Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 243: Không nên nghịch súng Chủ nhân

(Bonus một chương cảm tạ bạn #rabit7color, #asasuke098 và bạn #ducphan đã ủng hộ!)

Ba ngày sau, tài liệu luyện khí Chính Nam cần đều được Tú Anh phú bà chuẩn bị đầy đủ và giao lại cho hắn.

Trong một căn phòng ngổn ngang là sắt thép, búa đe và các loại vật dụng.

“Đối với phàm nhân mà nói, không có thủ đoạn bảo vệ bản thân nào tốt hơn… súng a, hắc hắc.”

Chính Nam vuốt ve khẩu Desert Eagle màu bạc bóng loáng mới ra lò trong tay, cả khuôn mặt đều là thỏa mãn. Mặc dù nói nam nhân đều có kiếm hiệp mộng nhưng nhìn thẳng vào thực tế thì ai mà không muốn có một khẩu súng lục dắt túi quần cho mình chứ.

“Ồ, pháp khí mới hả anh?” – Vũ Vân bước vào, trên tay là vài thứ đồ ăn, thức uống được chuẩn bị sẵn cho Chính Nam: “Hình thù thật kỳ lạ.”

Chính Nam cũng không tỏ ra bất ngờ vì có người đi vào.

Căn phòng luyện khí này nằm tận sâu dưới lòng đất của Thanh Vân Phủ, không nói muốn vượt qua bao nhiêu trận pháp bảo vệ mới vào được, riêng việc đánh qua Akatsuki mấy vị thần sứ bên trên đã là cả một vấn đề rồi.

“Vân, em lại đây xem thử… pháp khí mới ra lò này của anh, thấy hình dáng thế nao?”

Vũ Vân đặt đồ đạc trên tay xuống rồi tò mò lại xem thử pháp khí mới của Chính Nam: “Pháp khí này dùng như thế nào vậy anh? Uy lực có lớn không?”

“Pháp khí này gọi là… súng, toàn bộ được dùng cấp 4 vật liệu chế tạo thành, sử dụng linh thạch làm năng lượng. Cách sử dụng thì dễ lắm, chỉ cần lắp linh thạch vào đây, khi dùng thì lấy ngón tay kéo chỗ này là được.

Còn uy lực nha…”

Chính Nam đưa họng súng hướng về phía một khối cấp 4 Huyền Thiết, bóp cò.

Chíu! Bụp!

Một chùm ánh sáng nhanh như chớp lao ra khỏi họng súng, va vào khối Huyền Thiết kia rồi dễ dàng đi xuyên qua nó đâm xuống sàn nhà, nơi tiếp xúc có khói xanh bốc lên.

“Tùy ý hiệu chỉnh năng lượng phát ra, tối thiểu yếu tới Linh Hư sơ kỳ, mạnh nhất… Nguyên Anh hậu kỳ đều có thể một súng về thành.”

Vũ Vân hai mắt tỏa sáng: “Chủ nhân, cho em mượn dùng một chút có được không?”

“Đây là vũ khí, không phải là đồ chơi…”

“Chủ nhân~, cho em mượn dùng thử một chút thôi~”

Lắc a! Cọ a!

Chính Nam là ai, tiểu Bạch Kiểm đại thành a, hắn mới không bị chiêu này đánh bại đâu!

“Thứ này đang trong giai đoạn thử nghiệm, anh không muốn bị lộ thiết kế ra ngoài, em vẫn là…”

Chụt!

“Em không mang ra ngoài, chỉ ở trong phòng dùng thử một lát thôi mà~”

Chính Nam vuốt má mình, trong lòng cười khổ: “Lại bị hôn lén a!”, ngoài mặt vẫn nghiêm nghị: “Được rồi, cho em mượn dùng thử nhưng không được mang ra ngoài. Thêm nữa là sau này cấm có tùy tiện nghịch “súng” của người khác đấy.”

“Em biết rồi, cảm ơn chủ nhân!”

Vũ Vân hào hứng nhận lấy súng từ trong tay Chính Nam, liên tục lật qua lật lại xem, trong mắt toàn là ngôi sao, còn chuyện “nghịch súng” người khác cô chẳng quan tâm, ngoài Chủ nhân ra còn có người luyện chế được thứ này hay sao?

Rõ ràng là hiểu nhầm “súng” a!

Chính Nam cũng chỉ nói cho nguy hiểm vậy thôi chứ người khác cho dù có lấy được những khẩu súng này cũng đừng mong học được cách chế tạo chúng. Bên trong thân súng đã được hắn chuẩn bị sẵn trận pháp và cả phù văn bảo vệ, không có phương pháp mở ra đúng cách mà mù quáng thử sẽ chỉ khiến cho nó từ “súng” biến thành “bom” ngay lập tức.

Vũ Vân một bên nghịch quên trời đất, Chính Nam cũng chẳng rảnh tay mà tiếp tục nghiên cứu chế tạo bản vẽ một vài loại vũ khí hiện đại khác.

Không có cách, hiện tại vẫn là phàm nhân mà mạng nhỏ thì chỉ có một, phải nghĩ cách bảo vệ a.

Thế nhưng phòng người ngoài thì dễ, tránh người trong nhà mới khó đây!

Chíu!

Một chùm sáng từ khẩu súng trong tay Vũ Vân bay thẳng tới bàn làm việc nơi Chính Nam đang vùi đầu nghiên cứu bản vẽ.

“Cmn!”

Chính Nam hú lên quái dị rồi nhảy qua một bên, chỉ là hắn chạy được còn bàn làm việc thì không.

Tạch! Ầm!

Tia sáng kia rất ngọt ngào và mượt mà xẻ đôi bàn làm việc thành hai nửa, sau đó đục thêm một lỗ trên tường rồi mới chịu ngừng lại.

Chính Nam trong lòng mồ hôi lạnh, xém chút thì bản thân không chết trên chiến trường mà lại ở đây bị đục một lỗ a!

Hắn quay ngoắt đầu về phía Vũ Vân, trầm mặt quát: “Lại đây!”

“Chủ… chủ nhân, em… em lỡ tay… em… không cố ý...” - Vũ Vân rơm rớm nước mắt, cúi đầu đi lại gần Chính Nam.

Cô chỉ đang nghịch súng mà thôi, chứ không cố ý bắn hắn a. Nhưng một giây không chú ý để ngón tay gẩy đúng vào cò súng và rất không may là họng súng lại chỉ đúng vào nơi Chính Nam đang đứng mới ra cớ sự này.

“Nằm xuống đây.” – Chính Nam ngồi xuống ghế rồi ra hiệu cho Vũ Vân nằm lên đùi mình.

Hắn biết cô không cố ý nhưng trẻ nhỏ sai thì phải bị đánh đòn, huống hồ trẻ này không nhỏ và hành động sai kia xém chút để hắn lại phải đi gặp lão Thượng Đế một lần.

Vũ Vân cúi đầu lại gần Chính Nam rồi nằm sấp lên đùi hắn, cả khuôn mặt là buồn bã và tự trách.

Chát!

A!

Một bàn tay xuống để cả người Vũ Vân run lên, cảm giác vừa đau, vừa xấu hổ, vừa tự trách, vừa… kỳ lạ để cô không biết nên phản ứng như thế, chỉ có thể la lên một tiếng.

“Đau hay không?” – Chính Nam một bộ cha mẹ dạy dỗ con nhỏ, quát rất dũng mãnh.

“Đ-đau… đau…”

Chát! A!

“Có biết lỗi của mình hay không?”

“D-Dạ… biết.”

“Lỗi như thế nào?”

“K-Không… không nên nghịch… nghịch súng Chủ nhân…”

"Khụ... khụ..." - Chính Nam xém chút không có cười phun ra: “Cái quỷ gì gọi là nghịch súng chủ nhân!? Có biết thế giới này có rất nhiều loại “súng” không hả!?”

Chát! A!

“Nghịch súng… anh thì không sai… khụ… khụ… nghịch súng thì không sai, nhưng nhắm về phía anh mà bắn thì sai rồi. Có biết không?”

“Dạ… biết. Từ này về sau em không bắn Chủ nhân nữa!”

“Biết sai là tốt, sau này không tái phạm nữa là được. Nhưng hôm nay làm sai nhất định phải bị phạt. Em nói xem nên phạt như thế nào?” – Chính Nam không biết Vũ Vân có giống Nguyệt Vịnh mang máu SM trong người hay không nên tốt nhất là để cô tự nói ra.

“Phạt… phạt… đánh đòn…”

Vũ Vân cũng không biết là Chính Nam đang thử cô, còn cho rằng hắn thật sự giận dữ nên không dám nói bậy, chỉ có thể thật thà nói ra những gì “cô nghĩ là Chính Nam muốn”.

“Đánh đòn… sao!? Đánh vào đâu?”

Chính Nam trong lòng hớn hở, chẳng lẽ cô bé này lại là một Nguyệt Vịnh thứ hai, nếu thật là như vậy thì sau này càng ngày càng thú vị nha.

“Đánh vào… vào…”

“Hả!?”

“Vào mông! Nếu sau này nô tỳ còn làm sai, xin… xin chủ nhân… phạt nô tỳ… đánh đòn… vào mông…”

Vũ Vân mặt đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, giọng lí nha lí nhí xém chút để Chính Nam nghe không ra cô đang nói gì.

“Vào mông đúng không?” – Đây là em nói nha, Chủ nhân không có yêu cầu đâu đấy, hắc hắc.

Chát! A!

“Nhớ lấy cảm giác bị đánh đòn này, về sau có muốn nghịch phá gì thì nhớ kỹ gia pháp, biết chưa?”

“Dạ… hức, nô tỳ nhớ rồi ạ… hức… nô tỳ… xin lỗi… hức…”

Vũ Vân vậy mà khóc, không phải đau khóc mà là buồn khóc.

Cô tự trách mình làm Chính Nam tức giận, tự buồn mình đã không giúp được gì còn phá phách để hắn bực mình, tự cho là mình vừa ngu ngốc, vừa vô dụng.

Chính Nam còn tưởng rằng mình đùa quá trớn đâu, hắn ngay lập tức chuyển sang hình thức “ôn nhu đại thúc dỗ loli”, dựng Vũ Vân lên ngồi trong lòng mình, giúp cô xoa nước mắt.

“Được rồi, không khóc. Là anh không tốt, không nên đánh đòn em.”

Vũ Vân càng là tự trách, càng bù lu bù loa.

“Thấy mẹ rồi, giỡn quá trớn! Làm sao bây giờ a!?” – Chính Nam quýnh hết cả lên.

“Rồi, rồi, không khóc. Cùng lắm sau này anh không đánh em nữa là được chứ gì?”

“Không, không… Nếu em không ngoan anh cứ đánh em, mắng em để em biết mình sai ở đâu, sai như thế nào mà tránh.”

“Ừ, em đừng khóc nữa.” – Chính Nam cuối cùng cũng chẳng đoán ra được Vũ Vân là khó vì chuyện gì nên đành ném chuyện này qua một bên, nghiêm giọng nói: “Giáp hộ pháp, bản thần sứ có nhiệm vụ giao cho cô đây.”

Vũ Vân vốn còn muốn y ôi trong lòng Chính Nam đâu, nhưng nghe được hắn thay đổi xưng hô liền nhảy xuống khỏi đùi hắn, quỳ một chân xuống đất, đầu cúi thấp, chỉ là vẫn nấc lên từng cơn.

“Chủ nhân, Giáp hộ pháp... hức... nghe lệnh.”

“Nhiệm vụ của cô là cầm theo khẩu súng này và chuẩn bị Lưu Ảnh Thạch đi kiểm tra phản xạ cũng như tính phòng vệ của mọi người trong Thanh Vân Phủ, kể cả Hồng Hi.

Sau giờ cơm tối tới phòng bản thần sứ giao nộp kết quả. Cô có làm được không?”

“Chủ nhân yên tâm, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”

Vũ Vân lập tức nhận lấy khẩu Desert Eagle từ tay Chính Nam rồi chạy ra khỏi phòng đi làm nhiệm vụ.

Đã rất lâu rồi mới lại được cảm nhận cảm giác thân thuộc này!

Chính Nam lắc đầu thở dài, tiếp tục với mớ bản vẽ của mình. Hành động vô ý vừa rồi của Vũ Vân để hắn suy nghĩ lại chuyện chế tạo thêm súng.

"Cần phải làm ra thứ gì đó hoàn thiện hơn một khẩu súng a!"

...

Chiều hôm ấy Thanh Vân Phủ gà bay chó chạy!

...