Tiểu Anh Đào - Giang Tiểu Lục

Chương 8

Chuông tan học vang lên, nhóm người vội vã giải tán. Xa Ly Tử chưa kịp nói thì nghe thấy Hứa Tự ở bên cạnh hỏi. "Hạ Chí, hôm đó cậu bị sốt thật à?"

Bọn họ ở cùng một trường thi. Ngày hôm đó...ánh mắt Hoa Tự lóe lên, nghĩ đến đôi bóng dáng trên hành lang, dáng vẻ dịu dàng của chàng trai và nụ cười rạng rỡ tỏa nắng của cô gái.

Cô nhẹ nhàng thở ra.

"Không." Hạ Chí đưa ra câu trả lời như trong dự kiến.

Anh nói với vẻ mặt thản nhiên. "Ngồi phía trước quá ồn ào, tôi thích yên tĩnh."

"Cũng phải..." Xa Ly Tử nghe xong khẽ gật đầu, đột nhiên vui mừng hẳn. "Thế thì chúng ta không phải xa nhau rồi! Tớ có thể sao...à không, phải nói là tớ có thể nhờ cậu giảng bài."

Vẻ mặt của Hạ Chí không thay đổi, nhưng trong mắt hiện lên ý cười.

Hoa Tự có chút cô đơn cụp mắt xuống. "Tốt rồi, hai người vẫn có thể gần nhau, chỉ có một mình tớ ngồi phía trước."

"Tự Tự." Niềm vui vừa rồi của Xa Ly Tử lập tức tiêu tan, cô buồn bã ôm Hoa Tự vào lòng.

Hai người quen nhau từ năm lớp 8, khi đó Hoa Tự vừa chuyển trường. Xa Ly Tử vẫn nhớ như in ngày hôm đó.

Cô gái mặc bộ váy trắng đứng trên bục giảng, mái tóc dài xõa trên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, đôi mắt đen nhánh sáng long lanh, môi nhỏ hồng hào.

Toàn thân cô toát lên vẻ rực rỡ khác hẳn với những người khác, rồi cho chúng ta nghĩ đến những bông hoa lê tuyết nở rộ vào mùa xuân.

Khi ấy Xa Ly Tử không biết thứ đó gọi là gì, mãi cho tới sau này cô mới hiểu ra đó gọi là khí chất.

Loại khí chất có một không hai, người khác không thể bắt chước.

Cô lớn từng ấy, nhưng đó là lần đầu tiên nhìn thấy người đẹp như vậy.

Xa Ly Tử ngồi ở dưới nhìn đến ngây người, cầm lòng không đậu hơi há miệng, càng không phải nói đám con trai có bao nhiêu ồn ào.

Tuy nhiên, chẳng có ai muốn chơi với một Hoa Tự xinh đẹp.

Một tuần sau khi chuyển trường cô ấy cứ lặng lẽ ngồi yên chỗ của mình, ngay cả việc lấy nước và đi vệ sinh cũng rất ít.

Có rất nhiều bạn nam tiếp cận cô nhưng đều bị từ chối một cách hờ hững. Hầu hết các cô gái trong lớp đều thành lập nhóm nhỏ của riêng mình, quan trọng hơn là họ không thích vẻ đẹp trời sinh của Hứa Tự, thậm chí là ghen ghét. Cộng với sự chú ý của đám con trai gần đây thì sự ghen ghét ấy càng tăng thêm gấp đôi.

Lúc còn trẻ luôn là như vậy, khi không có được thứ mình muốn mà nó lại xuất hiện trên người khác, bản thân sẽ không thể kiềm chế nổi lòng ghen tuông.

Chưa kể các cô gái luôn có suy nghĩ thầm kín của riêng mình.

Mỗi lần nhìn thấy Hoa Tự ngồi một mình Xa Ly Tử đều cảm thấy đau lòng, có vài lần cô rất muốn nói chuyện với cô ấy nhưng rồi lại thôi.

Tuy cô là một cô gái có tài giao tiếp, có thể chơi chung với bất kỳ nhóm nào trong lớp, nhưng khi đứng trước cô gái xinh đẹp như Hoa Tự cô vẫn có chút rụt rè.

Sợ mạo phạm đến cô ấy, mỗi lần phát bài tập cô đều phải nhỏ giọng với cô ấy hơn vài lần.

Mỗi lần như vậy Hoa Tự đều cảm ơn cô, khuôn mặt thanh tú hiện lên nụ cười dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu.

Xa Ly Tử càng thích cô ấy hơn.

Lớp học buổi chiều, Xa Ly Tử nằm bẹp tại chỗ khẽ thở dài. Tần Hiểu Đồng ở bàn trước lập tức quay đầu nhéo má cô, cười hỏi: "Tiếu Tiếu! Cậu có chuyện gì vậy—sao lại thở dài?

Ánh mắt Xa Ly Tử rơi vào tấm lưng mảnh mai gầy yếu của Hứa Tự, cô suy tư một hồi rồi mở miệng: "Tớ thấy bạn học mới chuyển đến thật đáng thương."

"Cậu ta?" Tần Hiểu Đồng quay đầu nhìn Hoa Tự rồi nhìn cô đầy khó hiểu. "Sao cậu phải đau lòng vì cậu ta?" Ai cũng ghét cậu ta! Cô ấy đành nuốt câu cuối vào bụng.

Đối mặt với Xa Ly Tử mọi người đều nhất trí muốn thể hiện những mặt tốt nhất trước mặt cô.

Xa Ly Tử là một cô gái hoạt bát, đáng yêu, trên môi luôn nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt trong sáng, ngây thơ, đôi má đầy đặn, trắng nõn khiến người ta muốn véo.

Cô quá tốt bụng, bất kể ai cần giúp đỡ cô luôn là người đứng lên đầu tiên, có lúc giống như một cô gái nhỏ mang theo tinh thần trọng nghĩa, có lúc lại giống một cô bé ngây thơ chưa hiểu sự đời.

Mặc dù cô có quan hệ rất tốt với Hạ Chí, nhưng những bạn nữ khác chẳng thể nào vực dậy sự ghen ghét trong lòng đối với cô.

Thay vào đó bọn họ sẽ thường xuyên tìm cô hỏi về những vấn đề liên quan đến Hạ Chí. Xa Ly Tử sẽ thẳng thắn, chân thành chia sẻ những giai thoại thú vị về người hàng xóm của mình. Chính vì lẽ đó bọn họ càng thích chơi với cô hơn.

"Biết làm sao được..." Tần Hiểu Đồng nhỏ giọng nói. "Chỉ trách cậu ta lớn lên quá xinh đẹp, đã thế còn không thể hoà hợp với các bạn nữ trong lớp. Đặc biệt cậu ta rất thu hút các bạn trai nữa chứ."

"Không được!" Xa Ly Tử đột nhiên đứng thẳng người, siết chặt nắm đấm, nói một cách tràn đầy chính nghĩa: "Tớ nhất định phải giải cứu cậu ấy!"

Cuộc sống giăng kín mây đen của Hứa Tự một lần nữa thấy ánh mặt trời khi Xa Ly Tử chủ động làm trực nhật cùng cô.

Xa Ly Tử là một cô gái vô cùng đặc biệt, tựa như đóa hoa hướng dương đang nở rộ hướng về phía mặt trời, tràn đầy sức sống, trong mắt cô dường như mọi chuyện đều có thể giải quyết được.

Nhờ có cô, Hứa Tự dần dần được người khác chấp nhận. Cô ấy có thể trò chuyện và chơi đùa với họ một cách tự nhiên, thay vì bị ném sang một bên như người ngoài hành tinh.

Hứa Tự rất biết ơn Xa Ly Tử, chính vì lẽ đó cô ấy luôn cố gắng hết sức để đối xử tốt với cô, bảo vệ tình bạn này hết sức cẩn thận và trân trọng nó.

Nhưng mà...

Hoa Tự nhẹ nhàng ôm lấy cô, giọng nói dịu dàng như thường. "Ly tử à, không sao đâu."

"Tớ không nỡ..." Xa Ly Tử gục đầu vào vai cô, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ cơ thể Hứa Tự.

Hứa Tự lúc nào cũng như một nàng công chúa xuất thân từ gia đình nề nếp, ăn nói nhẹ nhàng, phong cách ăn mặc xinh đẹp và tinh tế, khi đến gần bạn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.

Đúng là một cô gái hoàn hảo.

Xa Ly Tử rõ ràng là không vui khi tan học. Hạ Chí nhìn người đang thất thần bước ra khỏi cửa lớp, anh thu dọn đồ đạc rất nhanh liền đuổi theo.

"Này—" Hạ Chí vươn tay nắm lấy quai cặp của Xa Ly Tử. Cô buộc phải đứng tại chỗ, sau đó ngẩng đầu nhìn trời, đơn giản đứng bất động ở đó.

"Cậu ngốc à?" Hạ Chí vỗ vỗ đầu cô. Xa Ly Tử thở dài, nhanh chóng thả người xuống, eo cong lên một cách nặng nề, giống như một con đà điểu.

Ngay cả khiêu khích cũng không có tác dụng, Hạ Chí có chút lo lắng, cúi xuống tìm ánh mắt cô. "Có chuyện gì vậy?"

Xa Ly Tử nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần trong gang tấc, im lặng nhìn nó vài giây rồi cụp mắt xuống, lắc đầu. "Không sao đâu."

Nói xong cô tiếp tục đi về phía trước. Hạ Chí đi theo cho đến khi rời khỏi tòa nhà dạy học.

"Sao, cậu không vui khi ngồi gần tớ--" Anh tiếp tục nắm lấy quai cặp của cô.

Lần này Xa Ly Tử đã chịu phản ứng, thoát ra khỏi tay anh, giận dữ nói. "Cậu biết rồi còn hỏi."

Nhìn ánh mắt giận dữ của cô Hạ Chí sửng sốt hai giây, suy nghĩ xong ngập ngừng hỏi: "Là vì không thể ngồi cùng Hứa Tự?"

Xa Ly Tử không trả lời. Hạ Chí sải bước đuổi kịp, nhìn bộ dạng chán nản của cô không biết làm sao để an ủi, một lúc sau anh mới lên tiếng. "Không sao, cậu vẫn còn có tớ."

Giọng nói trong trẻo của chàng trai vang lên trên đỉnh đầu. Vẻ mặt Xa Ly Tử hơi giật mình, nhưng nét mặt không thay đổi, nỗi buồn trong lòng cũng vơi bớt phần nào.

Hạ Chí nhìn người trước mặt vẫn im lặng, ánh mắt xẹt qua một tia mất tự nhiên. Anh vươn tay giật tóc đuôi ngựa của cô, giọng nói giả vờ thoải mái. "Sao? Có phải cảm động đến mức không nói thành lời rồi không?"

Xa Ly Tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào anh như một con quái vật đang nhe răng trợn mắt, nhưng dáng vẻ này khiến Hạ Chí rất hài lòng, anh cười.

Cuối cùng không còn là bộ dáng như cá chết vừa rồi nữa.

Khuôn mặt trắng nõn của chàng trai giãn ra, trên môi hiện lên nụ cười nhợt nhạt, mặt mày trở nên dịu dàng hơn.

Nhìn thật tốt, thật đẹp.

Ngay cả khi nhìn anh từ bé đến lớn, Xa Ly Tử vẫn luôn kinh ngạc trước khuôn mặt của anh.

Hoa Tự và Hạ Chí chính là đỉnh cao nhan sắc trong lòng cô.

Những thứ xinh đẹp luôn khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Xa Ly Tử khẽ khịt mũi quyết định không quan tâm đến anh, tự mình đi lấy xe đạp.

Hạ Chí đi theo sau. "Lát nữa đến nhà tớ chơi game nhé?"

"Không, mẹ tớ sẽ cằn nhằn chết mất."

"Cũng phải, giờ đã cấp ba rồi, nếu cậu không cố gắng thì sẽ trượt đại học mất."

"Hạ Chí, cái mồm quạ đen nhà cậu, cút cút."

Giọng nói của hai người quanh quẩn trong gió, xe đạp chở chàng trai và cô gái ngày càng đi xa, ánh hoàng hôn rực rỡ rơi trên người bọn họ, thật lộng lẫy và đẹp đẽ.

Tuổi trẻ thật tốt.

Hoạt động thay đổi chỗ ngồi được diễn ra rầm rộ, cả lớp học tràn ngập tiếng dịch chuyển bàn ghế, dù chỉ là một tháng ngắn ngủi nhưng ai cũng có cảm tình với bàn ghế của mình, họ quyết tâm đưa chúng đến ngôi nhà mới.

Trong lớp học ồn ào và hỗn loạn. Xa Ly Tử và Hứa Tự đang đứng trên lối đi, mặt đối mặt với đôi mắt ngấn lệ.

"Đừng đi." Xa Ly Tử vươn tay về phía Hoa Tự, thê lương kêu lên, âm cuối kéo dài.

Hoa Tự bắt được tay cô, sắc mặt bi thương. "Ly tử."

"Đừng đi!" Hai người nhìn nhau đồng thanh hét lên. Đang lúc tình cảm cao trào một giọng nói vô cảm đột nhiên vang lên sau lưng.

"Làm ơn tránh đường một chút."

Cảnh sầu biệt ly bị cắt ngang, Xa Ly Tử tức giận quay đầu, quả nhiên bắt gặp khuôn mặt không chút biểu cảm. Cô run rẩy vươn ngón tay chỉ vào anh, giọng buồn bã. "Tên bạc tình, không nhìn thấy người ta đang lưu luyến chia tay hả."

Hạ Chí nhướng mi nhìn cô như một người thiểu năng, đôi môi mở ra rồi khép lại, anh phun ra một câu lạnh nhạt. "Xa Ly Tử, đừng diễn nữa, biểu cảm của cậu xấu quá."

"?!..."

Xa Ly Tử đứng yên, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ biện pháp đối phó. Chưa kịp đè bẹp anh bằng những lời thoại tuyệt vời, mạnh mẽ thì Hứa Tự đã lên tiếng. "Ly tử, tớ đi đây, lát nữa tới chơi với tớ nhé."

Cô ấy vừa nói vừa bê cái bàn đi về phía trước. Xa Ly Tử hung hăng trừng Hạ Chí một cái, rồi nhanh chóng chạy tới giúp đỡ Hoa Tự.

"Tự Tự, để tớ giúp cậu. Nào nào nào..."

Hạ Chí nhìn bóng dáng đó, bất lực lắc đầu, vài giây sau anh nhớ tới bộ dạng vừa rồi của cô, không khỏi cúi đầu mỉm cười.

Rất dễ thương.