Tiểu Anh Đào - Giang Tiểu Lục

Chương 45

Hôm sau là thứ 6, Xa Ly Tử nóng lòng muốn về nhà sau giờ học. Vừa đặt cặp xuống cô đã đi tìm Hạ Chí.

Hai người đến một khu chợ đêm gần đó.

Nơi đây vẫn giống như trong trí nhớ, những quán hàng rong sôi động, đám đông náo nhiệt, với đủ loại đồ ăn vặt ngon miệng.

"Cay quá, cay quá."

Sau khi ăn xong thứ trong tay cô vội vàng hít hà một hơi. Hạ Chí đưa trà sữa lên môi để cô uống.

"Thật là cay."

Cô cau mày lấy khăn giấy trong túi ra lau miệng, ánh mắt rơi vào trên mặt Hạ Chí.

So với khoảnh khắc chật vật của cô bây giờ anh trông bình tĩnh vô cùng. Khuôn mặt thanh tú rõ ràng, đôi môi ửng đỏ tự nhiên, trên mặt thậm chí không có một chút mồ hôi.

Xa Ly Tử đảo mắt, vẫy tay với anh.

"Đến đây."

Hạ Chí nghi ngờ cúi đầu.

Trong lúc mất cảnh giác chiếc lưỡi mềm mại quấn lấy anh khuấy đảo. Hạ Chí vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt của Xa Ly Tử đang cận kề trong tầm tay.

Cô nở nụ cười ranh mãnh, đôi mắt đen nhánh tràn đầy niềm vui sau khi trò đùa thành công.

"Có cay không?" Cô vui vẻ hỏi.

Hạ Chí không ăn cay, khẩu vị thiên về vị nhạt và ngọt, nhưng Xa Ly Tử lại thích loại thức ăn đường phố này.

"Không cay."

Hạ Chí nhìn cô có chút bất lực.

Giờ phút đó toàn bộ sự chú ý của anh đều đổ dồn vào cô, làm sao có tinh thần cảm nhận được có cay hay không.

"Gì cơ?"

"Sao có thể? Vậy bây giờ anh thấy có vị gì?" Xa Ly Tử bất đắc dĩ hét lên. Hạ Chí trầm tư vài giây, chậm rãi nói.

"Ngọt ngào, vị trà sữa..."

"Thất sách rồi." Xa Ly Tử vừa đi vừa lắc đầu, giọng điệu ảo não. Hạ Chí đuổi theo xoa đầu cô.

"Nghịch ngợm."

Kỳ nghỉ ba ngày trôi qua trong nháy mắt, Hạ Chí ngay lập tức lao vào tập luyện căng thẳng. Nhà vô địch giải đấu mùa xuân sẽ đại diện cho LPL tham dự giải đấu vào tháng 5.

Đây là một sự kiện toàn cầu, chỉ những nhà vô địch giải đấu mùa xuân ở mỗi khu vực mới đủ điều kiện nhận được lời mời.

Địa điểm tổ chức tại Mỹ.

Và EDA là đội Trung Quốc duy nhất trong số đó.

Vào ngày cả đội lên đường Xa Ly Tử đặc biệt xin nghỉ nửa ngày để đến tiễn anh.

Không có nhiều người ở sân bay, nhưng có một số fans hâm mộ mặc quần áo đồng phục, tràn đầy nhiệt huyết hò hét cổ vũ.

Tiểu Mễ và những người khác mỉm cười vẫy tay, tiến lên phía trước để ký tên, chụp ảnh.

Cách đó không xa, Xa Ly Tử đang lấy kimbap và những chiếc bánh nhỏ mà mình đã đặc biệt chuẩn bị vào buổi sáng, vì nghe nói đồ ăn trên máy bay không ngon.

Hạ Chí kiên nhẫn nghe cô cằn nhằn.

"Gần đây em học theo phương pháp của một food blogger trên Weibo, dì Phương và mọi người nói rất ngon. Còn có nước cam em mới ép lúc sáng, anh nhớ uống."

"Đây là những loại thuốc cơ bản. Nếu bị cảm lạnh hay gì đó cũng không cần đến hiệu thuốc."

"Gọi cho em khi đến nơi."

"Ừm."

Hạ Chí đáp lại, vươn tay ôm cô vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu, giọng điệu ôn nhu ấm áp. "Để anh ôm một lúc."

Hai người lặng lẽ ôm nhau. Tiểu Mễ và những người khác đã ký tên, chụp ảnh xong giờ sẵn sàng xếp hàng soát vé, ánh mắt bọn họ tìm kiếm bóng dáng Hạ Chí trong đám đông.

Đồng phục xanh trắng rất dễ thấy, chỉ liếc mắt đã có thể nhìn thấy Hạ Chí cách đó không xa.

"Đó có phải là bạn gái của Hạ Chí không?" Một người hâm mộ lớn tiếng hỏi.

Tiểu Mễ giơ một ngón tay lên. "Suỵt, đừng làm phiền họ."

Sau khi nói xong cậu ta vẫy tay qua đó, hét lớn: "Hạ Chí—"

Hạ Chí liếc xéo, người khác chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của anh. Xa Ly Tử hoàn toàn bị anh ôm lấy, nhìn không rõ mặt.

Trong tầm mắt họ nhìn thấy Hạ Chí đang cúi đầu nói gì đó với người trong lòng, sau đó giống như hôn rồi xoa đầu cô, xong xuôi mới xách vali đi tới.

Hình bóng cô gái cuối cùng cũng xuất hiện.

Vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt trái xoan, mắt to, tóc búi củ tỏi, mặc áo dài màu hồng và chân váy chữ A denim màu xanh nhạt, đôi chân thon dài.

Trông rất thanh thuần và dễ thương, nhưng khi đứng trong đám đông cũng bình thường thôi.

So với ngoại hình của Hạ Chí, có thể nói là kém hơn rất nhiều.

Một vài fans hâm mộ nhìn thấy đã có chút thất vọng, trong lòng họ có một sự phức tạp.

Bóng dáng của cả đội nhanh chóng biến mất ở cửa lên máy bay, cô gái kia cũng biến mất, chỉ có một số người hâm mộ vẫn đang bàn luận về cảnh tượng vừa rồi, giọng điệu của họ là sự kích động không che giấu nổi.

"Đó là bạn gái của Hạ Chí. Tôi vừa nhìn thấy anh ấy hôn cô ấy."

"Động tác rất cưng chiều, lần trước còn đăng lên Weibo ah ah ah anh. Hạ Chí thật sự rất yêu bạn gái."

"Nhưng bạn gái của anh ấy trông rất bình thường. Tôi cứ nghĩ gu bạn gái của anh ấy chắc phải giống Tạ Nghiên."

Tạ Nghiên là một nữ bình luận viên nổi tiếng của Liên Minh Huyền Thoại, bản thân cô cũng là một chủ truyền bá. Da trắng mỹ mạo, chân dài dài eo nhỏ, độ nổi tiếng rất cao.

Trong mùa giải trước, mấy trận của EDA đều là cô ta bình luận, không giấu giếm lời khen ngợi lẫn sự ngưỡng mộ dành cho Hạ Chí. Khi trận đấu kết thúc thậm chí cô ta còn đăng một bài trên Weibo đề cập đến thao tác của Hạ Chí, điều này khiến nhiều người ngưỡng mộ không thôi.

Tuy nhiên, Hạ Chí không đưa ra bất kỳ phản hồi nào, chỉ một nhóm nhỏ người biết về vấn đề này.

"Đúng vậy, tình cảm là loại chuyện không thể nói trước. Tình yêu cũng giống như uống nước, nóng lạnh thế nào chỉ người uống mới biết."

"Hâm mộ quá...Tôi cũng muốn có một người bạn trai như Hạ Chí..."

"Tỉnh đi bạn của tôi, về nhà thôi."

Trận đấu giữa mùa giải khởi tranh trong khí hậu ẩm ướt vào tháng 5. Bốn ngày thi đấu đã diễn ra rất khốc liệt ngay từ ngày đầu tiên, sau khi thông tin EDA lọt vào trận chung kết truyền về Trung Quốc, vô số cư dân mạng đã vô cùng hào hứng.

Trong trận tranh chức vô địch đối thủ của EDA là đội LK Hàn Quốc.

Kết quả dường như không nói cũng biết, vô số người đang đổ mồ hôi hột thay cho EDA, đồng thời khao khát một phép màu xảy ra.

Trong hai năm qua EDA luôn dừng bước ở bán kết. Trong thời kỳ đỉnh cao họ đã từng dành được chức vô địch thế giới, đây là chức vô địch thế giới đầu tiên của Trung Quốc và cũng là duy nhất cho đến nay.

Vào thời điểm đó, EDA là đội gần như bất khả chiến bại nhưng theo thời gian các tướng dần yếu đi, lợi thế không còn, từ từ xuống dốc, sức mạnh huy hoàng ngày xưa cũng dần tiêu tan.

Tuy nhiên, việc bổ sung người đi đường giữa mới là Hạ Chí vào năm nay dường như đã mang đến cho người ta niềm hy vọng. Rất nhiều người hâm mộ cũ đã bắt đầu khơi dậy niềm tin, họ đang âm thầm theo dõi trận đấu.

Đây là một trong những lý do chính khiến sự nổi tiếng của Hạ Chí tăng vọt một cách nhanh chóng, bởi vì qua giải đấu vừa rồi người ta lại nhìn thấy hy vọng.

Niềm hy vọng của EDA, niềm hy vọng của Trung Quốc.

Để viết nên niềm vinh quang, tiếp tục dành chiến thắng, hay là vẫn khó khăn để phá bỏ gông xiềng, chôn vùi dưới đáy.

Vào ngày diễn ra trận chung kết, Xa Ly Tử đã đứng trước máy tính từ sớm chờ phát sóng trực tiếp, bầu không khí căng thẳng và trang trọng, những người còn lại trong ký túc xá cũng đang chờ đợi trận chiến, cả bốn người đều mở to mắt nhìn màn hình.

Bắt đầu chiến đấu, phần lớn màn hình vẫn ở giao diện trò chơi, kỹ năng đầy màu sắc và chói mắt, bản đồ xanh thẫm, hẻo lánh, nhân vật phản diện di chuyển liên tục, cùng những lời bình luận nhiệt tình và sục sôi bên tai.

Màn hình thỉnh thoảng quét qua các tuyển thủ, khuôn mặt nào cũng nghiêm túc và tập trung. Xa Ly Tử nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hạ Chí xẹt qua màn hình, trong lòng lập tức nhấc lên.

Bốn người nghiêm túc nhìn máy tính, một lúc sau Vu Lỵ Lỵ không nhịn được mở miệng.

"Các cậu...xem hiểu gì không?"

"Umuuu-" Cả ba đồng loạt lắc đầu, không khác gì đang chơi trống lúc lắc.

"Không, tôi không thể kiên trì được nữa." Triệu Phỉ Phỉ là người từ bỏ trước, nằm tê liệt trên giường, lấy điện thoại bắt đầu đọc tiểu thuyết.

"Đúng vậy, tôi không thể làm được nữa. Vốn tưởng rằng tôi có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Hạ Chí nhưng không ngờ tất cả chỉ là trò chơi!" Tôn Điềm đứng dậy, lấy máy tính ra bắt đầu theo đuổi thần tượng.

Vu Lỵ Lỵ chột dạ nhìn Xa Ly Tử. "Đào Đào, tôi xin lỗi. Tôi cũng muốn xem trận đấu gay cấn này với cậu, nhưng..."

"Tôi hiểu, cậu cứ làm việc của mình đi."

Xa Ly Tử nhìn chằm chằm vào màn hình, khoát tay với cô ấy mà không ngẩng đầu lên.

"Tiểu nhân xin lùi bước."

Chỉ còn lại Xa Ly Tử nghiêm túc nhìn vào màn hình, mặc dù không hiểu được nội dung trò chơi nhưng qua khán giả và bình luận viên cô có thể thấy được không khí căng thẳng lúc này.

Lần thi đấu này gồm 5 trận. Trận đầu EDA thua khi bị LK đã lật đổ băng trụ.

Trận thứ hai, EDA thay đổi chiến thuật với một pha tấn công bất ngờ, họ ghi được một điểm.

Ba ván đấu tiếp theo LK rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng, cả tấn công lẫn phòng thủ. EDA khó có thể đột phá từ trái qua phải, cuối cùng họ bị đối thủ nuốt chửng từng chút một.

Bang bang bang.

Tinh thể nổ liên tiếp hai vòng.

Kết thúc trận đấu EDA thua với thành tích 1: 3. Trên sân xuất hiện những tiếng la ó, đồng thời Weibo phát sóng trực tiếp đã bị lật tẩy.

Những cư dân mạng từng đặt nhiều hy vọng vào họ lần lượt quay lưng, từ những kỳ vọng theo đuổi ban đầu đến chế giễu.

Hy vọng bao nhiêu thất vọng bấy nhiêu.

[Vẫn không thắng nổi LK, có vẻ như vòng chung kết toàn cầu năm nay sẽ lặp lại thất bại]

[EDA rất gà, vất vả lắm mới giành được quán quân ngay lập tức bị đánh trở về hình dạng ban đầu. Đúng là bùn nhão không thể trát tường]

[Lầu trên nói chuyện dễ nghe hơn đi, không phải mọi người đã chuẩn bị tâm lý cho việc thua LK rồi sao? EDA vẫn là á quân, nhì thế giới! Xin hãy nói rõ! ]

[Haha, dành chức á quân đã thỏa mãn?]

[Người đi đường giữa mới này kiêu ngạo ở trong nước, ra nước ngoài chẳng là cái gì.]

Xa Ly Tử nhìn những người trên màn hình đang cúi người thầm xin lỗi khán giả, một nhóm thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng, khuôn mặt non nớt nhưng ánh mắt từ từ ươn ướt, ẩn chứa vô số cảm xúc.

Bọn họ bắt tay ôm đối phương, khóe miệng là ý cười nhưng lúc này dường như muốn khóc.

Ánh mắt Xa Ly Tử dính chặt trên chiếc Hạ Chí. Anh vẫn điềm tĩnh như thường, vẻ mặt không chút dao động nhưng đôi môi lúc này đang mím chặt môi, đáy mắt âm trầm đến đáng sợ.

Hai tay Xa Ly Tử không khỏi nắm chặt thành nắm đấm.

Điện thoại đột nhiên rung lên, tên Hạ Chí hiện lên trên màn hình. Ánh mắt Xa Ly Tử lóe lên, đứng dậy đi tới ban công đóng chặt cửa rồi cúi rạp người ngồi trên mặt đất.

"Xa Ly Tử..."

"Ừm?"

"Anh thua."

Giọng nói của anh luôn mang theo vẻ điềm tĩnh thường ngày nhưng đâu đó vẫn ẩn chứa một cảm giác mệt mỏi, mất mát sâu xa.

Xa Ly Tử hít một hơi thật sâu, nở nụ cười rạng rỡ trước ban công trống trải, giọng nói đầy mạnh mẽ.

"Em thấy rồi, không sao hết. Dù sao thì họ cũng là số một thế giới, có thể đứng số hai đã rất lợi hại rồi."

"Em tin với thực lực của anh, việc có thể đánh bại họ chỉ là vấn đề thời gian. Em đã tra rồi, mấy người kia đều đã ngoài 20, các anh thì vẫn còn trẻ, khỏe. Sóng sau đè sóng trước, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ chết trên bờ cát."

Xa Ly Tử nói xong đầu bên kia không có hồi đáp, hơi thở nhẹ nhàng như có như không quanh quẩn bên tai. Cô mỉm cười hạ giọng, giọng điệu nghiêm túc. "Hạ Hạ, trong lòng em anh luôn là người tuyệt vời nhất."

Một lúc sau, bên kia truyền đến một tiếng cười. Giọng Hạ Chí mang theo sự vui vẻ, giọng điệu hơi thả lỏng. "Ừ, anh không buồn."

"Xa Ly Tử, em có phải là hạt dẻ cười không?" Hình như anh hỏi rất nghiêm túc.

Xa Ly Tử nhịn không được cắn môi cười vui vẻ, ngửa đầu lên trời trả lời rất dễ thương. "Không, em là hạt dẻ cười của riêng anh."