Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 164: Chiến tranh phủ xuống

Khoảng 30 phút sau, các cô gái đều lần lượt tỉnh lại.

Phản ứng của các cô ban đầu đều giống Vũ Tuyết phú bà nhưng rất nhanh thì bình thường trở lại. Thậm chí Ngọc Ngân phú bà còn không tim không phổi đến nỗi kể cho Tú Anh phú bà nghe về chiến cuộc sau khi cô ngất đi.

Thu hết phản ứng của mọi người vào mắt, Chính Nam trộm mừng nói: “Được rồi, ai nói cho anh biết hôm nay vì sao mọi người lại thua cho anh thảm như vậy?”

“Bởi vì anh có thể độn thổ a.”

“Chủ nhân có đôi mắt quá lợi hại.”

“Kết giới và sương mù của anh có tính hạn chế rất lớn.”

Mỗi cô gái nói một câu để trong phòng ồn thành cái chợ!

Chính Nam cũng mộng bức nhưng không nói gì mà chờ mọi người ồn ào xong mới lên tiếng: “Tất cả đều nói đúng. Thế nhưng tóm gọn lại chỉ là ở bốn chữ “tầm nhìn” và “thông tin”.

Ở bên trong kết giới và sương mù của mình, anh gần như có thể biết được mọi hành động của các em. Trong khi đó, các em như người mù, hoàn toàn bị động trong việc phòng ngự chứ đừng nói tới tìm kiếm tung tích anh và chiến thắng.

Tú Anh phải hi sinh bản thân để chế tạo cơ hội cho mọi người có thể tìm thấy anh một lần, kết quả ra sao mọi người cũng biết.

Tiếp theo tới Nguyệt Vịnh cũng tương tự, các em dồn dập tấn công một phân thân dẫn tới phía sau mình hoàn toàn bại lộ, để anh dễ dàng dập tắt đi ánh sáng duy nhất còn lại của các em.

Cuối cùng còn lại bốn người cũng bị anh dùng hai phân thân và bản thể chia cắt thành ba chiến trường nhỏ rồi tiêu diệt từng bộ phận.

Như vậy, dựa vào tình hình thực tế trên chiến trường và những thông tin nắm được, anh chỉ dùng sức một người đã có thể tính toán, chia cắt và toàn diệt sáu người các em không tốn quá nhiều sức lực.”

Sáu cô gái đều trầm mặc, chìm trong suy nghĩ của bản thân về những gì đã trải qua và những gì Chính Nam vừa nói.

Nếu như các cô bình tĩnh hơn, chờ kết giới thu hẹp lại mới bắt đầu tàn phá mặt đất thì Tú Anh phú bà đã không mệt mỏi tới mức mất đi khả năng chiến đấu.

Nếu như các cô nghĩ rộng hơn, cố gắng bảo vệ “bóng đèn” Nguyệt Vịnh thì đã không mù mịt và thiếu phương án quần công để bị chia cắt thành các phần nhỏ như vậy.

Nếu như trong các cô có một người tu luyện đồng thuật thì đã không bị động trong sương mù tới mức phải tốn nhiều nguyên khí tới duy trì ánh sáng như vậy.

Quá nhiều “nếu như” cho một trận chiến, nhưng tóm gọn lại đúng là bốn chữ “tầm nhìn” và “thông tin”.

Đúng lúc này Lam Phụng lại ấp úng lên tiếng: “Chủ… chủ nhân! Có thể… có thể thả em ra không? Em muốn… muốn…”

Chính Nam tò mò nhìn qua, phát hiện Lam Phụng mặt đã đỏ bừng, con mắt long lanh nước, còn khẽ run rẩy. Hắn thầm nghĩ: “Không phải là muốn “cái kia” chứ?

Chính Nam rất vô sỉ lăn qua lăn lại trên người các cô hai vòng nữa rồi mới bò dậy giải phóng cho các cô khỏi kiếp “chăn mền” bị hắn chà đạp. 

Vừa được giải huyệt, Lam Phụng không chờ được nữa chạy thẳng ra ngoài phòng rồi mất tích. 

Chính Nam lắc đầu nói: “Nguyên Anh Kỳ rồi cũng không biết cách làm sao để nhịn đi vệ sinh. Bao giờ mới trưởng thành a.”

Tú Anh phú bà trừng mắt hắn nói: “Nhịn cũng chỉ có mức độ thôi. Anh trói người ta lâu như vậy cũng phải thả cho người ta đi chứ. Lại nói, có khi đó chỉ là Lam Phụng mượn cớ để thoát khỏi ma trảo của anh mà thôi.”

Chính Nam không tiếp tục nói vấn đề này mà liếc các cô một vòng rồi nói: “Hôm nay đến đây thôi, mọi người trở về vị trí của mình đi.

Khi Ngô Đức Võ trở về Thiên Đạo Tông thì chúng ta cũng sẽ bắt đầu cho đệ tử ra ngoài làm nhiệm vụ lại nên trong thời gian này tranh thủ tăng lên tu vi của họ và bầy Ngân Lang lên đi.

Tú Anh ở lại, anh giúp em hồi phục di chứng huyết mạch.”

Các cô gái gật đầu rồi lục tục rời đi.

Tú Anh phú bà ở lại được Chính Nam dùng ngân châm và thủ pháp điểm huyệt giúp điều hòa di chứng huyết mạch. Kết thúc quá trình điều trị bằng việc hai người lăn chung một chỗ trên giường, đàm luận nhân sinh.

Năm ngày sau, Chính Nam tự mình xuất hiện trên bầu trời nhìn Ngô Đức Võ rời khỏi Hà thành, trở về Thiên Đạo Tông. Chỉ là không có ai biết trong năm ngày này hắn đã không dưới bảy lần hẹn gặp riêng Ngô Đức Võ nói chuyện.

Còn nói chuyện gì, về ai, đạt được thỏa thuận hay không thì chỉ có hai người biết với nhau mà thôi.

Năm ngày qua cũng không phải là năm ngày yên bình gì, bởi vì Cửu Dương Các đã chính thức cùng Tà Nguyệt Tông toàn diện khai chiến sau khi đích thân Tà Nguyệt Tông tông chủ Nguyệt Nga đứng ra nhận trách nhiệm cho cái chết của Cửu Dương Các nhị trưởng lão Dương Quang và tam trưởng lão Dương Cương.

Đồng thời bà cũng chỉ trích việc Cửu Dương Các Các chủ Dương Kha dung túng con trai mình tu luyện tà công hại người, và các việc làm xấu của Cửu Dược Các trong những năm qua.

Nhất thời, bóng đen chiến tranh phủ xuống vạn dặm lãnh thổ của hai tông môn và Hà thành cũng không ngoại lệ.

Thậm chí nhờ vào đó mà Hà thành càng trở nên tấp nập hơn bởi vì chỉ có cửa hàng Phúc Đạt ở đây có bán hoàn mỹ đan dược, mặc dù giá so với bình thường đã tăng lên gần gấp đôi.

“Thời kỳ phi thường cần thủ đoạn phi thường, chiến tranh hơn nhau ở lương thảo. Một khi Tà Nguyệt Tông còn nhận được tiếp tế đan dược của chúng ta thì Cửu Dương Các thua chỉ là vấn đề thời gian.” - Tú Anh phú bà nói.

Với hệ thống tình báo vượt trội của Trần gia, cô đã trở thành người được nói nhiều nhất của Akatsuki trong thời kỳ chiến tranh này.

Chính Nam hài lòng nói: “Làm giàu từ chiến tranh mặc dù rất vô nhân đạo, nhưng có thể nói đây là con đường ngắn nhất a. Và chỉ cần Tà Nguyệt Tông thắng cuộc chiến tranh này, sau đó thôn tính phần lãnh địa của Cửu Dương Các thì Akatsuki chúng ta cũng sẽ được lợi không nhỏ.”

Nguyệt Vịnh hào hứng tiếp lời: “Đúng vậy. Chúng ta có thể làm được rất nhiều chuyện dưới danh nghĩa Tà Nguyệt Tông mà không sợ bị người ngoài phát hiện.”

Những người còn lại cũng đồng ý với nhận định này.

Khi mà Akatsuki còn chưa đủ mạnh để tự mình dùng danh nghĩa của mình hoạt động, thì “núp” dưới bóng một thế lực khác để phát triển là sự lựa chọn khôn ngoan.

Vũ Tuyết phú bà hỏi: “Như vậy chúng ta nên chính thức tuyên bố ủng hộ Tà Nguyệt Tông, hay là vẫn chỉ âm thầm cung ứng đan dược cho họ?” 

Chính Nam trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Cả hai.

Chúng ta vẫn sẽ thông qua danh nghĩa Phúc Đạt và Trần gia để âm thầm cung ứng đan dược cho Tà Nguyệt Tông, đồng thời tiếp tục dùng ngôn luận đả kích Cửu Dương Các.”

Ngọc Ngân phú bà không hiểu lắm những gì Chính Nam vừa nói: “Ngôn luận đả kích? Đây là hình thức gì?”

Chính Nam cười nói: “Chính là dùng tin đồn lan truyền các chuyện xấu của Cửu Dương Các ra bên ngoài cho mọi người đều biết a.”

Tú Anh phú bà cau mày: “Làm như vậy có hiệu quả sao? Ai mà không có mấy chuyện xấu chứ.”

Chính Nam lắc đầu, cười nói: “Đúng là ai trong đời cũng sẽ làm chuyện xấu, nhưng không phải ai cũng bị người khác biết.

Có câu “Tam sao, thất bản”. Chỉ cần chúng ta lan truyền ra ngoài vài chuyện xấu của Cửu Dương Các, sau vài lần đồn đại thì chuyện xấu đó sẽ trở thành tội ác tày trời. Đến lúc đó chúng ta lại ra tay tiêu diệt Cửu Dương Các thì tất nhiên là “thay trời hành đạo, thuận lý thành chương”.

Phải biết, đạo lý vốn cũng chỉ là những câu nói, được người ta tin và nói đi nói lại nhiều mà thành đạo lý thôi.”

Các cô gái nhìn nhau, cảm thấy lời của Chính Nam thật sự rất… có đạo lý.

...

Những ngày sau đó, từng chuyện xấu từ lớn đến bé của Cửu Dương Các như cái gì lừa gạt, cái gì giết người đoạt bảo, cái gì đồ thôn,... đều chậm rãi lộ ra ánh sáng.

Đối với các kiêu hùng đứng đầu thế lực mà nói, những việc này cũng chỉ là chuyện nhỏ trên con đường tu luyện mà thôi. Thế nhưng đối với bá tánh bình dân thì đây quả thật là tội ác tày trời, thiên địa bất dung, bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, không thể tha thứ.

Càng quá đáng hơn khi không biết ai ác ý, cố gắng đồn thổi đồ thôn thành đồ thành, giết người đoạt bảo thành giết bạn đoạt bảo,... Trong lúc nhất thời, danh tiếng của Cửu Dương Các bị bôi đen đến mức không thể đen hơn.

Ầm!

Một chiếc bàn đá bị Cửu Dương Các các chủ Dương Kha đập thành mảnh vụn sau khi nghe được báo cáo là đã có thế lực thứ năm tuyên bố ngưng làm ăn với Cửu Dương Các.

Ở thời kỳ chiến tranh này, mất đi hậu cần tiếp tế thực sự là tai nạn.

“Đã điều tra được ai là thủ phạm tung tin đồn nhảm hay chưa?” - Gương mặt chữ điền của Dương Kha đã đen không khác gì đáy nồi.

“Theo thám tử báo lại thì có bóng dáng của Akatsuki trong này.”

Trong phòng, ngoại trừ Dương Kha ra thì còn có ba ông lão cùng một người đàn ông trung niên nữa. Lời vừa rồi chính là do người đàn ông trung niên kia nói.