Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 233: Bị... Làm nhục!

Chính Nam ngẩn người, chỉ chỉ vào khuôn mặt đã đầy dấu chấm hỏi của mình.

Ngọc Ngân phú bà mỉm cười gật đầu.

“Thật kỳ quái! Hả!? Đây là…” 

Vừa bước vào phòng, Chính Nam lập tức há hốc mồm kinh ngạc, bởi vì…

Khắp cả phòng treo đầy tranh, đều là vẽ một người mặc áo đen mây đỏ, mặt nạ trắng bóc với đôi mắt màu đỏ có dấy phẩy đen. Nét vẽ không tốt lắm nhưng họa phong rất giống nhau, chứng tỏ tất cả tranh trong phòng là do một người vẽ.

Chính Nam nhìn quanh phòng một lần, cuối cùng dừng lại tại một bức tranh được treo cao nhất ngay giữa phòng.

Tranh vẽ một người áo đen và một cô gái trẻ đứng trên đầu một con Rồng đang há miệng phun lửa xuống đám người hung thần ác sát bên dưới, dưới góc tranh còn có chữ ký và dòng chữ “Không của Akatsuki, thân tặng.”

Chính Nam nhìn chằm chằm người áo đen trong tranh, một cảm giác quem thuộc không thể quen thuộc hơn lớn dần trong lòng hắn.

“Không… Tả Luân Nhãn… Hỏa Độn – Hỏa Long Thuật… Họa Sĩ…”

Ngọc Ngân phú bà thấy Chính Nam ngẩn người cũng không nói gì mà chỉ lặng yên không tiếng động đóng lại cửa phòng rồi đứng sau lưng hắn.

Cô biết trí nhớ đang trở về với Chính Nam nên phải ở đây thủ hộ.

Thời gian từng chút trôi qua.

“Cô gái nhỏ kia… còn tốt chứ?”

Chính Nam bỗng nhiên mở miệng nói một câu rất vô nghĩa, nhưng vào tai Ngọc Ngân phú bà thì nó lại là một tin mừng.

Cô cười nói: “Không tốt. Mỗi ngày đều ở đây vẽ tranh, tu vi đã dừng lại rất lâu không tiến thêm. Tương lai nếu không có gì thay đổi, hẳn là sẽ ở đây cô đơn tới già với những bức tranh này thôi.”

“Haiz, cô bé ngốc.” – Chính Nam quay người lại, đôi mắt từ màu đỏ chuyển về lại thành màu đen, nói: “Tôi… muốn vẽ tranh một lát.”

Ngọc Ngân phú bà mỉm cười gật đầu, đi lại kệ sách lấy một cuộn giấy lớn trải lên bàn cho Chính Nam, rồi ôn nhu đứng một bên mài mực.

Chính Nam đứng trước tờ giấy trắng, nhắm mắt, hơi thở chậm rãi.

Ngọc Ngân cũng không phát ra âm thanh nào, cả phòng chỉ còn tiếng mài mực xoạt xoạt mà thôi.

Lát sau, Chính Nam mở mắt, cầm lấy bút rồi chấm vào mực, bắt đầu vẽ.

“Hạ bút thành tranh” chính là để mô tả cảnh giới của Chính Nam lúc này. Mỗi một nét vẽ, mỗi một dấu chấm, mỗi lần hạ bút đều là chính xác tới từng mm, giống như hẳn là nên như vậy, không bàn mà hợp với một quy tắc vô hình nào đó.

Chính Nam vẽ rất nhanh, chỉ khoảng 10 phút hắn đã đặt bút xuống rồi thở dài: “Hi vọng bức tranh này có thể để cô gái nhỏ kia tìm thấy hi vọng đi.”

“Em nghĩ là cô ấy sẽ hiểu thôi.”

Có thể không hiểu sao, bức tranh đã nói lên quá rõ những gì mà Chính Nam gửi gắm.

Một người thần bí mặc áo đen mây đỏ, bay trên bầu trời với 6 chiếc cánh trắng toát đang làm động tác tháo ra mặt nạ, lộ ra nửa gương mặt trẻ trung, xinh đẹp. Hắn dùng đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn xuống một căn phòng, nơi mà một “cô gái” thân hình nhỏ nhắn đang ngồi vẽ tranh bên cửa sổ, chỉ là cô gái nhỏ kia có vẻ không còn trẻ nữa, dung nhan tiều tụy, mái tóc tậm chí đã chớm bạc.

Bức tranh chỉ có ba màu sắc nhưng đã đủ để thể hiện những gì xảy ra trong suốt thời gian qua.

Rất rõ ràng, Chính Nam muốn nhắn nhủ cô bé rằng “Không thần sứ” vẫn luôn ở đó dõi theo cô, vẫn chưa quên có bé ngại ngùng tặng cho hắn bức tranh trước giờ ra trận.

Nhưng cô già đi rồi, nhan sắc không còn nữa, mà hắn thì vẫn còn rất trẻ trung, rất phong độ với thời gian.

Vậy, liệu hai người có còn nên gặp nhau nữa không?

Chính Nam đề bút viết ở góc dưới bức trang: “Không của Akatsuki, thân tặng!”

Vẫn nét bút ấy, vẫn câu thân tặng ấy, chứng tỏ hắn đã thật sự trở về.

Đặt bút xuống, Chính Nam ngẩng đầu hỏi Ngọc Ngân phú bà: “Tôi muốn… tìm lại đầy đủ ký ức của mình. Cô có cách nào giúp tôi không?”

Ngọc Ngân phú bà cười gật đầu, nắm lấy tay Chính Nam chạy như bay qua một phòng khác.

Hai người đi không lâu thì kệ sách phát ra tiếng lạch cạch rồi tách làm đôi, lộ ra đằng sau nó một lối đi cùng với một người từ bên trong đi ra, xoa xoa đôi mắt thâm quầng đầy mệt mỏi.

“Hình như… Bạch Vô Thường thần sứ ghé qua a.” – Giọng nói không mang theo cảm xúc gì cả, hờ hững, chán chường.

Cô gái nhỏ như một thói quen đã làm hàng trăm, hàng ngàn lần bước tới kệ sách để giấy trắng, rút lấy một tờ rồi đi lại bàn.

Lạch cạch! Choang!

Tiếng đồ đạc rơi vỡ, tiếng đổ bể khắp cả phòng nhưng cô gái nhỏ không quan tâm, bởi đôi mắt của cô đã nhòe đi vì nước mắt khi nhìn thấy bức tranh còn chưa khô mực trên bàn.

“Ngài ấy… ngài ấy… trở về rồi!… Ngài ấy… chưa có quên mình!

Cô gái nhỏ lầu bầu, nấc lên từng cơn trong nước mắt lao ra cửa sổ, đưa mắt nhìn lên bầu trời.

Không có gì ngoài những đám mây, không có ai ngoài những tia nắng.

Nhưng trong mắt cô có! Có một bóng người với 6 chiếc cánh đang bay trên bầu trời, dùng đôi mắt đỏ ma mị của mình cùng cô mắt đối mắt.

Xứng đáng… thời gian qua tất cả mọi thứ… đều xứng đáng!”

Sâu trong đôi mắt mỏi mệt kia bây giờ đã sáng lên sức sống, cháy lên hi vọng và niềm tin mãnh liệt với tương lai.

Chính Nam bị Ngọc Ngân phú bà kéo tới một căn phòng khác trong biệt viện, nơi này có vẻ là… khuê phòng!

“Đây là… aaaaa!”

Hắn vừa bước vào phòng đã cảm thấy không đúng, liền mở miệng muốn hỏi, thế nhưng còn chưa kịp nói thành lời đã bị một sức mạnh khủng khiếp ném lên giường.

Ngọc Ngân phú bà phất tay đóng cửa, khởi động cách âm, cách ly, phòng hộ… một loạt trận pháp rồi mới nện “miêu bộ” đi tới bên giường, mỗi ba bước chân là một mảnh quần áo bị cởi xuống.

“C-C-Cô… cô… cô… muốn… muốn làm gì!? Đ-Đ-Đừng… đừng… tới đây… Tôi… tôi… tôi la lên đấyyy!” – Chính Nam hai tay ôm trước ngực, mặt đầy hoảng sợ lùi vào góc giường.

“Em đang giúp anh lấy lại trí nhớ đây~” - Giọng cực kỳ lả lơi, ánh mắt nhộn nhạo xuân thủy, từng chút một bò lại gần Chính Nam.

Trên cổ cô vẫn luôn đeo chiếc chuông mèo ngày đó hắn đưa cho cô.

Chính Nam mới không tin tà, chuyện này lúc nào có tác dụng kích thích trí nhớ chứ, kích thích thứ khác còn tạm được.

“Cô… cô… đừng tới đây… Có gì… từ từ… từ từ nói… đừng…ưmm… ưmm…”

Thứ gì đó non mềm, ngọt ngào, thơm phức, uốn éo xâm lược bắt đầu xâm lược, tay chân cũng không biết quờ quạng như thế nào vì đã bị một người khác đè xuống giường.

Từng mảnh, từng mảnh áo quần trên người bị xé toang, bạo lực vứt qua một bên.

Chính Nam bị "làm nhục" a!

Hắn muốn phản kháng!

Hắn cần phải phản kháng!

Hắn tự nhủ là mình nên phản kháng!

Thế nhưng mà... cảm giác này thật cmn tốt, muốn nữa!

Muốn phản kháng! Muốn nữa! Muốn phản kháng! Muốn nữa!...

Phản kháng! Nữa! Phản kháng! Nữa!

Muốn! Muốn!

Đầu óc Chính Nam dần mụ mị, tay, chân, thân thể bắt đầu bỏ qua mệnh lệnh của lý trí để nghe theo tiếng gọi của bản năng, đáp trả sự xâm lăng kia.

Rồi cái gì phải đến cũng đến!

Khoảng khắc toàn thân “tiểu Chính Nam” bị bao bọc một cảm giác ấm áp, mềm mại đầy ướt át và đê mê, trí nhớ của hắn đối với Ngọc Ngân phú bà toàn bộ trở về.

Những người khác… vẫn còn là một bóng đen.

Không biết qua bao lâu.

“Em a! Nhớ lần em xém chút “hút khô” anh không hả? Thân thể anh bây giờ chịu không nổi một lần như vậy nữa đâu.” – Chính Nam đưa tay nhéo yêu mũi quỳnh của Ngọc Ngân phú bà.

“Ai bảo anh bỏ đi lâu như vậy làm gì! Hại người ta mất ăn mất ngủ, tâm thần lúc nào cũng không yên.” - Ngọc Ngân phú bà vẽ vòng tròn trong ngực Chính Nam: “Mà, trí nhớ của anh sao rồi?”

“Đã gần như đầy đủ trở lại, còn một vài chi tiết nhỏ có lẽ cần thêm thời gian. Muốn nhanh hơn có lẽ là có một cách …” – Chính Nam tròng mắt đảo một vòng, giọng lưỡng lự.

Ngọc Ngân phú bà nghe liền gấp: “Cách gì cơ?”

Chính Nam cầm tay Ngọc Ngân phú bà kéo cả người cô áp sát vào người hắn, thì thầm: “Chính là lại tới một lần nữa, có thể anh sẽ nhớ ra gì đó a!”

“Ma quỷ! Ừmm…”

Trong phòng lại là một trận vật lộn.

Sáng hôm sau, hai cùng nhau xuất hiện trên phố, tất nhiên là thường phục.

“Nói ra anh cũng thật có lỗi với em, luôn để em phải che kín danh tính sống lặng lẽ như vậy.” – Chính Nam nắm lấy tay Ngọc Ngân phú bà, đan những ngón tay vào nhau, siết chặt: “Sau này sẽ không như vậy nữa, anh sẽ dành nhiều thời gian sống cuộc sống bình thường hơn.”

“Không đâu, em còn phải cảm ơn anh thật nhiều mới đúng. Nhớ lại chính mình trước khi gặp anh, em thật sự cảm thấy những ngày tháng đó em còn chẳng xứng đáng được gọi là con người nữa. Còn bây giờ…” – Nói, Ngọc Ngân phú bà áp sát người vào cánh tay Chính Nam, tựa đầu vào vai hắn: “…em không trông mong gì hơn như thế này nữa!”