Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 96: Giao Long sủng vật! Rút lui!

Giao Long vừa hút vào đan dược, thân thể nó bắt đầu co rút dữ dội.

Từ ban đầu dài tới cả trăm mét rắn lớn, dần co lại thành cái 5 6 tuổi nhân loại, vảy giáp cũng lặn xuống dưới làm da.

Giao Long không có thời gian để ý mình lớn nhỏ, cũng chẳng kịp vui mừng mà chỉ biết liều mạng hướng phía trên bơi. 

Chính Nam nhìn cả quá trình mà há hốc mồm, này cũng quá khoa huyễn đi, lớn bằng cả chục cái container nối với nhau Giao Long, thu lại thành cái 5 6 tuổi bé... ừm, gái, không có con giun nhỏ, hẳn là bé gái.

Mà không quan trọng, quan trọng là hắn cần phải ký khế ước trước đã, nếu không chờ dược lực đi qua, “bé gái” kia có thể sẽ không dễ nói chuyện như hiện tại.

“Bé gái” Giao Long cố gắng vùng vẫy tay chân để bơi lên nhưng hiển nhiên là không hiện thực. Nó mới hóa thành người, chưa hiểu được cách bơi chính xác của con người, chỉ vùng vẫy loạn xạ là không có khả năng tiến lên được.

Đúng lúc này Chính Nam dùng tốc độ cực nhanh bơi tới gần rồi dùng hai ngón tay điểm vào trán "bé gái" Giao Long, trong lòng gào thét: “Trang, làm việc tiếp theo đi, tôi tranh thủ chạy đã.” - Nói, hắn ôm lấy "bé gái" Giao Long rồi hai chân liều mạng đạp nước, nổi thẳng lên bờ.

Trang phú bà trả lời: “Không có vấn đề, chỉ cần một phút là được.”

Chính Nam không trả lời mà liều mạng bơi, bởi vì hắn đã thấy được tốc độ kích hoạt tế đàn nhanh hơn tốc độ hắn bơi rồi. Cũng may trên bờ còn một đoạn tế đàn được vẽ trên đất nữa, cho nên hắn hẳn là còn chút thời gian.

Đúng lúc này Trang phú bà lại lên tiếng: “Ký chủ, không tốt! Giao Long không muốn ký khế ước, nó đang giãy dụa, quá trình có thể sẽ phải kéo dài hơn.”

Chính Nam muốn chửi má, hắn liều mạng cứu nó, vậy mà con Giao Long này còn chơi tính khí, muốn cả hai chết chung đúng không?

Chính Nam một tay ôm "bé gái" Giao Long, một tay vỗ vào cái mông nhỏ của nó rồi dùng chân khí nói chuyện: “Còn càn quấy cả hai đều phải chết, nhanh buông lỏng tâm thần rồi ký khế ước đi.” - Nói xong hắn lại tiếp tục bơi.

Trang phú bà báo cáo: “Tốt lắm ký chủ, nó đã từ bỏ giãy dụa, quá trình kỳ khế ước sẽ hoàn thành sau 15 giây nữa.”

Chính Nam tiếp tục bơi nhanh, chỉ cần ra khỏi mặt nước, tối độ của hắn sẽ tăng lên gấp 10 lần, khi đó cái tế đàn này chắc chắn sẽ không theo kịp tốc độ của hắn.

Thế nhưng mà Giao Long trong ngực hắn lại bắt đầu ra vấn đề, thân thể của nó đang có xu hướng trở lại nguyên hình.

Chính Nam trong lòng gào thét: “15 giây gì mà lâu quá vậy má! Nãy giờ tôi muốn phụt 3 phát luôn rồi đây.”

Trang phú bà á khẩu, hàng này gấp lên bắt đầu ăn nói lung tung rồi. Nó yếu ớt trả lời: “Còn 3 giây, 2 giây, 1 giây…. thành công. Ký chủ, nhanh thu nó vào sủng vật không gian, tốc độ của ký sẽ tăng lên.”

Chính Nam lập tức thu “bé gái” đã trở lại bán Long thân, dài tới 3m trong tay hắn vào không gian, sau đó như cái tên lửa vọt lên khỏi mặt nước.

Vừa ra khỏi mặt nước, Chính Nam lập tức kích hoạt [ Lục Dực ] rồi bay thẳng lên trời.

Hắn cũng đã nhìn thấy Akatsuki cùng Ngô Đức Chung và các cường giả Ngô gia giao thủ ở vết rách của trận pháp hắn dùng để lẻn vào.

Chính Nam xuất hiện để các thành viên Akatsuki đều thở phào một hơi.

"Mọi người, rút lui!"

Nghe được hiệu lệnh, Akatsuki mọi người cùng nhau đẩy lùi đối thủ của mình, sau đó mở ra phi hành bay vọt lên trời.

Chúng cường giả Ngô gia đều tụ lực rồi tung chưởng lên bầu trời trong vô vọng.

Toàn bộ thành viên Akatsuki lơ lửng trên bầu trời nhìn xuống Ngô gia và mọi người vây xem, Chính Nam ngạo mạn nói: “Chào Ngô thành chủ, chào mọi người. Tôi là Không thần sứ của Akatsuki, hôm nay tôi muốn trước mặt Ngô thành chủ và mọi người nói một câu, đó là “Người đang làm, trời đang nhìn”, đừng tưởng không có ai biết. Ngô thành chủ, việc ngài đã và đang làm ngày mai sẽ truyền khắp Hà thành, ngài chuẩn bị cho tốt đi.” - Dứt lời, đã có ý định đánh ra danh tiếng Không thần sứ từ lâu, Chính Nam dứt khoát dùng chút chân khí còn lại thả một chiêu “Hỏa Độn - Hào Hỏa Cầu Thuật” xuống phía đám người Ngô gia.

Sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, từng thành viên Akatsuki vươn rộng phi hành khí, bay cao rồi biến mất trên bầu trời, để lại Ngô Đức Chung gào thét trong điên cuồng.

Thế nhưng Chính Nam không biết là mặt Hồ Tây tĩnh lặng lại nổi lên một cái đầu người, đôi mắt cháy hừng hực ngọn lửa thù hận nhìn hắn bay đi.

...

Một tiếng sau, trong phòng họp tại Thanh Vân Tông, Akatsuki mọi người đều có mặt, kể cả Ất hộ Pháp Lam Phụng và Bính hộ pháp Nguyệt Vịnh.

Chính Nam trên ghế trung tâm nhìn mọi người một vòng, rồi cười nói: “Mọi người cảm thấy nhiệm vụ lần này là thành hay là bại? Là đúng hay là sai? Hắc Vô Thường, em nói trước đi.”

Tú Anh phú bà là người đi theo cả ba bước trong cả kế hoạch, lúc cuối vì Chính Nam chế tạo cơ hội mà giao thủ với Ngô gia cũng không dám thả ra huyết mạch của mình cho nên bị áp chế khá lớn. Cô nói: “Kế hoạch không thể theo kịp biến hóa, cái này mọi người đều chấp nhận. Nhưng anh ở bên trong lâu như vậy mới thoát ra, cái này cần anh có một câu trả lời cho mọi người.”

Mọi người đều nhìn về phía Chính Nam chờ câu trả lời, kể cả hai cái hộ pháp không được tham gia nhiệm vụ lần này.

Chính Nam mỉm cười vung tay một cái, trước mắt mọi người hiện ra một màn sáng, đây là Trang phú bà vì xin lỗi Chính Nam mà cung cấp dịch vụ một lần, phản chiếu không gian sủng vật.

Trước mắt mọi người, màn sáng phản chiếu một không gian rộng lớn với cây cối, chim chóc, hoa cỏ, suối hồ… thế nhưng đó không phải là thứ mọi người để ý.

Cái mọi người chú ý là một con Giao Long khổng lồ đang cực kỳ đắc ý nằm trên bờ phơi nắng, thần tình kia gọi là một cái thoải mái a!

Chính Nam tắt đi màn sáng rồi nói: “Hình ảnh mọi người vừa thấy là hình ảnh được phản chiếu từ không gian sủng vật của tổ chức, và con Giao Long kia, đúng là con Giao Long tôi cứu được dưới đáy Hồ Tây. Cho nên tôi xin thông báo với mọi người, nhiệm vụ lần này chúng ta thành công mỹ mãn, mục tiêu đạt thành, không có thương vong và mọi người phối hợp với nhau không tệ.”

Mọi người đi hết từ ngạc nhiên này, tới kinh ngạc khác.

Không gian khác, màn ánh sáng, cứu sống Giao Long… Đến lúc Chính Nam nói xong vẫn chưa có ai tỉnh lại, kể cả sống lâu năm như Lam Chiến và hậu trường khổng lồ như Tú Anh phú bà.

Cuối cùng, vẫn là không tim không phổi Lam Phụng cứu mọi người. Cô ngập ngừng nói: “Chủ… chủ nhân, như vậy Giao Long đã trở thành… trở thành sủng vật của anh sao?”

Mọi người đồng loạt tỉnh lại, chờ Chính Nam trả lời. 

Hắn cũng không giấu mọi người mà gật đầu nói: “Đúng vậy, thế nhưng hiện tại nó khá là… yếu, bởi vì không có nội đan cho nên ngoại trừ thân thể khá mạnh ra, đầu óc nó có chút... ngốc và không có khả năng sử dụng nguyên khí.”

Mọi người gật gù, Gia Như phú bà giơ tay nói: “Không thần sứ, anh đã nói nhiệm vụ lần này thành công mỹ mãn, lại chỉ có một mình anh thu được Giao Long làm sủng vật, như vậy có chút không công bằng với mọi người a.” - Cô vẫn còn chưa quên chuyện Chính Nam nợ cô phần thưởng lần trước đâu, cộng thêm cả lần này... cẩn phải lớn a.

Mọi người ánh mắt sáng quắc nhìn Chính Nam, người này vừa là luyện dược sư, còn là luyện khí sư, bào hắn chút tài sản hẳn là không có gì sai, hắc hắc.

Chính Nam bị mọi người nhìn nổi hết cả da gà, hắn giơ hai tay đầu hàng nói: “Được được, bộ trang bị lần trước tôi tặng cho Giáp hộ pháp mỗi người đều sẽ có một bộ. Riêng Giáp hộ pháp và Bắc Đẩu thần sứ…” - Chính Nam dừng một lát.

Mọi người đều nín thở chờ Chính Nam nói tiếp!

"Mấy ngày nữa tôi sẽ giúp hai người thức tỉnh huyết mạch.”

...

Tĩnh, trong phòng mọi người đều há hốc mồm, dĩ nhiên là có mặt nạ nên không có ai xấu mặt cả.

Tú Anh phú bà nói: “Thức… thức tỉnh huyết mạch. Đó không phải là ngẫu nhiên hoặc đột phá đại cảnh giới mới có sao? Anh nói là anh có cách… chủ động thức tỉnh huyết mạch?”

Mọi người tiếp tục nín thở!

Chính Nam gật đầu nói: “Trước khi bắt được Giao Long thì không thể, sau khi bắt được thì đã có thể.”

Gia Như phú bà mắt sáng rực nói: “Vậy anh có cách cho huyết mạch đã thức tỉnh trở nên mạnh hơn không?” - Cô đây là thay Gia Nguyệt hỏi.

Chính Nam gật đầu: “Luân Mạch Đan a, nhất luân tới cửu luân. Ở đây chỉ có một người có cấp 9 huyết mạch nhưng thức tỉnh sai đường, muốn đi tới cấp 9 huyết mạch đường còn xa lắm.”

Mọi người hô hấp dồn dập, Chính Nam không những có thể giúp mọi người từ không thành có huyết mạch, thậm chí còn có thủ đoạn để từ không có thành cấp 1 2 3… 7 8 9 huyết mạch.

Nguyệt Vịnh siết chặt nắm đấm: “Chủ nhân bản lĩnh lớn như vậy, chắc chắn anh ấy có cách giúp mình thoát khỏi cái vận mệnh chó má này.”

Ngọc Ngân trong lòng ngọt ngào: “Thù của cha mẹ nhất định sẽ sớm được trả thôi. Chủ nhân thật… bản lĩnh.” - Nghĩ tới chuyện gì đó mặt cô lại hồng, hai chân kẹp chặt.

Hai vị phú bà thì mỗi người một ánh mắt khác nhau nhìn Chính Nam, nhưng có một điểm chung là đều tràn đầy nhu tình.

Lam gia hai ông cháu thì cảm thấy vui mừng, bọn họ giao tương lại và tính mạng vào tay người đáng tin a.