Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 16: Bị... Hôn lén a!

Vù! Vù! Vù!

Một làn gió đen di chuyển cực nhanh trong gian phòng chốc lát rồi trở về vị trí cũ, chính là người mặc áo choàng thử tốc độ bản thân sau khi sử dụng đan dược của Chính Nam.

“Không sai, tăng lên 3 thành tốc độ.” - Người mặc áo choàng lên tiếng: “Thành phần rẻ, dễ tìm; tác dụng nhanh, trực tiếp; không có tác dụng phụ và quan trọng hơn là có không gian phát triển tiếp. Nghiên cứu đan dược này tới cực phẩm hẳn là có thể tăng tới 4 thành tốc độ.”

“Móa! Thật mãnh liệt.” - Chính Nam khẽ vuốt mồ hôi: “Vừa rồi nếu người này tấn công mình, cơ hội phản kháng đều không có.”

“Thừa Phong Truy Nguyệt Tán, đan dược không sai, tên cũng không sai.” - Ông lão gật đầu: “Trước hết tôi muốn xin lỗi cậu về thái độ của tôi từ đầu tới giờ, tôi nghe một số người nói vài lời không tốt về cậu nên không có cảm tình lắm, nhưng sau khi xem phần thi của cậu thì tôi đã suy nghĩ lại. À, tự giới thiệu trước, tôi là Đường Khải, cấp 3 Luyện Dược Sư.”

“Đường đại sư không cần khách khí.” - Chính Nam hơi khom người: “Tiểu tử gọi Chính Nam.”

“Haha, tuổi trẻ thắng không kiêu, bại không nản, rất tốt.” - Đường Khải cười sảng khoái. Người trẻ tuổi này rất hợp mắt hắn.

“Không dám.” - Chính Nam cười nói: “Nếu không phiền, xin hỏi cao danh quý tánh hai vị đại sư bên cạnh ạ?”

Người đàn ông bên trái hừ lạnh, rất không tình nguyện tự giới thiệu: “Đỗ Hoàng Khiêm, cấp 3 Luyện Dược Sư.”

“Họ Đỗ!?” - Chính Nam thái độ hoàn toàn bình thường: “Xin chào Đỗ đại sư.”

“Vị này là…” - Đường Khải đang muốn nói nhưng bị cắt ngang.

“Diệp Liên Hoa, cấp 3 Luyện Dược Sư. Chàng trai, bản tiểu thư xem trọng cậu.” - Nói, người mặc áo choàng đen lật ra áo choàng của mình, để lộ dung nhan chân chính.

Hít!

“Đẹp quá a!”

Chính Nam hít một ngụm khí lạnh, không nhịn thốt lên. Ngay lập tức hắn khom người: “Xin lỗi! Vừa rồi không nhịn được mạo phạm. Diệp tiểu thư, hân hạnh.”

“Cmn! Thất sách, thật sự là thất sách.” - Chính Nam trong lòng tự chửi mình.

Gái đẹp hắn thấy nhiều, thậm chí mấy “thánh nữ” hắn có thể nhìn mặt mà đọc tên vanh vách nhưng không ngờ lại có ngày thất thố trước mặt phụ nữ như vậy.

“Tên này, hắn là muốn nói lỡ miệng khen bản tiểu thư!?” - Diệp Liên Hoa cau mày: “Không nói chuyện này. Chính Nam đúng không, Thừa Phong Truy Nguyệt Tán này là do cậu nghĩ ra hay sao?”

Chính Nam ngẩng đầu lên đồng thời kích hoạt Thiên Nhãn để đánh giá Diệp Liên Hoa.

“Phú bà: Diệp Liên Hoa - Nhân Tộc - 17 tuổi

Đẳng cấp: 25 (Hòa Hợp Kỳ tầng 5)

Độ thiện cảm: 29

Đánh Giá: S”

“Quả nhiên, vừa rồi thất thố khiến cô nàng này đối với mình có ấn tượng không tốt.” - Chính Nam lắc đầu nói: “Không phải. Thừa Phong Truy Nguyệt Tán vốn từ rất lâu trước đây đã xuất hiện, thế nhưng do sự phát triển mạnh mẽ của đan đạo thời gian trước mà những đan dược thiên môn như thế này dần dạt ra biên giới rồi biến mất.”

“Ồ, ý cậu nói, Thừa Phong Truy Nguyệt Tán là một loại đã từng thất truyền đan dược!?” - Diệp Liên Hoa hứng thú: “Vậy tại sao cậu lại biết đan phương của nó?”

“Diệp tiểu thư.” - Chính Nam cau mày: “Truy vấn nguồn gốc đan phương của người khác là tối kỵ, mong Diệp tiểu thư đừng làm khó tôi.”

Thấy Diệp Liên Hoa có dấu hiệu không vui, Đường Khải lập tức đứng ra hòa giải: “Chính Nam, hiện tại cậu đã hoàn thành xuất sắc phần thi khảo thí cấp 1 Luyện Dược Sư của mình, tôi xin tuyên bố cậu đã trở thành cấp 1 Luyện Dược Sư.”

Đường Khải từ trong nhẫn chứa đồ của mình lấy ra một chiếc áo choàng, 1 cái huy chương rồi từ mình xuống trao cho Chính Nam: “Đây là áo choàng và huy chương của cậu. Chúc mừng!”

“Cảm ơn ngài, Đường đại sư.” - Chính Nam nhận lấy áo choàng và huy chương, hơi khom người: “Cảm ơn Diệp tiểu thư, Đỗ đại sư.”

Hừ!

Hừ!

Trả lại cho Chính Nam 2 tiếng hừ lạnh, cả Diệp Liên Hoa và Đỗ Hoàng Khiêm đều phẩy tay áo, đứng dậy rời đi.

“Đường đại sư.” - Chính Nam mặt đầy mộng bức nhìn Đường Khải: “Ngài xem đây là chuyện gì? Tôi làm gì để họ phật lòng?”

“Haha, Diệp tiểu thư thì lão không dám nói ra nói vào, còn Đỗ Hoàng Khiêm...” - Đường Khải hạ giọng: “Vừa rồi con trai hắn có tới…”

Cánh cửa phòng được mở ra từ bên trong, Đường Khải và Chính Nam vừa nói vừa cười bước ra.

Cô gái lúc sáng Chính Nam gặp lập tức khom người nói: “Phó hội trưởng.”

“Phó hội trưởng!?” - Chính Nam khá bất ngờ: “Đường đại sư, ngài còn là phó hội trưởng a. Thất lễ, thất lễ.”

“Hahaha, không có gì đáng khoe khoang.” - Đường Khải lắc đầu: “Nhiều năm như vậy vẫn luôn là cấp 3 Luyện Dược Sư, chức phó hội trưởng này đúng là mặt dày mày dạn làm hoài đó a.”

Đường Khải cảm khái một câu rồi quay qua nhìn Chính Nam: “Cậu trẻ như vậy đã là cấp 1 Luyện Dược Sư, nhìn thủ pháp hẳn là cũng đã rất quen thuộc a, tại sao bây giờ mới đi khảo thí vậy?”

“Chuyện đó nói ra thật không có ý tứ.” - Chính Nam bất đắc dĩ: “Trước giờ tôi đều không nghĩ tới việc lộ ra ngoài mình là Luyện Dược Sư, nhưng gần đây có một số chuyện bắt buộc phải như vậy.”

Đường Khải cái hiểu cái không gật đầu: “Nghe nói cậu tới đây cùng Lý gia Nhị tiểu thư, hẳn là có quen biết với Lý gia đi. Cô bé đó cũng là một tài năng, có cơ hội hai người nên trao đổi thêm để phát triển, đừng như lão, già rồi mới biết tiếc thời gian.”

“Cảm ơn Đường đại sư.” - Chính Nam khom người: “Tôi có việc phải đi trước, lần nữa cảm ơn ngài. Có dịp tôi sẽ tìm ngài thảo luận thêm về luyện dược.”

“Được, được. Còn trẻ ham học như vậy rất tốt.” - Đường Khải vỗ vai Chính Nam: “Rảnh cứ tới tìm lão, chúng ta cùng nhau đàm đạo.”

Chính Nam đi dọc hành lang trở ra cùng cô gái. Cô gái ngập ngừng hỏi: “Anh… ngài… khảo thí thành công sao?”

“Đúng vậy.” - Chính Nam gật đầu, cười nói: “Mặc dù có chút phiền phức nhưng may mắn là thành công.”

“Xin lỗi.” - Cô gái buồn bã nói.

“Hả, xin lỗi!?” - Chính Nam hơi bất ngờ: “Cô làm gì sai mà phải xin lỗi?”

“Tôi cũng là bị ép buộc mà thôi.” - Cô gái rưng rưng nước mắt: “Vừa rồi Đỗ thiếu gia…”

“Không sao.” - Chính Nam ngắt lời cô gái: “Cô không cần lo lắng, tôi không phải loại người nhỏ nhen như vậy. Thay vì lo lắng tôi trả thù thì cô nên nghĩ cách đối phó Đỗ Hoàng Khoa đi. Hắn không làm gì được tôi, không loại trừ khả năng sẽ trút giận lên đầu cô đấy.”

“Công việc ở đây chắc tôi không làm được nữa.” - Cô gái buồn bã gật đầu: “Dù sao cũng cảm ơn anh đã không so đo với tôi.”

Chính Nam gật đầu: “Cô nên sắp xếp rồi rời khỏi đây sớm đi. Tôi ra ngoài cố gắng giữ chân Đỗ Hoàng Khoa cho cô thêm thời gian.”

Cô gái rơm rớm nước mắt gật đầu nhưng không rời đi mà cứ đứng tại chỗ lưỡng lự.

“Cô mau đi đi, còn chờ…”

Chụt!

Cô gái đánh bạo nhón chân hôn nhẹ vào má Chính Nam một cái rồi quay đầu chạy thẳng, không biết là sợ hãi Đỗ Hoàng Khoa trả thù hay là sợ Chính Nam tóm cô lại.

Chính Nam sững sờ, đơ như cây cơ, đưa tay sờ sờ vào má: “Mình… mới bị… hôn lén a!”

Lát sau hắn lắc đầu thở dài: “Haiz, quả nhiên, nếu đẹp trai là tội ác thì có lẽ mình nên bị tử hình, hắc hắc.”

“Tích…”

Chính Nam một mình đi ra sảnh chính, bỗng nhiên hắn ngừng lại, tròng mắt đảo một vòng rồi quẹo vào một căn phòng khác. Lát sau, từ trong phòng bước ra chính là cô gái lễ tân.

Trong sảnh chính, Đỗ Hoàng Khoa đang xum xoe quanh Gia Nguyệt phú bà bất chấp cô bé đã phiền ra mặt.

“Gia Nguyệt, em uống thử trà này đi, loại thượng hạng mới nhập từ bên ngoài về đấy, chỉ có hội trưởng mới được uống thôi.”

“Không thích! Bản tiểu thư nhắc lại lần nữa, đừng có gọi tên bản tiểu thư thân như vậy.”

“Được được, không gọi thì không gọi. Đúng, Gia… Nhị tiểu thư, anh mới được ông nội cho một tấm đan phương mới, em có muốn thảo luận chung với anh không?”

“Chừng nào anh tự nghĩ ra đan phương mới thì tôi sẽ tính toán thảo luận với anh. Còn hàng xin được, hay là thôi đi.”

Gia Nguyệt phú bà phiền muốn chết. Con hàng mập này hoàn toàn không cần thể diện, Chính Nam vừa vào phòng khảo thí được 5 phút, mập chết bằm này đã tới quấy rầy.

“Đỗ… Đỗ thiếu gia, Lý tiểu thư.” - Một giọng nữ vang lên cùng lúc với cánh cửa sảnh chính mở ra kéo tầm nhìn của Đỗ Hoàng Khoa và Gia Nguyệt phú bà về phía ấy.

“Ồ! Là cô ta.” - Gia Nguyệt phú bà cướp chạy tới hỏi: “Thế nào, kết quả thế nào? Anh Nam đâu?”

Cô lễ tân không nói mà quay đầu về phía Đỗ Hoàng Khoa gật đầu rồi quay người rời đi.

“Này, cô còn chưa trả lời tôi đấy.” - Gia Nguyệt phú bà sững sờ chốc lát rồi gọi với theo: “Này, kết quả thế nào, anh Nam đâu?”

“Haha, hắn a, khẳng định là khảo thí thất bại, lại sợ cá cược thua nên trốn rồi chứ sao.” - Đỗ Hoàng Khoa cười lớn, cười cực kỳ sảng khoái.

“Nói bậy! Anh Nam mới không thất bại.” - Gia Nguyệt phú bà mặt đầy lo lắng: “Không được, phải vào trong xem kết quả thế nào.”

“Gia Nguyệt.” - Đỗ Hoàng Khoa cản trước mặt Gia Nguyệt phú bà: “Tự ý xông vào công hội trọng địa nhẹ có thể bị tước huy hiệu Luyện Dược Sư, nặng thì tại chỗ đánh chết. Em không nên làm bậy.”

“Tránh ra! Đừng có nói nhảm.” - Gia Nguyệt phú bà cũng là máu xông lên đầu, cô bé muốn dùng sức mạnh xông qua: “Bản tiểu thư đếm đến 3, anh không tránh ra đừng trách bản tiểu thư trở mặt.”

“Gia Nguyệt, em không nên…”

“Một!”

“Em vì một tên hạ nhân như vậy…”

“Anh Nam mới không phải hạ nhân. Hai!”

“Được được, anh không cản đường, em muốn làm gì thì làm.” - Thấy Gia Nguyệt phú bà hai tay đã tụ tập chân khí, Đỗ Hoàng Khoa cũng là mềm chân, đành phải tránh ra.

“Hừ! Đồ vô dụng.” - Gia Nguyệt phú bà liếc mắt Đỗ Hoàng Khoa, khinh thường hừ một tiếng rồi đẩy cửa xông vào.

Đúng lúc này cánh cửa được mở ra từ bên trong, bước ra chính là Chính Nam trong trang phục Luyện Dược Sư, trên ngực còn đeo huy chương cấp 1 chứng minh.

Cô gái lễ tân vừa rồi là Chính Nam dùng Phân Thân Thuật và Biến Thân Thuật làm ra để trêu đùa Gia Nguyệt phú bà mà thôi.