Hôm nay là một ngày đẹp trời, gió lồng lộng, đất nước thanh bình, nhìn bức tượng cát trên bãi biển, nội y nhỏ bé của hắn, bên ngoài đều bị mòn, có thể thấy tối hôm qua bọn họ đã trải qua một trận chiến lớn nào đó không thể nói, cho nên quần cũng chưa mặc ổn.
Cực kỳ giống với Sở Nam Trúc, người bây giờ đang nằm liệt trong chăn bông, cúc hoa héo tàn bất tỉnh nhân sự, Kỷ Vãn chống cằm phân tích.
Không đúng, bây giờ không phải là lúc để phân tích! Cậu phải thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy đi! Cậu nhanh chóng mặc quần, chuẩn bị xuống giường, nhưng chỉ khi chân vừa chạm đất Kỷ Vãn mới cảm thấy chân mình mềm nhũn.
Cậu thế mà bị ngã, may mà trên đất trải một tấm thảm lông dày, không làm cậu bị thương nhưng cũng đủ mất mặt rồi.
Hai tay Kỷ Vãn đập mặt đất, không có âm thanh phát ra, làm công cũng mệt mỏi như vậy! Không thể ra quá nhanh phải kìm lại, nếu không sẽ héo héo. Làm mặt trên thực sự mệt mỏi quá, thậm chí còn mệt hơn chạy 1.000 mét, nhưng mà --- sướng thì sướng thật, cảm giác đó quá tuyệt vời. Kỷ Vãn nhớ lại đêm qua, hé hé hé.
Cơ thể cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, ngồi dưới đất cười như đứa trẻ ngốc nghếch.
Bụng bỗng dưng có cảm giác nóng ran, cúi đầu nhìn xuống thì ra nốt ruồi phát sáng nóng lên, tối qua Kỷ Vãn làm tổng cộng hai lần cũng bôi hai lần chất lỏng màu trắng lên trên nốt ruồi.
Theo lý mà nói chắc là sẽ thành công. Sao bỗng nhiên lại xuất hiện tình huống này? Như vậy là thành công sao?
Cảm giác bỏng rát càng ngày càng dữ dội, thậm chí còn đạt đến trạng thái gần như không thể chịu đựng được, cứ như có thứ gì đó đang muốn chui vào trong bụng, Kỷ Vãn không nhịn được rên lên một tiếng.
Chỉ là âm thanh rất nhỏ này kinh động đến Sở Nam Trúc, hắn cũng kêu lên một tiếng, tựa hồ sắp tỉnh lại.
Lương tâm đang chột dạ của Kỷ Vãn bị dọa không nhẹ. Cậu ngẩng đầu lên lén nhìn, chỉ thấy Sở Nam Trúc đang cau mày, như đang gặp ác mộng, hai cánh tay rắn chắc lộ ra, Kỷ Vãn so với chính mình... cái này còn chưa đủ!
Bây giờ mà không chạy thì còn đợi tới lúc nào?. TruyenHD
Kìm nén cảm giác khó chịu trên bụng, Kỷ Vãn mặc quần áo lung tung, mở cửa ra, dù mở rất nhẹ nhưng cửa vẫn phát ra tiếng động, Kỷ Vãn chỉ muốn chạy trốn, cho nên cửa vừa mở lập tức lấy tay ôm bụng chạy.
Đương nhiên, cậu cũng không quên gửi tin nhắn WeChat cho Sở Nam Trúc, cũng không quên giúp hắn đắp chăn để tránh cho hắn bị cảm.
Nhưng mà Kỷ Vãn không thấy được lúc cậu mở cửa, lông mi của Sở Nam Trúc run lên, rồi đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt mờ nhạt có ánh sáng xanh vụt qua.
Xoay người lại, phát hiện trên điện thoại di động có một đoạn tin nhắn chưa đọc của Kỷ Vãn, sau khi đọc xong Sở Nam Trúc chỉ thấy tức giận.
"Chồng à, em trốn đây ~ moah moah."
Khóe miệng Sở Nam Trúc run rẩy, nhưng hắn rất nhanh trở lại bình thường, sắc mặt trầm xuống như nước, yên lặng đến kỳ quái, chính hắn cũng rất kỳ quái thế mà bản thân lại bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến đáng sợ.
Bụng Kỷ Vãn khó chịu, cậu bước đi rất chậm, mới chạm đến đỉnh cầu thang thì chợt cảm giác sau lưng có một trận gió lạnh đánh úp tới, cảm thấy chuyện lớn không ổn, Kỷ Vãn nổi da gà khắp người.
Run rẩy quay đầu lại, Sở Nam Trúc đang đá mở cửa, từ phía Kỷ Vãn nhìn thấy, mặt mày hắn lạnh như băng.
Kỷ Vãn khóc trong lòng! Cậu ôm bụng nhanh chóng bước ra hành lang!
Chạy! Còn chờ gì nữa! Chân! Mày mau di chuyển coi! Run cái gì!
Hu hu hu --
Kỷ Vãn đi không được nhanh, chỉ có thể đưa tay vịn từ từ chậm rãi đi xuống, tiếng bước chân phía sau giống như tiếng chuông gọi hồn, từng chút một tiến lại gần.
Kỷ Vãn bí mật quay đầu lại, tên khốn này! Sở Nam Trúc đang cầm một cây đao dài 40 mét!
À không nhìn nhầm rồi, hai mắt hoa cả lên, trong tay hắn không có thứ gì cả, Sở Nam Trúc đóng cửa hành lang "cạch" một cái, Kỷ Vãn chỉ cảm thấy đây là tiếng đầu của mình rơi xuống đất.
Hu hu hu ---
Nhưng càng lo lắng càng muốn chạy thì tốc độ càng giảm, Kỷ Vãn lo lắng đến mức mặt đỏ bừng, tay chân thì mềm nhũn.
Chỉ vừa không cẩn thận, suýt chút nữa té xuống.
"Chạy đi, em lại chạy tiếp đi." Giọng Sở Nam Trúc như âm thanh đòi mạng, chân Kỷ Vãn càng mềm hơn, cơn đau quặn lên đến đỉnh điểm, hức hức hức.
Không thể nhịn được nữa, Kỷ Vãn ngã xuống, cũng may Sở Nam Trúc mau tay nhanh mắt, nhanh chóng đỡ lấy cậu, nếu không cậu sẽ ngã lăn ra mất.
Giúp Kỷ Vãn chậm rãi ngồi xuống, Sở Nam Trúc thấy sắc mặt cậu có chút tái nhợt, cúi đầu không dám nhìn mình, vừa giận vừa buồn cười.
"Chạy đi, tiếp tục chạy đi."
"Hức."
Sở Nam Trúc cầm điện thoại di động, bấm vào tin nhắn, đọc cho Kỷ Vãn nghe: "Chồng à, em trốn đây, moah moah."
"Sao em không chạy nữa?" Sở Nam Trúc nhìn thấy hai bầu má trẻ con của cậu bị dọa đến run run lên, tuy rằng rất tức giận, nhưng vẫn muốn nhéo nhéo tên nhóc con này.
Cúc hoa sau khi bị cɦịƈɦ có chút đau đớn, rất tức giận cũng không sai, nhưng trừ bỏ tức giận lại càng thêm chấn động! Cũng không thể tin được, Kỷ Vãn thực sự là 1? Em ấy lớn lên dễ thương như vậy, thực sự là 1?
Điều tức giận nhất là cậu cɦịƈɦ xong bỏ của chạy lấy người, bộ mình đáng sợ như vậy à?
Thực sự muốn cạy đầu em ấy ra để xem có gì trong đó.
Đêm hôm qua Kỷ Vãn cũng lăn lộn thật lâu, ngủ cũng ngủ không ngon, một bên tóc bị rối nhếch lên, Sở Nam Trúc theo thói quen giơ tay muốn giúp cậu sửa lại.
Tưởng rằng Sở Nam Trúc muốn đánh người, Kỷ Vãn phản ứng lại rất lớn, bị dọa mãnh liệt chớp mắt, vội vàng lấy tay che đầu hét lớn: "Anh không thể đánh em!"
Sở Nam Trúc thật sự dở khóc dở cười, cố ý trêu cậu: "Ồ, tại sao anh không thể đánh em."
"Bởi vì - bởi vì em-" Kỷ Vãn đảo mắt nhìn xung quanh, mặc kệ, dù thế nào đi nữa, sớm muộn gì cũng phải sinh ra, đơn giản nói luôn đi!
"Bởi vì em mang thai bé con của anh!"
Thanh âm của cậu có chút lớn, vang lên trong cầu thang nhỏ này, quanh quẩn lặp lại "Bé con ~"
Sở Nam Trúc: "..."
Đầu óc vợ tôi bị hỏng rồi làm sao bây giờ? Rất gấp, online chờ.
"Mang thai ở chỗ nào? Sinh ra ở chỗ nào?" Sở Nam Trúc nắm lấy hai tay Kỷ Vãn, động tác cũng không nhẹ, làm cho cậu nằm ở trên đùi của mình, phải dạy dỗ cậu lại một chút, không lại để cho cậu chạy.
Nghĩ tới hôm qua hắn không thể ăn Kỷ Vãn nên quyết định cởϊ qυầи Kỷ Vãn ra, hung hăng đánh mông một trận.
Chỉ là hắn vừa ấn người lên chân mình, vừa lúc va vào bụng Kỷ Vãn, Kỷ Vãn hét lên: "Đau quá, đau quá, anh Nam Trúc, em đau, đau bụng quá!"
Nghe giọng cậu có vẻ không phải là giả, Sở Nam Trúc có chút khó hiểu, tại sao đột nhiên đau bụng?
Hắn đỡ Kỷ Vãn dậy, để cậu ngồi lên trên đùi mình, cảm thấy đau lòng.
Kỷ Vãn thực sự rất đau, nhưng sau khoảnh khắc đó, có vẻ như đỉnh điểm của cơn đau đã qua đi. Có thứ gì đó chặt chẽ chui vào bụng của Kỷ Vãn. Nhiệt độ của nốt ruồi cũng bắt đầu hạ xuống, cuối cùng cũng dịu đi. Vậy bây giờ cậu đã thành công mang thai bé con rồi sao?
Trời ơi, có chút mong chờ, mắt Kỷ Vãn sáng lên.
Sở Nam Trúc nghiêng đầu nhìn biểu hiện nhỏ của cậu, nghĩ rằng tên nhóc này lại đang giả vờ đáng thương để lấy lòng, hắn không khỏi tức giận: "Giả vờ?"
"Không, không, không giả vờ, thật sự rất đau."
Kỷ Vãn kéo ra khoảng cách giữa hai người một chút, bắt gặp ánh mắt của Sở Nam Trúc, hắn vẫn rất đáng sợ.
Vẻ mặt Sở Nam Trúc thẳng thắn: "Đau bụng là giả đúng không? Mang thai cái gì? Trong bụng cũng chỉ có đồ ăn."
Nói xong, ngón tay dùng sức bóp hai miếng thịt mềm, vẫn muốn ăn sạch Kỷ Vãn, một lần không thành công không thành vấn đề, tối này có thể tiếp tục.
"Những gì em nói là sự thật, nếu anh không tin.... có thể kiểm tra, khoảng bao lâu có thể kiểm tra thai kỳ?"
Số 1314 cho biết, sau khi dùng nốt ruồi Sinh Con thụ thai thành công Kỷ Vãn sẽ trải qua quá trình mang thai như phụ nữ bình thường. Trong quá trình mang thai, tất cả các phản ứng đều giống nhau, ngay cả xét nghiệm máu cũng không có vấn đề gì, nhưng không thể siêu âm B. Dù sao thì khoang sinh thật nằm trên nốt ruồi Sinh Con bên ngoài cơ thể, nên mặt ngoài chỉ có thể thấy bụng Kỷ Vãn sẽ ngày càng lớn hơn, nhưng trên thực tế đó chỉ là ảo ảnh do nốt ruồi tạo ra.
Nốt ruồi bẩm sinh sẽ kết nối với cơ thể Kỷ Vãn, hấp thụ dinh dưỡng của Kỷ Vãn, khi cậu thụ thai mười tháng, dưa chín cuống rụng, như vậy tới lúc đó sẽ có đàn bé con thơm mềm sao?
Sở Nam Trúc không thể tin được: "Em nói nghiêm túc?"
"Đương nhiên là thật, để em tra xem khoảng bao lâu nữa có thể thử." Kỷ Vãn lấy điện thoại di động trong túi ra, tìm kiếm những kiến
thức liên quan.
"Chỉ là - có thể kiểm tra sau một tuần đầu mang thai, hehe."
Thần con mẹ nó có thể kiểm tra sau một tuần, Sở Nam Trúc há mồm cắn cái miệng huyên thuyên của Kỷ Vãn, dùng sức hơn bình thường, gốc lưỡi của Kỷ Vãn tê dại.
Cậu muốn đẩy hắn ra, nhưng bệnh trạng vô lực yếu đuối vẫn chưa biến mất, chỉ phải yếu ớt thừa nhận.
Sở Nam Trúc ngồi trên bậc thềm cứng ngắc, nơi nào đó có chút đau đớn, trong lòng càng ngày càng nóng như lửa đốt, ôm Kỷ Vãn, hôn hơn nửa tiếng rồi mới buông ra.
Sở Nam Trúc cảm thấy sớm muộn gì cũng cùng Kỷ Vãn vào bệnh viện tâm thần, quên đi, hắn luyến tiếc Nhân Nhân sẽ chịu khổ khẳng định không thể cho cậu vào đó.
Tự mình đi vào, lại không chăm sóc được cho Nhân Nhân, cho nên không đi được.
Tựu chung lại, có vẻ như làm thế nào cũng đều không được, chẳng lẽ cứ vậy buông tha em ấy?
Sở Nam Trúc rơi vào một vòng suy nghĩ lẩn quẩn, thật ra mà nói cũng không thể không tiếp thu chuyện làm thụ, kỳ thật nếu đối tượng là Nhân Nhân, hắn cảm thấy chính mình có thể vì yêu làm 0, nhưng mà, thật sự tới ngày này rồi hắn mới phát hiện ra.
Thực sự, quá đau trứng. Làm thế nào một điều như vậy có thể xảy ra? Nhân Nhân yếu ớt như vậy, tại sao em ấy lại là 1?
"Anh phải làm gì với em đây?" Sở Nam Trúc đau đớn thậm chí còn nói ra câu kịch kinh điển Quỳnh Dao: "Em nói xem chuyện này ---"
Kỷ Vãn ngốc nghếch ngớ ngẩn còn đổ thêm dầu vào lửa, cậu quá phấn khích: "Anh Nam Trúc, anh sắp làm ba rồi! Em cũng sắp làm ba rồi! "
Sở Nam Trúc thở dài, người yêu mình quá thích diễn thì phải làm sao đây?
Còn có thể làm gì nữa? Cưng chiều thôi, em ấy thích diễn vậy thì diễn cùng em ấy, dù sao nghề cũ của hắn cũng là diễn xuất, nhưng khi ý nghĩ của Sở Nam Trúc chuyển động, không phải nói một tuần là có thể kiểm tra được sao? Sau đó, nếu---
Sở Nam Trúc: "Nhân Nhân, em nói một tuần sau kiểm tra là có thể biết liệu em có mang thai hay không, phải không?"
Kỷ Vãn gật đầu: "Đúng vậy."
Trong lòng Sở Nam Trúc tính kế cậu, khóe miệng nhếch lên: "Nếu vậy lỡ như không có thì em định làm gì?"
Kỷ Vãn: "Ừm..." Cậu suy nghĩ một lúc: "Anh nói thế nào thì là thế nấy đi."
Sở Nam Trúc nhéo cằm Kỷ Vãn, nói từng chữ một.: "Nếu không có, em phải để anh tùy ý xử trí."
Hầu kết Kỷ Vãn lăn lộn, ánh mắt dời đi không dám nhìn Sở Nam Trúc.
Hắn quá mạnh mẽ, Kỷ Vãn luôn cảm thấy khi hắn nói ra những lời này, ngoài dã tâm là điều không thể tránh khỏi, hắn còn có du͙ƈ vọиɠ muốn nuốt cậu trong một ngụm.
"Không dám?" Trong lòng Sở Nam Trúc đã xác định Kỷ Vãn m sợ hãi cùng chột dạ, cậu chắc chắn không dám đồng ý.
"Ai... ai nói em không dám, nếu có thì sao?"
"Vậy thì..." Sở Nam Trúc kéo vào khoảng cách giữa hai người, hôn cậu: "Vậy thì anh sẽ cho em tùy ý xử trí."
Rất tốt, Sở Nam Trúc, em sẽ đợi tới ngày anh tự vả mặt.
"Rột~" Bụng Kỷ Vãn rống lên, tối hôm qua quá mệt nhọc lại còn mới mang thai bé con, thể lực tiêu hao rất lớn.
"Đói bụng?"
Kỷ Vãn mãnh liệt gật đầu: "Rất đói."
"Đi ăn cơm thôi."
"Được!" Kỷ Vãn vừa muốn đứng lên, nhưng phát hiện chân còn hơi nhũn, Sở Nam Trúc đỡ cậu: "Sao vẫn còn sợ vậy?"
Kỷ Vãn: "Em không biết. Em chỉ cảm thấy cơ thể mình không còn nhiều sức lực. Em nghĩ có lẽ là do phản ứng trong thời kỳ mang thai?"
Sở Nam Trúc: "... "
"Phản ứng trong thời kỳ mang thai không đến nhanh như vậy."
"À... vậy chắc là do em đói quá, hehehe."
Sở Nam Trúc bất lực, nhưng vẫn dẫn Kỷ Vãn đến nhà hàng buffet của khách sạn để ăn bữa sáng thịnh soạn.
Sở Nam Trúc cần phải kiểm soát chế độ ăn uống của mình vì tập thể hình, hắn lấy đồ ăn đều là lòng trắng trứng luộc, ít dầu và ít muối.
Còn Kỷ Vãn thì lấy một đống đồ nhiều calo và nhiều chất béo, bánh mì kẹp thịt, bánh trứng, mì bò, xúc xích nướng, còn có một số món salad trái cây ngọt và béo ngậy, trên bàn bầy đầy món của Kỷ Vãn.
Sở Nam Trúc cau mày: "Mới sáng sớm ăn nhiều như vậy, mà còn chọn món nhiều dầu mỡ như vậy, sẽ không bị khó tiêu sao?"
"Ừm..." Sau khi Kỷ Vãn ăn miếng mì cuối cùng, miệng lầm bầm: "Không... Em đói, em muốn ăn!"
Sau khi Sở Nam Trúc ăn xong một quả trứng luộc, uống một ly sữa bò nguyên chất, hắn không ăn thêm nữa, chống cằm nhìn Kỷ Vãn ăn.
Kỷ Vãn ăn thêm một nửa cái bánh hamburger thì bị sặc, Sở Nam Trúc đưa cho cậu ly sữa: "Mau uống đi, ăn chậm một chút không có ai cướp của em đâu."
Kỷ Vãn uống một nửa cốc sữa trong tay Sở Nam Trúc, một lát mới nói: "Em không sợ người khác cướp mất, chủ yếu là em đói bụng, rất đói rất đói, ăn xong cái này em còn muốn ăn cái khác."
"Còn muốn? Ăn nhiều như vậy có bị căng bụng không? Quên đi, ăn nhiều một lúc cũng không mập lên được, đừng ăn."
Kỷ Vãn nóng nảy, cậu cảm thấy bụng mình hiện tại rất trống rỗng, loại trống rỗng này làm cho cảm giác thèm ăn của cậu rất mãnh liệt: "Anh Nam Trúc, em rất muốn ăn, anh để em ăn nữa đi, em... Bé cưng của chúng ta còn muốn ăn. "
Sở Nam Trúc: "..."
"Vậy em đừng ăn mấy món khó tiêu hóa nữa, anh đi múc cho em chén cháo."
Mặc dù Sở Nam Trúc hy vọng Kỷ Vãn có thể tăng cân lên một chút, nhưng hắn không muốn cậu tăng cân bằng những cách không lành mạnh như thế này.
Thế là hắn chỉ múc cho cậu một chén cháo và một bát đồ ăn kèm.
Sau khi Kỷ Vãn ăn xong đồ ăn trên bàn, nhìn thấy chén cháo trong vắt như nước trong tay Sở Nam Trúc, trong lòng có chút chán ghét: "Em không muốn ăn cái này."
"Nghe lời, lát trở về chồng sẽ nấu cho em vài món ăn tốt cho sức khỏe. Đừng ăn những thứ này, ăn một ít cháo rồi chúng ta đi. Lát nữa Quý Mộc Ly lại đến thúc giục."
"Được rồi--" Kỷ Vãn chỉ phải đồng ý tiếp tục uống cháo.
Sau khi ăn xong, Sở Nam Trúc lại bắt đầu một ngày bận rộn, Kỷ Vãn đi theo sau hắn cũng không làm gì cả, không có chuyện Sở Nam Trúc để cho cậu làm mấy việc nặng, Kỷ Vãn chỉ việc ở yên tại chỗ.
Vừa rồi đói bụng, hiện tại cậu rất buồn ngủ, rất rất buồn ngủ, tinh thần uể oải không phấn chấn, trừ thời gian ăn cơm, thời điểm khác vẻ mặt cậu vẫn luôn chán nản.
Thời khắc lên tinh thần duy nhất chính là lúc ăn cơm trưa, cậu đã xử lý hết ba hộp cơm trưa, điều này khiến Sở Nam Trúc thực sự kinh hãi.
Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?
Mười giờ tối, hành trình trong ngày kết thúc, Sở Nam Trúc và Kỷ Vãn trở về nhà họ Trần, bốn người lớn tuổi trong gia đình đi hưởng tuần trăng mật, chỉ có hai người họ ỷ vào nhau vào buổi tối.
Kỷ Vãn vừa vào cửa còn chưa kịp thay giày đã ngủ gật trên hành lang, Sở Nam Trúc vỗ vỗ mặt cậu, gọi cũng không tỉnh, đành bất đắc dĩ giúp cậu tắm rửa, thay bộ đồ ngủ sạch sẽ. Ôm cậu nằm trên chiếc giường êm ái.
Kỷ Vãn ngủ rất say, Sở Nam Trúc cố ý chỉnh mờ đèn, dưới tình huống như vậy cẩn thận quan sát sắc mặt của cậu.
Trong sáng, đơn thuần hay ngốc nghếch? Dường như hắn không thể khái quát được Nhân Nhân, đôi khi hắn cảm thấy cậu không đơn giản như vẻ bề ngoài, nhưng hành vi của cậu thật sự không nhìn ra chút âm mưu nào, Sở Nam Trúc nhéo nhéo mũi cậu.
Trong lúc ngủ mơ mặt Kỷ Vãn nhăn nhó một đống, cậu lắc đầu né bàn tay của Sở Nam Trúc, Sở Nam Trúc khẽ cười, buông ra, khuôn mặt Kỷ Vãn lập tức khôi phục bình yên thoải mái.
Quên đi - Sở Nam Trúc hôn lên sườn mặt của cậu, tắt đèn rồi ôm người vào lòng, coi như không còn gì để mất, chỉ cần cậu ở bên cạnh là được.
Vài ngày sau, Kỷ Vãn vẫn luôn trong tình trạng thèm ăn, ngủ nhiều, Sở Nam Trúc luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn nên muốn đưa cậu đến bệnh viện, tuy nhiên bản thân Kỷ Vãn lại rất phản đối, nhất quyết đợi đến ngày thứ bảy. Sở Nam Trúc chỉ biết thở dài, đành phải xin cho Kỷ Vãn nghỉ phép, ở nhà thêm vài ngày nữa xem thân thể có đỡ hơn không.
Một tuần trôi qua thật nhanh, sáng nay Sở Nam Trúc vừa ăn sáng xong chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng lại nghe thấy trong phòng có tiếng động lớn, Sở Nam Trúc sửng sốt, lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Kỷ Vãn ngã dưới đất, sắc mặt tái nhợt.
"Nhân Nhân!" Sở Nam Trúc bế cậu lên: "Sao vậy?! Rốt cuộc em bị sao vậy?"
"Không, không sao, vừa mới đứng dậy quá nhanh, không chú ý nên ngã. Cũng không có gì nghiêm trọng, hình như em hơi sốt nhẹ. "
"Sốt nhẹ!" Sở Nam Trúc sửng sốt: "Loại sốt cấp thấp này có thể lớn hay nhỏ. Chúng ta đến bệnh viện ngay lập tức!"
"Chờ đã, em đã tra cứu rồi, đây là hiện tượng sinh lý xảy ra trong quá trình thai kỳ. Không cần phải lo lắng."
Thần con mẹ nó thai kỳ...
"Chúng ta không chơi trò này nữa. Em có thể sinh con hay không không quan trọng. Người anh yêu là em không phải bụng của em."
Sở Nam Trúc bế Kỷ Vãn muốn đi đến bệnh viện.
Kỷ Vãn: "Anh Nam Trúc, anh phải tin em."
"Tin em cái gì?"
Kỷ Vãn thở dài, nhưng cậu đã hứa với số 1314, những chuyện kia không thể nói với nam chủ, nếu không sẽ bị ghi lại vi phạm nặng.
"Em thật sự đang mang thai."
Sở Nam Trúc: "..."
Nhìn vẻ mặt của hắn đang khinh thường nhìn lại, Kỷ Vãn moi hết cõi lòng, vắt óc tìm lý do: "Thật ra, đây là do di truyền của nhà em, đàn ông có thể sinh con"
"Cái gì?!"
Kỷ Vãn: "Thực ra, em là do ba em sinh ra!" Cậu tạm thời tìm một lý do, tự nghĩ rằng có ý nghĩa: "Gia tộc em có di truyền, đàn ông có thể có sinh con."
Sở Nam Trúc khó mà tin được: "Em đang nói cái gì vậy?"
Kỷ Vãn cao giọng: "Em nói, em là do ba em sinh ra--"
Cậu chưa kịp nói xong lời tiếp theo thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Kỷ Vãn và Sở Nam Trúc nhìn ra thì thấy Trần Thanh Thư và Tưởng Thiến đang cầm hành lý đứng ở cửa. Vẻ mặt của Trần Thanh Thư rất ngạc nhiên, miệng y mở lớn, con ngươi chấn động.
Xong phim, nói dối bị chính chủ nghe được!
"Con -- Nhân Nhân, làm sao con biết!"
"Làm sao con biết con là do ba sinh ra, làm sao con biết mẹ con có chim!"
Kỷ Vãn:????
- -----------------
Cục cưng Vãn Vãn: Ai bảo yếu ớt thì không thể làm công, ai bảo đáng yêu thì không thể làm công??? Sở Nam Trúc mau tự vả đê muah ha ha ha ha!