“Sau khi giải quyết Ngô gia, nên tính tới Tà Nguyệt Tông và Cửu Dương Các. Haiz, Nguyệt Vịnh cô gái này, càng ngày càng không thành thật.” - Chính Nam thở dài, thu lại Bạch Nhãn.
Hắn biết thừa Nguyệt Vịnh đang cố gắng xác định phương hướng và liên lạc với bên ngoài nhưng không nói ra. Dù sao bình thường cô ở không cũng rảnh hoảng, nên để cho cô có việc gì đó làm mới không nhàm chán, hắc hắc.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Chủ nhân, anh có ở bên trong không?”
Chính Nam đi ra mở cửa, hắn bất đắc dĩ nói: “Anh đã nói rất nhiều lần là bình thường không có nhiệm vụ không cần gọi anh là chủ nhân.”
Ngọc Ngân mỉm cười bước vào phòng rồi đóng cửa lại, cô không trả lời mà tới bên cạnh bàn rồi pha trà.
Chính Nam cười lắc đầu, hắn nói không được cô gái này, đành chiều theo cô vậy.
Ngọc Ngân thấy Chính Nam uống trà, cô mới hỏi: “Anh gọi em qua có việc gì không?”
Chính Nam gật đầu: “Có đây. Nhiệm vụ ngày mai lát nữa em đi theo anh cùng mọi người họp. Bây giờ anh cần số đo ba vòng của em.”
Ngọc Ngân sững sờ, mặt cô hơi hồng hỏi: “Số... số đo ba vòng sao? Có… có quan trọng hay không?”
Chính Nam nghiêm túc: “Quan trọng chứ, rất quan trọng, sinh tử, tồn vong quan trọng!”
Ngọc Ngân lật cái bạch nhãn, cô chưa thấy có số đo ba vòng nào quan hệ trọng đại như vậy, nhưng hắn đã muốn cô tất nhiên sẽ không từ chối.
“88 - 63 - 91” - Ngọc Ngân tự hào ưỡn ngực, hóp eo, vểnh mông với Chính Nam.
Chính Nam rung đùi đắc ý: “Được a, không hổ là Giáp hộ pháp của anh, số đo này vô địch.” - Hắn không tiếc giơ cho Ngọc Ngân ngón cái.
Ngọc Ngân đắc ý: “Anh có cần thêm chiều cao, cân nặng hay không?”
“Vậy thì không cần.” - Chính Nam cười gian nói: “Cái anh cần biết bây giờ là độ co giãn của nó như thế nào kìa, hắc hắc.”
Ngọc Ngân đỏ mặt, cúi đầu nói: “Anh… anh có muốn… muốn thử không?”
Chính Nam nhìn cô biểu tình kia, lời nói kia, hắn nuốt ngụm nước miếng. Đang muốn mở miệng đột nhiên bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa: “Thối Chính Nam, gọi em qua có việc gì không? Em còn muốn cùng Gia Nguyệt ôn chuyện đây.”
Hai người trong phòng hoảng hốt, vội vàng ổn định nhịp thở!
Chính Nam hắng giọng nói: “Vào đi Gia Như, anh có chuyện muốn nói với em đây.”
Gia Như phú bà vào phòng, trong phòng Chính Nam đang ngồi ghế uống trà, xem giấy tờ gì đó. Cô vừa kéo ghế ngồi vừa nói: “Có chuyện gì anh nói mau đi, em với Gia Nguyệt…”
Chính Nam đưa cho cô mấy tờ giấy rồi nói: “Em tự xem đi.”
Gia Như phú bà mặt đầy chấm hỏi lật xem, lát sau cô hỏi: “Anh có ý định gì với chuyện này?”
Ngọc Ngân ẩn thân ngay sau lưng Chính Nam cũng đang nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay hắn, cô hiểu được nhiệm vụ mới của cô có thể chính là chuyện này.
Chính Nam nói: “Anh đã cùng Hắc Vô Thường tính trước một kế hoạch nhưng cần sự giúp đỡ của tất cả mọi người. Cho nên, tối nay 10 giờ chúng ta xuất phát tới căn cứ tiến hành bàn bạc kỹ càng hơn, đồng thời cũng di chuyển Nguyệt Vịnh qua căn cứ cho dễ trông coi. Cô gái kia không giống như mặt ngoài ngoan ngoãn như vậy đâu.”
Gia Như phú bà cau mày: “Chuyện hôm qua anh cùng Hắc Vô Thường nói tới chính là chuyện này?”
“Không sai. À, còn một chuyện nữa.” - Chính Nam cười hèn mọn, xoa hai tay vào nhau: “Gia Như, anh cần số đo ba vòng của em.”
Gia Như phú bà phản ứng không khác gì Ngọc Ngân, cô lí nhí nói: “8… 83 - 63 - 86”
Chính Nam gật gù: “Được a, vẫn còn không gian phát triển rất lớn, cần cố gắng thêm.”
Gia Như phú bà mặt đen như đáy nồi, một cái ly trà bay thẳng mặt Chính Nam đồng thời quát lớn: “Đi chết!”
Chính Nam nghiêng người tránh thoát, Ngọc Ngân phía sau hắn cũng nhanh nhẹn né qua.
Nhìn Gia Như phú bà giận đùng đùng rời đi, Chính Nam mộng bức: “Này, anh nói gì sai sao?”
Ngọc Ngân nín cười nói: “Nếu anh không nói “cần cố gắng thêm” thì sẽ không có gì sai.”
Hai cô gái vừa rời khỏi, Chính Nam lập tức truyền tin cho Tú Anh phú bà nói 10 giờ tối nay gặp nhau ở Thanh Vân Tông rồi bắt tay vào luyện khí.
…
10 giờ tối, Chính Nam, Gia Như phú bà, Ngọc Ngân mang theo đã bị đánh thuốc mê ngủ không biết trời đất Nguyệt Vịnh lên đường bay tới Thanh Vân Tông.
Chỉ sau một ngày đêm được cấp 3 Tụ Linh Trận bao phủ, Thanh Vân Tông trông đã có thêm chút sức sống, ít nhất là cây cối đã đứng thẳng chứ không xiêu xiêu vẹo vẹo như tối qua lúc nhóm người Chính Nam mới đến.
Bốn người Chính Nam đáp xuống giữa quảng trường Thanh Vân Tông, ở đây Tú Anh phú bà, Lam Chiến - Lam Phụng hai ông cháu đã đứng đợi sẵn.
“Vào trong nói chuyện. Ất, em mang cô gái này xuống mật thất khóa lại xong lên tập hợp với mọi người. Hôm nay chúng ta có cuộc họp dài cần tất cả mọi người có mặt.” – Nói, Chính Nam đi đầu vào trong đại điện.
Lam Phụng hơi sững sờ khi thấy thật nhiều phi hành khí đáp xuống trước mặt mình, nghe Chính Nam gọi cô mới giật mình trả lời: “Vâng... vâng, chủ nhân.”
Một tiếng "Chủ nhân" này khiến Chính Nam trở thành mục tiêu cho thật nhiều tia laser chiếu vào. Hắn tranh thủ tổ lái câu chuyện: “Đi vào trong đi nhanh đi, nơi này thật lạnh!”
Tất nhiên là lạnh a, ba cặp mặt đang nhìn hắn chằm chằm chẳng lẽ không lạnh.
Tú Anh phú bà giọng châm chọc: “Nếu như tôi nhìn không làm thì người kia hẳn là Tân Tinh Bảng thứ 14 “Tà Nguyệt” Nguyệt Vịnh a, còn đây chính là tân tấn Tân Tinh Bảng thứ 13 Giáp hộ pháp chứ. Hạnh ngộ!”
“Ra mắt Hắc Vô Thường thần sứ!” - Ngọc Ngân cũng mang tính xã giao trả lời: “Tân Tinh Bảng thứ 13 cái gì chỉ là chút hư danh được chủ nhân ban cho mà thôi, không dám kể công.”
Chính Nam trong thầm than khổ, người ta nói cô gái xinh đẹp gặp nhau sẽ ghen ghét, những người này toàn thân đen kịt, mặt cũng không thấy, làm sao vừa gặp đã mùi thuốc súng khét lẹt thế nhỉ!?
Lam Phụng vừa trở lại đã phát hiện bầu không khí có chút không đúng. Cô rất thức thời ngậm miệng không nói mà ngồi vào chỗ của mình cạnh ông nội, cúi đầu nhìn ngón tay mình.
Trên ghế trung tâm, Chính Nam nói: “Cảm ơn mọi người có mặt ở đây hôm nay. Đầu tiên, trước khi bắt đầu cuộc họp tôi muốn nói một chuyện trước.”
Mọi người im lặng chờ Chính Nam nói tiếp. Bình thường hihihaha nhưng khi nghiêm túc hắn vẫn rất có uy nghiêm.
Chính Nam nhìn mọi người một vòng rồi nói: “Giáp, em đứng ra.”
Mọi người lại quay qua nhìn Giáp, kể cả hai vị phú bà cũng không biết Chính Nam muốn làm gì.
Ngọc Ngân đứng dậy, giọng hơi run nói: “Chủ… chủ nhân.”
Chính Nam cười nói: “Cái gì a! Anh đâu có ăn thịt em, làm sao run như vậy. Xuất ra bản lĩnh Tân Tinh Bảng thứ 13 đi chứ.”
Thấy Chính Nam không phải muốn phạt mình gì đó, Ngọc Ngân thở phảo một hơi, lúc này cô mới đứng thẳng lưng, ưỡn ngực.
Chính Nam gật đầu: “Đúng, phải có khí thế như vậy."
"Nói với mọi người, nhiệm vụ vây quét Tà Nguyệt Tông và Cửu Dương Các lần trước có sự góp mặt của tôi, Bắc Đẩu thần sứ và Giáp hộ pháp. Quá trình tôi không nói tới, kết quả thì mọi người đều biết, Tân Tinh Bảng vị trí thứ 13 thuộc về chúng ta, vị trí thứ 14 cũng trọng thương đang nằm trong mật thất. Từ đó đến nay, Giáp hộ pháp đều giữ nhiệm vụ trông chừng, bảo vệ và chăm sóc cho Nguyệt Vịnh. Hôm nay tôi muốn nói là, có công tất nhiên phải thưởng. Giáp, cái này tặng cho em.”
Chính Nam lấy ra bốn món trang bị gồm áo, quần, bay cổ tay và giày được hắn chế tạo và tỉ mỉ trang trí cả buổi chiều hôm nay đưa cho Ngọc Ngân.
Lấy nhãn lực của những người còn lại đều nhìn ra đây là cấp 3 cực phẩm trang bị, còn tính năng thì chưa thử không biết được.
Chính Nam giới thiệu với mọi người: “Tin chắc mọi người đều nhìn ra đây là cấp 3 trang bị a. Ngoại trừ các tính năng cơ bản ra thì bộ trang bị này được đặc chế cho Giáp hộ pháp khả năng ẩn thân nhanh hơn, hạn chế tối đa âm thanh phát ra trong khi di chuyển và quan trọng nhất là hiệu quả đồng bộ của nó, tự hấp thu linh khí bổ sung tiêu hao cho người mặc.
Bên trong cả bốn trang bị cũng có các tiết điểm giống như huyệt đạo của người, có tác dụng tích trữ nguyên khí khi không sử dụng, để lúc chiến đấu hoặc rượt đuổi sẽ có ưu thế về tổng lượng nguyên khí so với đối thủ. Thêm nữa bộ trang bị này do chính tôi chế tạo, nên là Giáp, nếu em có yêu cầu gì khác về ngoại hình hay tính năng cứ nói với anh, có thời gian anh sẽ sửa lại nó theo ý em. Đúng, anh cũng tự ý lấy một cái tên cho bộ trang bị này, gọi “Lưu Quang sáo trang”, em thấy thế nào?”
Ngọc Ngân còn chưa kịp trả lời thì Gia Như phú bà đã đập bàn, lớn tiếng: “Anh vừa nói nhiệm vụ lần trước có cả em tham gia, vì sao chỉ có hộ pháp của anh có phần thưởng. Của em đâu?”
Chính Nam lạnh nhạt nói: “Bởi vì đặc thù của nhiệm vụ ngày mai cho nên anh phải gấp rút chế tạo cho Giáp hộ pháp trước, của em sẽ có sau. Đừng có cư xử như con nít như vậy.”
Gia Như phú bà lập tức biến thành con chim cút: “Em... em xin lỗi. Lần sau em không… không dám nữa.”