Ba người trưởng lão khác cũng gật đầu đồng ý với giải thích của Nguyệt Nhi trưởng lão. Chỉ cần không hại tới mình thì mục đích của họ là gì cũng không quan trọng a.
Nguyệt Vân Đại trưởng lão mặc dù vẫn cảm thấy có chút không bình thường nhưng cũng chỉ có thể bỏ qua. Bà hỏi: “Nếu như cả sĩ khí và hậu cần đều vượt trội so với Cửu Dương Các, mọi người nghĩ có nên tiến thêm một bước đả kích lãnh địa của họ không?”
Đang cười đùa mọi người đều trở nên nghiêm túc lại, bởi vì câu hỏi này chính là trọng tâm của mọi chuyện. Tình hình “chiến tranh” hiện tại của hai tông môn nói trắng ra vẫn chỉ là trong giai đoạn chiến tranh lạnh, thế nhưng chỉ cần một bên phát động tấn công, mọi chuyện sẽ không còn đơn giản như vậy.
Nguyệt Nga tông chủ lên tiếng: “Quân số chúng ta so với Cửu Dương Các như thế nào?”
Tam trưởng lão Bùi Nguyệt Hoa nói: “Về số lượng thì Cửu Dương Các có gần 20,000 đệ tử, chúng ta có hơn 15,000, chênh lệch khoảng trên dưới 2,000 đệ tử mà thôi, không phải là rất lớn.
Quan trọng là chất lượng thì chúng ta vượt trội hơn hẳn.
Nhờ vào hai lần đấu giá đan dược thành công, mặc bằng chung tu vi đệ tử của chúng ta cao hơn Cửu Dương Các khoảng hai cấp, rất khả quan. Ngoài ra thì chiến lực Không Minh Kỳ trở lên của chúng ta cũng lợi thế hơn khi cả Dương Quang và Dương Cương đều đã chết.”
Nguyệt Nga tông chủ và Nguyệt Nhi trưởng lão liếc nhau rồi khẽ gật đầu.
“Mặc dù chúng ta thoạt nhìn có lợi thế không nhỏ thế nhưng đều không mang tính chiến lược, và đừng quên Cửu Dương Các đã tồn tại mấy ngàn năm, tất nhiên là phải có lý do của nó.
Tạm thời cứ dùng lợi thế của mình từng bước ép Cửu Dương Các phải lộ thêm bài ra đã, cho đến khi mọi chuyện thật rõ ràng hãy tính tới chuyện tiến đánh chiếm lãnh địa.”
Chiến tranh không phải là thứ có thể chỉ dùng thông tin nhìn thấy được để tính toán, có nhiều thứ rất khác so với bề ngoài của nó.
Nguyệt Vân Đại trưởng lão hài lòng gật đầu, nói: “Như vậy là hợp tình hợp lý. Chúng ta và Cửu Dương Các đã đấu mấy ngàn năm, không vội gì thêm vài ngày mà rơi vào bẫy của họ. Tổn thất đệ tử không nói, còn có thể đánh mất cơ hội, thậm chí cả cơ nghiệp không biết chừng.”
Đạt được thống nhất chung, buổi họp cao tầng Tà Nguyệt Tông cũng kết thúc nhanh chóng.
Nguyệt Nhi trưởng lão hỏi nhỏ Nguyệt Nga tông chủ: “Chị là muốn hỏi ý kiến “bên kia” sao?”
Nguyệt Nga tông chủ cũng không có gì giấu giếm em gái mình. Bà gật đầu nói: “Đúng vậy. Nếu có thể thuyết phục Akatsuki dùng “thứ kia” bắn 1 2 lần trước khi khai chiến, vừa có thể tăng cường sĩ khí, vừa giảm được thương vong.”
Nguyệt Nhi trưởng lão lắc đầu: “Em nghĩ là rất khó. Thứ đó lợi hại như vậy, mỗi lần hoạt động chắc chắn sẽ tiêu hao không ít. Chưa nói tới việc Akatsuki có thể sẽ không dễ dàng bại lộ một thứ nguy hiểm như vậy cho toàn bộ đại lục biết. Dù sao…” - Nói, bà chỉ chỉ lên trời ra hiệu.
Nguyệt Nga tông chủ trầm mặc một lát rồi nói: “Em nói không sai, nhưng chúng ta vẫn nên thông báo tình hình và ý định của chúng ta cho Akatsuki biết rồi chờ đáp án của họ thế nào, sau đó mới tính toán tiếp.”
...
Hai đại nhị lưu tông môn ráo riết chuẩn bị cho chiến tranh, còn tại Thanh Vân Tông, Chính Nam và các phú bà cũng không hề rảnh rỗi.
Ngoại trừ ban ngày huấn luyện đệ tử và sắp xếp nhiệm vụ ra, cứ tối đến là lại tập trung lại [ Ôn Tuyền ]... chơi bóng chuyền.
Đúng vậy, chính là bóng chuyền 3 vs 3!
“Haaa... đây mới là cuộc sống a.” - Chính Nam nằm trên ghế xếp hắn tự mình chế tạo, vừa ăn thịt nướng, uống nước trái cây ướp lạnh, vừa xem mấy cô gái mặc bikini thi đấu bóng chuyền, than thở nhân sinh.
Trang phú bà ngứa mắt hàng này không chịu nổi nên lên tiếng châm chọc: “Hừ, mới như vậy mà ký chủ đã thỏa mãn rồi!? Đẳng cấp thì lẹt đẹt ở 3x, nói không chừng ngày nào đó có cường giả đi ngang, thấy mấy vị phú bà vừa mắt lại vung tay đoạt thì ký chủ nên làm gì?”
Chính Nam uống một ngụm nước trái cây, than thở: “Tôi tất nhiên là biết như vậy, nhưng mà có thể làm sao a. Điểm mỗi ngày cũng chỉ có như vậy, thế lực phát triển cũng cần phải có thời gian. Tôi đã cố hết sức rồi.”
Trang phú bà bĩu môi nói: “Thật sao? Vậy tại sao số lượng phú bà chỉ mới 5/6, trong đó chỉ mới có hai người đạt thiện cảm 91 điểm trở lên, chưa nói tới một trong hai lại vẫn là cấp S?
Tại sao nghề nghiệp chính đều cấp 6 nhưng sản phẩm chỉ toàn cấp 4?
Tại sao nhiệm vụ thế lực dừng ở giai đoạn 3 đã gần hai tháng rồi vẫn không tiến thêm?”
Chính Nam á khẩu không trả lời được.
Ậm ừ một lúc, hắn chống chế: “Chuyện tình cảm tất nhiên là phải coi trọng nước chảy thành sông a, không thể chỉ vì điền đủ số lượng mà nhắm mắt làm bậy được. Còn đánh giá của Ngọc Ngân vẫn dừng lại ở cấp S đơn giản vì tôi muốn chờ cô ấy đột phá Độ Kiếp Kỳ trước mới dùng Luân Mạch đan tăng lên phẩm chất huyết mạch sau thôi.”
Trang phú bà thở dài: “Haiz, cứ tưởng sau lần trước ký chủ mở lòng với Khương Ngọc Ngân phú bà thì ký chủ đã thông suốt rồi, không ngờ vẫn là “đầu đất” như vậy.
Ký chủ nói là “nước chảy thành sông”, con mắt nào của ký chủ nhìn Vũ Tuyết phú bà, Nguyệt Vịnh hộ pháp không đối với ký chủ cuồn cuộn như biển chứ đừng nói sông, thậm chí người mù cũng nhìn thấy Lam Phụng hộ pháp đối với ký chủ cũng là một lòng ái mộ.
Còn chuyện đánh giá đẳng cấp phú bà, nó được xếp hạng trên 5 tiêu chí, chứ không phải chỉ có 1 tiêu chí duy nhất là huyết mạch.
Đơn cử như Khương Ngọc Ngân phú bà, huyết mạch và thiên phú của cô ấy tạm thời là cố định, chưa thể thay đổi, cái này Trang chấp nhận. Thế nhưng ký chủ có thể thay đổi đẳng cấp của cô ấy a, có thể thay đổi tâm tính bằng cách giải các khúc mắc trong lòng của cô ấy, có thể cho cô ấy một danh phận để thay đổi đánh giá xuất thân và thân gia, tại sao ký chủ không làm?”
Chính Nam sững sờ nhìn trong sân đang bật nhảy và đập bóng dứt điểm Ngọc Ngân phú bà. Hắn chợt nhận ra rằng cô rất ít cười, thậm chí, ngoài đối với hắn nở nụ cười thì cô chẳng bao giờ vui vẻ.
Còn nhớ lần cô quỳ xuống xin hắn thu nhận cô làm người hầu, làm nô tỳ chỉ hi vọng hắn nhận lời giúp cô tìm tới thủ phạm đã đồ sát toàn bộ gia tộc cô và trả thù cho họ.
Hắn chưa làm được!
Mặc dù đã chiếm được cả thân thể và trái tim, thậm chí cả tính mạng cô nhưng lời hứa duy nhất của hắn với cô... hắn vẫn chưa làm được.
Ngọc Ngân phú bà tất nhiên sẽ không hối thúc, không trách móc hay giận hờn hắn sao mãi vẫn không thực hiện lời hứa của mình nhưng Chính Nam cuối cùng cũng hiểu ra vì sao cô không bao giờ cười.
Bởi vì trong lòng cô còn có khúc mắc!
Một khúc mắc mà nếu không được giải thì có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không cười.
Chính Nam thở dài, tiếp tục yên lặng theo dõi trận đấu bóng chuyền của các cô gái nhưng trong lòng đã âm thầm quyết định một số chuyện.
...
Một tháng sau, Tà Nguyệt Tông đại sảnh, Chính Nam một mình ngồi đối diện sáu "cô gái" xinh đẹp.
“Nguyệt Nga tông chủ, ngài thấy đề nghị của tôi thế nào?” - Đây cũng không phải lần đầu tiên Chính Nam có mặt ở nơi này, cũng không phải lần đầu tiên hắn cùng Tà Nguyệt Tông cao tầng đàm phán chiến lược đối phó Cửu Dương các.
“Không thần sứ, hôm nay ngài bất ngờ đến đây, nói với chúng tôi là muốn một tuần sau tấn công trực tiếp vào đại bản doanh Cửu Dương Các. Có phải là quá vội vàng không?”
Đối với cậu “con rể hờ” này Nguyệt Nga tông chủ không dám có chút người bề trên thái độ nào, đơn giản vì bà còn muốn Nguyệt Thần Thủy a. Từ hồi dùng Nguyệt Thần Thủy tắm mỗi ngày, không những huyết mạch trở nên thuần hơn, tu vi cũng ẩn ẩn có dấu hiệu muốn đột phá tiếp thì da dẻ của bà càng ngày càng giống gái 18 khiến những người còn lại hâm mộ không thôi.
Chính Nam cười nói: “Quả thật có chút bất ngờ nhưng tôi nghĩ mọi người ở đây đều đã sẵn sàng rồi chứ. Một tuần là để mọi người cổ vũ sĩ khí đệ tử cũng như sắp xếp sự vụ trong tông mà thôi a.”
Nguyệt Vân Đại trưởng lão trầm giọng nói: “Không thần sứ, tôi vẫn cảm thấy quyết định này của ngài có chút quá vội vàng. Cửu Dương Các bên ngoài có thể thua chúng ta nhưng tấn công vào đại bản doanh lại là chuyện hoàn toàn khác. Mỗi tông môn đều có bản lĩnh giữ nhà của mình, Cửu Dương Các tồn tại mấy ngàn năm tất nhiên là phải có đạo lý của nó.”
Chính Nam tất nhiên biết chuyện này, đối với chuyện một thế lực cất giấu đi một hai lão bất tử, một vài vũ khí bí mật hắn chẳng lạ gì, nhưng như vậy thì sao?
Cửu Dương Các có lão bất tử, Tà Nguyệt Tông cũng có a!
Còn vũ khí bí mật, haha, hắn cũng có!
Vậy thì sao phải sợ?
Chính Nam quét mắt một vòng mọi người trong phòng rồi thản nhiên nói: “Nếu Tà Nguyệt Tông có thể mời “vị phía sau núi” kia ra tay, tôi nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”