Tiểu Anh Đào - Giang Tiểu Lục

Chương 17

Nói một cách do dự là điều kích thích suy nghĩ nhất, cả ba người đều chìm vào trầm ngâm. Một lúc sau, Xa Ly Tử lắc đầu khẳng định.

"Không thể nào, tớ và Tô Hiểu Khinh chưa từng có xung đột, cậu ta không cần làm vậy." Hơn nữa, cô vẫn không thể tin con người sẽ có nhiều mưu mô như thế.

Thế giới của Xa Ly Tử rất đẹp, điều này bắt nguồn từ môi trường và gia đình cô sống từ nhỏ. Cô lạc quan gần như cố chấp tin rằng mọi người xung quanh mình đều tốt, nhưng Hạ Chí thì không nghĩ vậy.

"Lần này là cố ý hay ngẫu nhiên -" Anh ngước mắt nhìn Xa Ly Tử, giọng nói bình tĩnh, nghiêm túc: "Sau này cậu tránh xa bọn họ ra."

"À..." Xa Ly Tử gật đầu một cái, trong lòng như thể có thứ gì đó đang kìm hãm làm mình không thở được.

Đang nói chuyện thì thầy chủ nhiệm Tần Phi bước vào, phòng học im lặng trong giây lát. Hứa Tự vỗ vai cô rồi trở về chỗ ngồi, mọi thứ trở lại bình thường.

Như thường lệ, đó là phần tổng kết và giáo huấn, khi câu nói tan học vang lên trên mặt mọi người hiện lên sự vui mừng, ánh sáng mờ ảo trong mắt họ trở nên sáng ngời.

Thấy vậy, Tần Phi khẽ khịt mũi, bất đắc dĩ nhấn mạnh. "Về nhà không được nghĩ tới chuyện chơi bời cả ngày, nhớ đọc sách và chuẩn bị bài tập đầy đủ!"

Mọi người cao giọng trả lời vâng, chờ tới khi bóng dáng thầy chủ nhiệm biến mất ở cửa mọi người nhanh chóng giải tán.

Xa Ly Tử cúi đầu, ủ rũ gói ghém cặp sách. Hạ Chí kiên nhẫn đợi cô, cả hai cùng bước ra ngoài.

Sau khi bước ra khỏi tòa nhà dạy học và rẽ vào bãi đậu xe, Hạ Chí dịu dàng nói: "Cậu vẫn đang nghĩ về chuyện kia à?"

"Ừ..." Xa Ly Tử đẩy xe đi về phía trước, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, cô ngẩng đầu lên trong mắt toàn là sợ hãi.

"Cậu nói lỡ như họ không tới, sáng mai có phải tớ chết cóng rồi không."

"Nói bậy!" Hạ Chí vỗ đầu cô, có chút tức giận.

"Không thấy cậu chắc chắn tớ sẽ đi tìm."

"Nếu người khác lừa cậu, nói rằng tớ về rồi thì sao?" Xa Ly Tử tiếp tục hỏi, giả thiết như vậy cô đã nghĩ tới vô số lần khi ở trong phòng dụng cụ, chuyện xấu nhất cô cũng đã tính qua.

Hạ Chí sửng sốt, cau mày suy nghĩ vài giây rồi trả lời: "Vậy thì tớ sẽ về nhà trước, sau khi ba mẹ phát hiện cậu mất tích tớ sẽ cố gắng tìm cậu với tốc độ nhanh nhất có thể..."

Anh nhìn Xa Ly Tử, nghiêm nghị nói: "Tuyệt đối sẽ không để cậu bị nhốt tới ngày mai."

Hạ Chí rất nghiêm túc, đôi mắt đen nghiêm nghị, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ quyết đoán, tựa như đang hứa hẹn điều quan trọng nào đó.

Xa Ly Tử phải thừa nhận rằng mình đã rất xúc động trước khoảnh khắc này.

Cô khịt mũi, quay mặt đi để che giấu cảm xúc bên trong, một lát sau trông có vẻ nhẹ nhõm hơn: "Vậy thì tớ yên tâm rồi, đi thôi! Về nhà—"

Sự việc cứ như thế trôi qua, sóng yên biển lặng qua hai ngày. Thứ 5, Tần Phi tuyên bố tiết cuối cùng sẽ làm tổng vệ sinh, bởi vì ngày hôm sau có lãnh đạo muốn tới trường kiểm tra.

Thầy cũng dặn dò mọi người lên tinh thần dọn dẹp sạch sẽ các ngóc ngách, sau khi quét dọn xong sẽ tự mình kiểm tra, chỗ nào chưa sạch thì phải dọn sạch trước giờ tan học.

Nhất thời, tất cả mọi người sợ hãi mà nâng cao tinh thần, e rằng sẽ bị bỏ lại phía sau tiếp tục dọn dẹp.

Tất cả mọi người trong lần dọn dẹp này đều rất chủ động và nghiêm túc, không ai dám nhờ Xa Ly Tử lau cửa sổ kể từ sự cố va chạm lần trước, vì vậy cô quay lại công việc cũ - đi đổ rác.

Bên trong và bên ngoài lớp học rất sôi động, công việc dọn dẹp sắp kết thúc, hai thùng rác ở phía sau đã đầy, Xa Ly Tử xách thùng rác đi tới chỗ bãi rác.

Phòng học ở tầng 2, đi đổ rác mất khoảng năm sáu phút, sau khi xả sạch thùng rác cô bắt đầu vội vàng trở về, khi đi qua hành lang tầng dưới thì tình cờ nhìn thấy Hạ Chí đang quét rác.

Xa Ly Tử hào hứng chạy đến chào hỏi. "Hạ Chí Hạ Chí-"

Anh dừng động tác khi nghe thấy tiếng động, đứng thẳng dậy nhìn sang bên cạnh.

"Đổ rác à?" Hạ Chí liếc nhìn cái thùng nhựa màu trắng trong tay Xa Ly Tử, bình tĩnh đáp lại.

"Ừ ừ! sao lần nào cậu cũng phải quét rác vậy?" Xa Ly Tử ngẩng đầu cười hỏi. Khuôn mặt lãnh đạm của Hạ Chí không khỏi lộ ra một nụ cười nhẹ.

"Có lẽ là do chiều cao!" Anh đáp lại với vẻ đùa cợt.

Xa Ly Tử tức giận đến mức muốn đánh anh. "Cậu cút đi."

"Cao lớn thì liên quan gì đến việc quét rác?"

Hạ Chí vừa cười vừa né tránh, đồng thời không sợ chết mà nói tiếp."Bởi vì việc đổ rác đã bị người lùn dành mất."

Tô Hiểu Khinh đứng trên hành lang lầu hai, nhìn hai người phía dưới cười đùa vui vẻ. Hạ Chí bình thường rất ít khi nở nụ cười, vẻ mặt luôn lạnh lùng, lúc nào cũng phân chia khoảng cách khiến người ta khó lại gần.

Tuy nhiên, mỗi khi ở bên Xa Ly Tử anh luôn nở nụ cười trên môi, ánh mắt rất hiền và tươi tắn.

Sự khác biệt này khiến cô ta ghen tị đến mức trái tim bị siết chặt, muốn hét lên vì đau.

Tô Hiểu Khinh không đành lòng nhìn nữa, cô ta rời mắt khỏi hai người phía dưới, ánh mắt vô tình dừng trên xô nước ở bên cạnh

Đó là Lý Sa vừa lấy, chuẩn bị lau cửa sổ lần cuối.

Một ý nghĩ không thể kiểm soát đang dâng trào từ tận đáy lòng, cơn đau bắt đầu dịu đi.

"Lý Sa..." Cô ta nói nhỏ, đôi mắt mờ sương dần sáng lên.

-

Xa Ly Tử đuổi theo Hạ Chí, đánh anh một hồi cơn tức giận của cô cũng tan đi một chút, vừa định đá anh thêm vài cái thì trên đầu đột nhiên vang lên một âm thanh kì lạ.

Cô chưa kịp nhìn lên thì đã có tiếng lộp bộp, nước lạnh từ trên cao dội xuống, lực rất lớn đập vào người khiến cô cảm thấy hơi nhũn ra, khi phản ứng lại thì từ đầu đến chân cô đã ướt sũng.

Cổ tay áo, quần và mái tóc ướt đẫm nước. Xa Ly Tử đứng sững ở đó, không biết mình đang ở đâu trong giây lát, chỉ có điều cái lạnh cực độ nhắc nhở cô rằng đây không phải là một giấc mơ.

Vào mùa đông khắc nghiệt, quần áo ướt sũng bị gió lạnh thổi qua, cả người cảm thấy tê rần.

Hạ Chí ngẩng đầu nhìn hành lang bên ngoài lớp học lầu hai, lập tức thấy thấp thoáng một cái đầu, cùng cái xô bị lấy đi.

Anh kìm nén lửa giận trong lòng, lập tức cởi áo đồng phục, nhanh chóng lau những giọt nước và tóc trên mặt Xa Ly Tử, sau đó lấy áo khoác quấn chặt lấy cô.

"Cậu về xin phép thầy chủ nhiệm đi. Tớ sẽ lên lầu thu dọn đồ đạc, rồi tập trung ở nhà để xe." Giọng anh trầm đến đáng sợ. Xa Ly Tử run rẩy gật đầu, chưa kịp phản ứng thì đã thấy anh chạy lên lầu.

Xa Ly Tử thắt chặt quần áo, bước nhanh đến văn phòng giáo viên.

Quá trình xin nghỉ phép diễn ra rất suôn sẻ. Tần Phi rất kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dạng của Xa Ly Tử, lo lắng bảo cô mau về nhà kẻo bị ốm.

Dù sao, bị dính nước lạnh vào mùa đông là điều không thể chịu đựng được đối với một người.

Xa Ly Tử gật đầu, đi về phía bãi đậu xe.

- -Hạ Chí lên lầu, đi thẳng đến bàn của cô gái tạt nước. Lý Sa lập tức hoảng sợ.

Cô ta không ngờ lại bị Hạ Chí nhìn thấy lúc đó, càng không ngờ anh trực tiếp đi tới như vậy.

Đầu óc cô ta vô cùng rối rắm, ánh mắt không tự giác rơi vào Tô Hiểu Khinh trước mặt, chỉ thấy cô ta lộ ra ý cười, sau đó bàn tay buông xuống ra hiệu một con số với Lý Sa.

Lý Sa lập tức ổn định tâm tình, ngẩng đầu nhìn Hạ Chí, đồng thời bên tai nghe thấy lời chất vấn thâm trầm của anh.

"Cậu vừa đổ nước xuống tầng dưới?"

"Ừ." Giọng cô ta hơi run, cố gắng hết sức kiềm chế nỗi sợ hãi.

Hạ Chí vào giờ phút này hoàn toàn khác với thường ngày, lúc trước chỉ là lạnh lùng, nhưng hiện tại trên khuôn mặt giống như kết thành băng cộng thêm sự tức giận.

Nó ẩn sâu trong đáy mắt, dưới vẻ mặt vô cảm mà cố gắng hết sức áp chế, càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

"Lý do?" Anh thoáng phun ra hai chữ, ánh mắt tối sầm, hàn ý toát ra.

Lý Sa hít sâu một hơi, ổn định tinh thần, giải thích với giọng nói cực kỳ bất ổn: "Tình cờ."

Nói xong, cô ta chợt thấy lạnh, bởi vì cô ta thực sự nhìn thấy người trước mặt đang cười, nụ cười đó thật tàn nhẫn và độc ác, trong lòng Lý Sa đột nhiên cảm thấy một tia hối hận.

"Tốt lắm." Hạ Chí nhẹ gật đầu.

Trong đầu cô ta nhanh chóng vang lên cảnh báo nguy hiểm, chưa kịp làm gì thì đã thấy Hạ Chí xoay người đi ra ngoài.

Mọi người đều tò mò theo dõi nhất cử nhất động của anh, chỉ có Lý Sa vẫn ngồi ở chỗ của mình, giống như là một tên tù nhân chờ bị tuyên án.

Chỉ trong vài giây cô ta đã thấy Hạ Chí xách xô nước vào, biết anh định làm gì nhưng không ai dám xông tới can ngăn.

Một xô nước lạnh như băng từ trên đổ xuống làm ướt cơ thể Lý Sa, bao gồm cả những cuốn sách nằm rải rác trên bàn, cô ta không thể không hét lên, nước mắt chảy dài trên má.

Hạ Chí đặt cái xô trong tay về vị trí cũ, sau đó quay trở lại chỗ ngồi bắt đầu thu dọn cặp sách của mình và Xa Ly Tử, xong xuôi thì đi ra ngoài với vẻ mặt bình tĩnh.

Từ đầu đến cuối, anh không nói thêm một câu nào, biểu cảm trên mặt dường như không hề thay đổi.

Sau khi bóng lưng anh biến mất ở cánh cửa, toàn bộ lớp học như nổ tung ngay lập tức.