Tiểu Công Nhà Tôi Muốn Sinh Con

Chương 15

[Nhật ký] Ba mẹ đột nhiên hốt hoảng trả lời điện thoại, hình như nhắc tới Nhân Nhân, mình hỏi hai người có chuyện gì vậy? Họ không chịu nói, cứ để mình ở nhà không cho ra cửa rồi phóng xe đi thật nhanh, mình canh giữ ở bên cửa sổ, không hiểu sao có chút lo âu. Mình nghĩ chắc chỉ là mình quá nhớ Nhân Nhân mà thôi. ------ Nhật ký của Sở Nam Trúc.

Sáng hôm sau, Sở Nam Trúc cùng Kỷ Vãn, người đã bỏ bê công việc một ngày, mặt dày bình tĩnh xuất hiện trước mặt Quý Mộc Ly.

Hôm nay Quý Mộc Ly ăn mặc rất đẹp, cố ý làm tóc và móng tay. Đôi giày cao gót tôn lên đôi chân dài và vòng eo thon nhỏ của cô, nhưng biểu cảm lại rất dữ tợn, điều này làm hỏng vẻ đẹp của cô. Nhìn hai người họ một trước một sau lần lượt đi vào, giọng điệu của cô cũng hung dữ. "Hai người còn tới làm gì! Thế mà dám bỏ bê công việc!"

Kỷ Vãn nói nhỏ với Sở Nam Trúc, "Làm sao vậy? Không phải anh nói xin nghỉ phép sao?"

Sở Nam Trúc rất bình tĩnh: "Người dưới trướng chị ấy không có biện pháp xin nghỉ."

Kỷ Vãn: "Vậy anh cũng không thể nói dối em, em chỉ là một trợ lý nhỏ, em bỏ bê công việc chị ấy có buông tha cho em không?"

"Không sao đâu," Tay trái Sở Nam Trúc nắm tay phải Kỷ Vãn, dịu dàng nói: "Có anh ở đây, anh có thể bảo vệ em..."

Quang minh chính đại bênh vực người mình.

"Hừ hừ!" Quý Mộc Ly thấy mình không chỉ bị ngó lơ, còn bị đút ăn cơm chó, tức giận nói: "Xem chị không tồn tại, bắt nạt chị mù hả?"

Hai cái cọc gỗ không nói chuyện giả chết, Quý Mộc Ly ngồi xuống chiếc ghế phía sau, cô đưa tay lên nhéo giữa lông mày, có chút mệt mỏi. Dù là cuộc sống hay sự nghiệp, đều khiến cô cảm thấy mệt mỏi quá. Quên đi, Sở Nam Trúc thì thôi, ngay cả một trợ lý nhỏ cũng không thể kiểm soát được?

Biết rằng mình đang gặp rắc rối, Kỷ Vãn nhanh chóng ngồi xổm xuống, đặt tay lên đầu gối Quý Mộc Ly, giả làm một chú thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn, giọng nói mềm mại: "Chị Mộc, hôm nay có rất nhiều thông báo, bằng không chị xem thử chúng ta hoàn thành công việc của ngày hôm nay trước, sau đó thảo luận công việc mà chúng ta đã bỏ lỡ ngày hôm qua được không?"

"Em nghĩ mình đang thi lại hả? Còn thảo luận? Công việc của nghệ sĩ đơn giản là tài nguyên. Sở Nam Trúc bây giờ rất nổi tiếng, nên có rất nhiều tài nguyên. Nhà sản xuất và đạo diễn của thương nhân phải biết nắm giữ, nhưng hoa đẹp rồi cũng tàn, Sở Nam Trúc lúc nào cũng không thể đứng đầu, sớm muộn gì cũng phải xuống dốc không còn nổi tiếng, sau đó là cả đời ngồi trên ghế dự bị. Nhiều sư ít thịt, ngôi sao nam đẹp trai rất nhiều không phải chỉ có mình Sở Nam Trúc."

Quý Mộc Ly quay đầu dùng ngón trỏ bôi sơn móng tay màu đỏ tươi dùng sức chỉ vào trán Kỷ Vãn: "Hai đứa..."

Đột nhiên, cô nhìn thấy mặt dây chuyền ngọc bích trên cổ Kỷ Vãn, cùng với góc độ này, cô có thể nhìn thấy vị trí xương quai xanh bên cạnh mặt dây chuyền ngọc bích, có một dấu hôn đỏ tươi, rất bắt mắt, áo của Kỷ Vãn có phần cổ thấp, chỉ cần cậu hơi cúi người xuống là sẽ có thể nhìn thấy được.

Cô bình tĩnh kìm nén sự ngạc nhiên của mình, trong lòng cô đã biết có chuyện gì.

"Nam Trúc, nhiệm vụ hôm nay rất quan trọng. Lễ ra mắt phim truyền hình mới của em có rất nhiều cánh phóng viên và nhà báo. Em đợi vào phòng thay quần áo và làm tóc. Lão Lương sẽ dẫn đầu sắp xếp. Chị..." Quý Mộc Ly nắm lấy tay của Kỷ Vãn: "Chị sẽ đưa Tiểu Vãn đi làm việc khác."

Sở Nam Trúc buồn bực: "Em ấy có thể làm gì? Cứ ở lại với em, không phải chị đã nói rồi sao? Em cần một người trợ lý."

"Sở Nam Trúc!" Thấy hắn không nhận ra mình đang nói gì, cũng không đi xuống bậc thang, Quý Mộc Ly kích động cao giọng, nhưng sau đó cô có chút chột dạ, bộ dạng như sợ hãi người khác nghe thấy. Đây là khu văn phòng, nơi mọi người hay ra vào, mọi người có thể nghe thấy cuộc trò chuyện bất cứ lúc nào, Quý Mộc Ly nâng cằm ra hiệu cho hai người ý bảo họ di chuyển khỏi chỗ này.

Họ tìm thấy một phòng họp không người, Quý Mộc Ly kéo ghế ngồi xuống, quyết định nói ra: "Có quá nhiều phương tiện truyền thông, các em cứ như thế này sẽ bị lộ."

"Dạ? Lộ cái gì?" Vẻ mặt Kỷ Vãn mờ mịt.

Quý Mộc Ly chỉ vào cổ cậu: "Tối hôm qua rất điên cuồng đúng không? Nhìn dấu vết của em kìa, nếu cúi xuống sẽ lộ ra, lỡ như hành động của hai đứa mờ ám một chút thì sẽ bị chụp ảnh, em muốn chị làm thế nào bây giờ? Em muốn Sở Nam Trúc làm sao bây giờ?"

Đây là... tối hôm qua trước khi đi ngủ, Sở Nam Trúc đè cậu làm ra dấu... Tuy rằng bọn họ ngủ cùng giường, nhưng thật ra không có chuyện gì, Sở Nam Trúc nói muốn đem chuyện tốt đẹp giữ lại, ở thời điểm tốt nhất mới bắt đầu làm.

Về vấn đề này, Kỷ Vãn chỉ than trong lòng: Sở Nam Trúc cũng đủ rồi, không biết xấu hổ.

Nói chung, tối hôm qua cậu không bị ăn, cũng không ăn Sở Nam Trúc.

Kỷ Vãn kéo cổ áo của mình lên một chút, cố gắng che nó đi.

"Nếu bị chụp thì cứ để cho họ chụp." Sở Nam Trúc nãy giờ vẫn luôn im lặng nói: "Chúng em không có phạm tội gì. Chúng em chỉ là người yêu bình thường, không có gì đáng xấu hổ."

"Em muốn come out?!" Quý Mộc Ly trừng lớn đôi mắt to, có chút tức giận cùng hoài nghi: "Em điên rồi!"

"Không công khai, là nói nếu bị chụp ảnh cũng không thành vấn đề. Dù sao em cũng không thiết lập nhân thiết bạn trai, em chỉ muốn tiếp tục thành thực đóng phim, cuộc sống và công việc phải tách biệt, rồi từ từ đưa Kỷ Vãn hòa nhập vào cuộc sống của em và gia đình. Mấy bức ảnh như thế này, có thể phòng một thời gian nhưng không thể phòng được một đời. Các fan nếu thấy được nhiều ảnh chụp của chúng em cũng sẽ tự hiểu ý em là gì."

Không công khai thực sự là cách tốt nhất. Mặc dù hôn nhân đồng tính ở thế giới này hai năm trước đã được hợp pháp hóa, nhưng sự chấp nhận của công chúng đối với tình yêu đồng giới vẫn chỉ là 30%, xu hướng chủ đạo vẫn là ủng hộ tình yêu khác giới, nếu bọn họ cứ khăng khăng đòi công khai, trừ bỏ mang đến các loại nhiệt bàn tán từ trên mạng, thì còn bị bêu danh nên không có nhiều ý nghĩa, hơn nữa Kỷ Vãn không quan tâm đến danh phận, cậu chỉ muốn một mái ấm bình thường, một người yêu bình thường, sống một cuộc sống bình thường, nhưng mà Sở Nam Trúc không tầm thường, hắn là nam chính của thế giới này, đã chú định là có số mệnh phi thường.

Thực sự khiến Kỷ Vãn khó chịu nếu mối quan hệ của họ bị coi thường một cách công khai. Cậu không muốn trở thành một con gấu trúc, luôn bị người vây quanh quan sát, cậu cũng không muốn bị những anh hùng bàn phím đào bới sạch sẽ gia cảnh, thịt người, không có sự riêng tư nào cả.

"Sở Nam Trúc, một vừa hai phải!" Quý Mộc Ly, người đã kìm nén suốt thời gian qua, bạo phát: "Em không phải thần thánh, một khi gặp chuyện tất cả công sức của em đều sẽ bị lãng phí, còn có em không sợ Kỷ Vãn bị fan cuồng theo dõi hãm hại sao? "

Sở Nam Trúc im lặng, Kỷ Vãn cũng im lặng.

Một lát sau, Kỷ Vãn nói với Sở Nam Trúc: "Anh đi trang điểm với thay quần áo trước đi, tham gia buổi lễ khai máy như bình thường, chị Mộc với em đi làm chuyện khác, sẽ trở lại sớm."

Vẻ mặt của Sở Nam Trúc có chút không vui: "Em mới trở về, không phải lúc nào cũng nên ở bên anh sao?"

Anh ấy thật dính người... Kỷ Vãn đột nhiên cảm thấy mình có nhiều khả năng làm công hơn, không phải trên mạng nói thụ thì thường nhão nhão dính dính người sao, Kỷ Vãn nghĩ đến đây nhịn không được mỉm cười: "Vẫn còn rất nhiều thời gian, nói không chừng chúng ta gặp nhau nhiều có khi trong tương lai nhìn nhau thì sinh ghét."

"Sao có thể, anh sẽ không." Sở Nam Trúc nói.

Kỷ Vãn: "Nghe lời, em với chị Mộc đi trước. Anh chăm chỉ làm việc, lát nữa tan làm sớm thì tới tìm em."

Nghe cậu nói vậy, trong lòng Sở Nam Trúc dù cảm thấy không vui nhưng cũng không phản đối nữa, chỉ ôm chặt lấy Kỷ Vãn, cọ vào người cậu, nói vào tai cậu: "Đừng quá mệt mỏi, chú ý an toàn, còn có phải nhớ tới anh đó."

"Biết rồi biết rồi, buông em ra."

Họ đi ra khỏi phòng họp. Trong lúc Sở Nam Trúc đi về phía phòng thay đồ, Quý Mộc Ly dẫn Kỷ Vãn xuống lầu, để chăm sóc chứng sợ hãi giam cầm của Kỷ Vãn, cố ý chọn đi cầu thang.

Không khí dọc đường có chút khó chịu, chỉ có thể nghe thấy tiếng giày cao gót của Quý Mộc Ly ngoài hành lang yên tĩnh.

"Chị Mộc, để em đỡ chị?" Kỷ Vãn thể hiện sự ga-lăng, đưa tay về phía cô. Quý Mộc Ly không từ chối, chậm rãi bước xuống dưới sự giúp đỡ của cậu.

"Chị Mộc không phải phản đối các em." Quý Mộc Ly kìm chế hồi lâu, cuối cùng mở miệng: "Đừng trách chị, chị chỉ không muốn hai đứa bị tổn thương."

"Em biết." Kỷ Vãn trong lòng biết cô đối tốt với Sở Nam Trúc: "Em cũng nghĩ tốt hơn hết là nên giữ thái độ như thường."

Quý Mộc Ly ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Kỷ Vãn: "Không ngờ, em thật ra còn trưởng thành hơn Sở Nam Trúc một chút, mặc dù khuôn mặt này thực sự rất ngây thơ."

"Mọi người đều nói vậy, hehe." Có người khen ngợi cậu trưởng thành, trong lòng Kỷ Vãn thật hạnh phúc! Cậu thậm chí còn muốn nhảy ba vòng tại chỗ để thể hiện sự phấn khích của mình, nhưng vừa mới được khen là trưởng thành làm như vậy là tự vả mặt, nên Kỷ Vãn dùng sức lực toàn thân để kìm nén bản thân không làm chuyện ngu ngốc.

"Sở Nam Trúc là một chàng trai tuyệt vời trong mắt người hâm mộ, nhưng thực tế em ấy là một cậu chàng rất ngốc nghếch." Quý Mộc Ly tâm sự với Kỷ Vãn như một nhân viên phàn nàn về sếp sau lưng: "Em ấy đôi khi thực sự quá ngốc, buổi biểu diễn vừa rồi rõ ràng đã thiết kế một dàn hiệu ứng sân khấu lộng lẫy, em ấy một hai đòi tự đàn tự hát, nhạt nhẽo không chịu nổi, chị tìm kiếm bình luận trên mạng thì nhiều người bảo rất nhàm chán lần sau không đi nữa. Còn có một bộ phim trước, rõ ràng có thể đóng nam chính số 1, nhưng lại một hai đòi phải đóng vai phản diện không được lòng người đó, nếu như phản diện có một con đường trưởng thành hoàn chỉnh thì không nói, đây lại là một tên có bệnh điên, em nói xem Sở Nam Trúc diễn vai này làm gì? Trong thời gian phim được phát hành chị rất lo lắng, mỗi ngày chị nhìn chằm chằm vào bình luận của cư dân mạng, sợ rằng em ấy sẽ bị gán mác nhân vật phản diện, em ấy sẽ để lại ấn tượng xấu trong tâm trí người xem."

"Em xem, trước đây có một tiền bối XX, anh ta đã trở thành bóng ma tuổi thơ của bao người vì bộ phim truyền hình "Đừng Nói Với Người Em Biết". Từ đó người khác khi thấy anh ta đều sợ hãi. Chị thực sự không muốn Sở Nam Trúc đi con đường này, haizz..." Chị Mộc thở dài.

Kỷ Vãn cười lớn: "Haha, Sở Nam Trúc thật sự ngốc."

Quý Mộc Ly không thể không phối hợp: "Chị cũng nghĩ em ấy rất ngốc."

Kỷ Vãn, người luôn bị Sở Nam Trúc vạch trần lịch sử đen tối, đột nhiên có một loại vui mừng báo thù rửa hận, bọn họ vui vẻ nói xấu Sở Nam Trúc.

Khi đến lối ra ở tầng một, cả hai vẫn còn đang trong cảm xúc hưng phấn nói xấu chưa đã thèm, Quý Mộc Ly có chút tiếc nuối: "Sau khi ra khỏi cửa này, sẽ không nói như vậy nữa, khóc mất."

Kỷ Vãn cũng tiếc nuối: "Khóc chít chít."

"Chị Mộc!"

"Vãn Vãn!"

Họ nắm chặt hai tay, nghẹn ngào không nói nên lời, vì sao lại rơm rớm nước mắt, vì yêu thích nói xấu Sở Nam Trúc sâu đậm.

"Còn hẹn lần sau không?"

"Hẹn!"

"Ra khỏi cánh cửa này, chúng ta lại phải diễn trước mặt Sở Nam Trúc."

"Chậc chậc!"

Quý Mộc Ly miễn cưỡng buông tay Kỷ Vãn ra để mở cửa, nhưng cô lại lập tức đóng lại sau khi nghĩ ra điều bí mật gì đó: "Nhân tiện, lần trước thuốc chị mua ở chỗ Bạch Liên Hoa-"

Cô nói, không biết nghĩ đến phế liệu màu vàng nào, sắc mặt đỏ bừng: "Vợ chồng chị đã thử, dùng tốt dùng tốt. Rất kỳ lạ, có hơi nóng, có hơi sưng, vuốt mặt ngoài còn một chút váng, ừm~"

Chị cùng với chồng chị? Hở?

(・_・;)