“Ahaha, Nguyệt Vi Đại tiểu thư, Nguyệt Nga tông chủ, hai người tắm chung a. Tình cảm thật làm người ta hâm mộ.” - Nói, Chính Nam như một làn gió nhảy ra khỏi bồn tắm, muốn chuồn thẳng.
"Đã đến rồi thì ở lại một lát đi, vội vàng như thế làm gì?"
Một luồng thiên địa uy thế trói buộc Chính Nam lẫn không gian xung quanh hắn rồi kéo hắn té cái ào trở lại bồn tắm.
Chính Nam vừa ngoi đầu lên khỏi mặt nước, lại bị hai thứ mềm mại đè lên vai, chỉ có nửa mặt nạ gồm mắt và mũi ở trên mặt nước, toàn bộ thân thể bên dưới đã bị Nguyệt Vi lão tông chủ quấn như con bạch tuộc không thể động đậy.
“Không thần sứ như vậy không tốt lắm đâu. Mặc dù bản tiểu thư biết mình trẻ đẹp nhưng vẫn là bà ngoại của tiểu Vịnh a, hành động này của ngài rất có lỗi với tiểu Vịnh.”
Chính Nam cười khổ nói: “Chỉ là ngoài ý muốn. Đại tiểu thư, ngài thả tôi ra trước đi rồi muốn nói gì thì nói có được không?”
Nguyệt Vi lão tông chủ lắc đầu nói: “Không được, thả ngài ra để ngài chạy mất thì còn gì là vui nữa. Lại nói, ngài vào đây bằng cách nào a?” - Hải mảnh đồi núi theo bà lắc đầu mà liên tục massage hai bên tai Chính Nam nhưng hắn không cảm thấy vui chút nào.
“Nhu Quyền - Bộc Phá Nhân”
Chính Nam bất đắc dĩ phải dùng bạo lực để thoát khốn.
Vừa thoát ra được khỏi Nguyệt Vi lão tông chủ ôm chặt, hắn ngay lập tức Thuấn Thân tới cửa ra vào, dùng nguyên khí hong khô quần áo rồi nói: “Chỉ là ngoài ý muốn đi nhầm vào đây, mong hai vị không nên trách tôi lỗ mãng a. Hiện tại tôi có việc gấp phải đi trước, bình Nguyệt Thần Thủy này xem như tạ lỗi với hai vị, sau này tôi sẽ đích thân tới giải thích rõ. Tạm biệt.”
Dứt lời, Chính Nam tung người lên bầu trời rồi mở hết tốc lực biến mất trong làn mây.
“Con thấy thế nào?” - Nguyệt Vi lão tông chủ hỏi.
“Không biết từ đâu xuất hiện, xuất hiện như thế nào, tại sao…”
Nguyệt Vi lão tông chủ gõ đầu Nguyệt Nga tông chủ, nói: “Mẹ không hỏi cái đó. Mẹ hỏi là bị trai trẻ nhìn hết cả người, còn ra tay nắn bóp như vậy, con cảm thấy thế nào?”
“K-không thấy thế nào, tất cả đều... bình thường.” - Giọng cực kỳ máy móc nhưng rất dễ nghe ra trong đó sự dập dờn và run.
Nguyệt Vi lão tông chủ cười như không cười: “Vậy mặt con tại sao lại đỏ như vậy a, còn chân kẹp chặt như vậy làm gì?”
Nguyệt Nga tông chủ cảm thấy trên mặt không có ánh sáng. Bà lập tức mặc vào quần áo rồi chạy trốn khỏi bà mẹ “ma quỷ” này của mình.
Nguyệt Vi lão tông chủ phá lên cười rồi khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, khẽ cau mày lẩm bẩm: “Không có chút dấu vết nào xuất hiện ngay cạnh mình? Chẳng lẽ là dịch chuyển thời - không?...”
Chính Nam chạy trối chết trên bầu trời, trong lòng thì liên tục gọi Trang phú bà: “Trang, chuyện gì vừa xảy ra thế?”
Trang phú bà cười nói: “Không có gì đâu, chỉ là ký chủ được hồi sinh ở nơi cuối cùng ký chủ tiếp xúc với nhân loại khác mà thôi.”
Chính Nam hai mắt đen thui: “Tôi tiếp xúc với Nguyệt gia hai người trong phòng tắm lúc nào?”
Trang phú bà cười trừ nói: “Tọa độ có chút chênh lệch nhưng không phải là cùng nhân loại cuối cùng có tiếp xúc sao, haha.”
Chính Nam chẳng muốn phản ứng nữa.
“Tôi nhớ lúc mình “chết” đi có lang thang ở một không gian vô tận màu đen, lúc ấy tôi không biết mình muốn đi đâu, cần đi đâu và đang đi đâu. Đó là gì thế?”
Trang phú bà thản nhiên đáp: “Đó là con đường vận mệnh của ký chủ. Nó mờ mịt, vô định, không có điểm dừng, không có điểm nhấn, không người, không gì cả. Nếu ký chủ không tìm thấy cho mình một mục tiêu, một đích đến, vậy chúc mừng, ký chủ sẽ kẹt trong hỗn độn vĩnh viễn không tìm được đường ra.”
Chính Nam vuốt mồ hôi lạnh, nói: “May mà lúc đó tôi vô tình nhớ ra mình còn có hệ thống, còn phải trở thành vũ trụ đệ nhất tiểu bạch kiểm…”
“Không đúng.” - Chính Nam đang bay bỗng nhiên dừng lại trên bầu trời. Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, không có gì ngoài những đám mây đang bay ngang.
“Ký chủ cảm nhận được rồi sao?” - Trang phú bà sâu kín lên tiếng.
Chính Nam nhắm mắt lại cảm nhận từng làn gió, từng ánh nắng, từng âm thanh ngang qua tai mình.
Lát sau, hắn mở trừng hai mắt, bắn ra xung quanh một làn sóng vô hình, lan tỏa cực nhanh rồi tan biến.
“Trận văn? Bầu trời này không phải là bầu trời thật? Nó là trận pháp tạo thành giả tượng?” - Chính Nam thốt lên đầy bất ngờ.
Trang phú bà thở dài nói: “Nó đúng là trận văn, là một loại trận pháp mô phỏng thời - không cực lớn dùng để phản chiếu thời - không của nơi khác tới Thủy Giới.”
Chính Nam sững sờ rồi phá lên cười: “Hahaha, thì ra là thế, thì ra là thế, hahaha!
Kiếp trước đã thấy máy ấp trứng gà, thấy người ta mở đèn để thanh long chín kịp vụ, bây giờ mới thấy mình cũng không khác gì một con vật bị nuôi nhốt trong lồng, hahaha.” - Cười nhưng hai tay hắn siết chặt nắm đấm, ánh mắt cháy lên ngọn lửa phẫn uất.
Mở hết tốc lực bay trở về Thanh Vân Tông, Chính Nam lên thẳng Khởi Nguyên chiến hạm rồi nói: “Trang, lần này hệ thống sẽ bảo trì bao lâu?”
“Bởi vì vận mệnh của ký chủ đã thoát ra khỏi Thiên đạo kiểm soát nên hệ thống chỉ cần 1 giờ bảo trì để sắp xếp lại thông tin. Ngoài ra Thiên Địa Tẩy Lễ cũng sẽ được rút ngắn lại tối đa cho ký chủ tiết kiệm thời gian.”
Chính Nam gật đầu nói: “Như vậy rất tốt. Kích hoạt Thiên Địa Tẩy Lễ đi, tôi thật cảm thấy ghê tởm cái thế giới này rồi.”
Giống như cảm nhận được tâm tình Chính Nam, Trang phú bà không tiếp tục cười đùa nữa mà chuyên tâm vào chức trách của mình.
"Kích hoạt Thiên Địa Tẩy Lễ... thành công."
Lần này Thiên uy không xuất hiện, thay vào đó là một trận mưa rào rơi xuống boong tàu Khởi Nguyên chiến hạm, nơi Chính Nam đang ngồi xếp bằng.
“Ồ, Thiên Vũ sao? Có vẻ con trai ta trưởng thành không sai a.” - Đúng hẹn lại lên Chính Thiên cung chủ lại có mặt để chúc mừng con trai mình tiến thêm một bước.
“Thiên Vũ xuất hiện vậy chứng tỏ thời gian của cha không có nhiều rồi, cha sẽ nói ngắn gọn.
Trước đây khi cha và mẹ con nhận ra đại lục không hề đơn giản như bề ngoài của nó nên chúng ta đã ngay lập tức làm chuẩn bị.
Đất liền đã bị Thiên Đạo Tông thao túng vậy chúng ta phải hướng ra biển, hướng tới Bắc Băng đại lục và Tây Phương đại lục tìm kiếm đồng minh, tìm kiếm trợ giúp. Vì vậy cha và mẹ con đã cho xây cái gọi là “Duyên Hải thất liên thành”, mục đích là đi trước Thiên Đạo Tông một bước hướng ra biển.
Thế nhưng cuối cùng người tính không bằng trời tính, kế hoạch chưa kịp thành công thì đã lụi bại từ bên trong.
Con trai, nếu có thể, hãy cố gắng dựa vào Duyên Hải thất liên thành để vươn ra biển lớn tìm thêm đồng minh và trợ giúp, bởi vì trên đất liền này, người tin được đã rất ít rồi.”
...
Chính Nam chậm rãi mở hai mắt ra, khuôn mặt tĩnh lặng.
Hắn cuối cùng cũng hiểu được vì sao những lần trước lão cha luôn úp mở về một âm mưu quá lớn, một đối thủ quá mạnh mà hắn không thể nào đụng tới được, kể cả lần này ông cũng chỉ nói "ra ngoài tìm thêm trợ giúp đi chứ sức một người là không thể được".
"Thiên Đạo Tông, Duyên Hải thất liên thành..."
Suy nghĩ lại những thông tin vừa thu thập được, Chính Nam thả mình xuống Thanh Vân Tông, khôi phục lại vẻ mặt sáng láng mà Đại sư huynh nên có trước các đệ tử.
Nghị Sự Điện, các vị phú bà không hẹn mà tập trung nhau lại đây ngồi sẵn trên ghế, không ai nói gì nhưng trong lòng mỗi người đều có tâm sự.
Chính Nam vốn muốn tìm Vũ Tuyết phú bà hỏi một chút chuyện liên quan tới các tòa thành bờ biển, lại phát hiện các cô gái đều có mặt tại phòng họp, điều này khiến hắn có chút không hiểu ra sao.
“Mọi người làm gì tập trung hết ở đây thế? Có chuyện gì quan trọng cần bàn bạc sao?” - Chính Nam vừa đi về phía ghế trung tâm vừa hỏi.
“Không có chuyện gì, rảnh rỗi gặp nhau thôi. Mà, sáng nay anh đi đâu thế?”
Tú Anh phú bà từ sau khi xác định quan hệ với Chính Nam thì đã không còn tính cách Đại tiểu thư nữa, cô bây giờ đang cố gắng để trở thành vợ hiền, dâu thảo trong mắt hắn.
“Tới Tà Nguyệt Tông a, có chuyện gì không?” - Chính Nam không hiểu ra sao.
Các phú bà liếc mắt nhau, Ngọc Ngân phú bà hỏi: “Không có gì. Đàm phán với bên đó sao rồi anh?”
Chính Nam nhún vai nói: “Thành công. Một tháng sau chúng ta sẽ xuất động toàn quân, kết hợp với Tà Nguyệt Tông cao tầng tiến đánh Cửu Dương các đại bản doanh.”
Vũ Tuyết phú bà cau mày: “Một tháng, có vội quá không? Cửu Dương Các dù sao cũng là một cái ngàn năm tông môn a. Em nghĩ chúng ta cần chuẩn bị thêm.”
Chính Nam cười nói: “Anh đã bàn bạc rất kỹ với cao tầng Tà Nguyệt Tông, thậm chí cả vị cao nhất kia nữa. Nhiệm vụ lần này chúng ta chỉ mang vai trò hỗ trợ, không cần chính diện ra chiến trường nếu không cần thiết, cho nên độ nguy hiểm không cao. Mọi người cứ yên tâm.”
Chính Nam đã nói tới như vậy thì các cô cũng không muốn khuyên can thêm nữa, dù sao thì chỉ cần cùng hắn chiến đấu là được.
Bỗng nhiên Chính Nam cau mày nói: “Ba người làm sao đều bị thương vậy?”