học ở đó, Ryan có kinh nghiệm làm việc ở NASA, nhưng chỉ bảy tháng là xin nghỉ, vì lý do cá nhân. Ryan thường đi cùng Akira đến những nơi thủ tiêu mục tiêu. Ryan không tham gia mà chỉ đứng đó. Điều này khiến Saiko có vẻ ngạc nhiên. Cô còn tưởng Ryan là chủ tướng cơ đấy. Sau cùng thì người đầu tiên cô gặp là Ryan, và anh ta dí một khẩu súng lên đầu cô khiến cô sợ chết khiếp.

Nhưng ngẫm lại thì, cuộc đời đó đúng là bi kịch nhỉ? Cái con người lúc nào cũng mang vẻ mặt trầm buồn ấy, có một quá khứ thật đau thương. Anh ta bảo vệ bản thân mình còn không xong, làm sao mà còn nói là vệ sĩ cho cô chứ? Thật là buồn cười quá mà.

Trong tiềm thức của Saiko, có điều gì đã thay đổi.

Cô học cách trở nên mạnh mẽ sau bi kịch, động lực lớn nhất là Akaki đã tha thứ cho cô, nhưng mọi chuyện không hề dễ dàng, cô đã cố gắng đi mà không nhìn lại. Nhưng thực tế thì không phải thế. Ryan, anh ta chỉ hơn cô hai tuổi, nhưng những gì anh chịu đựng kinh khủng hơn cô nhiều. Anh bình tĩnh và đối mặt với sự thật mà không oán thán, còn cô thì có lẽ là do được bao bọc mà có cái nhìn ác cảm về thế giới khi bị tệ bạc. Cô mới là kẻ xấu. 

Hãy để lại ý kiến nhé sau khi đọc nếu bạn có thể.