Tiểu Công Nhà Tôi Muốn Sinh Con

Chương 3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Nhật ký] Nhân Nhân rất thích chơi trò rải hoa, lúc em ấy chơi trò này giống như chơi ném tuyết, hiệu ứng tiên nữ rải hoa bị em ấy chơi thành trò vương quyền... Đau quá, thật là một nhóc quỷ nghịch ngợm. —— Nhật ký của Sở Nam Trúc.

"Tôi..." Tròng mắt Kỷ Vãn loạn chuyển, làm sao bây giờ?

"Tôi là fan của anh." Dưới tình thế cấp bách trước tiên chỉ có thể nói như vậy.

Khuôn mặt của Sở Nam Trúc hiện rõ vẻ tôi không tin: "Fan?"

"Đúng vậy, chắc chỉ là fan qua đường của em thôi." Quý Mộc Ly mỉm cười, bước ra giải thích cho cậu: "Cậu ấy chỉ trả lời mấy câu hỏi trong bài kiểm tra nhờ sự may mắn, cho thấy cậu ấy không phải người hâm mộ biếи ŧɦái, sẽ không đếm xỉa đến việc em cười hay khóc bao nhiêu lần."

Quý Mộc Ly đưa bài kiểm tra của Kỷ Vãn vừa làm lúc nãy, Sở Nam Trúc nhận lấy, nhìn lướt qua đáp án, tầm mắt dừng lại vài giây ở chỗ câu trả lời kẹo sữa.

Hắn đột nhiên nói: "Cậu nói cậu là fan của tôi, vậy tôi hỏi thử một chút, cậu nói xem bộ phim điện ảnh nào của tôi cậu thấy hay nhất? Tại sao lại thấy hay?"

Câu hỏi này thật ra không có vấn đề gì, nếu là người hâm mộ bình thường chắc hẳn đều biết câu trả lời, nhưng còn Kỷ Vãn ngày hôm qua chỉ kịp xem qua tên các chương trình truyền hình cùng với mấy bộ phim hắn đóng vai chính, không có thời gian để xem nội dung cụ thể từng cái một.

Cậu không phải là fan của Sở Nam Trúc.

Tuy nhiên, Kỷ Vãn nhớ tới bộ phim đầu tiên mà hắn đóng, nó có tên rất kỳ lạ "Khỉ đầu chó", lúc nãy trong bài kiểm tra cũng có nhắc tới.

"Bộ phim điện ảnh đầu tiên của anh, anh đóng vai một con khỉ đầu chó."

Suýt chút nữa Quý Mộc Ly bị nước miếng của mình sặc chết.

"Tôi cảm thấy diễn xuất của anh sống động như thật, diễn vai khỉ đầu chó nhiệt tình như lửa, thể hiện được sự hoang dã và kích động, diễn xuất như thần." Giọng nói Kỹ Vãn rất hào hứng, mạnh mẽ, chỉ cảm thấy cứ liều mạng thổi phồng đi, khen nhiều cũng không phải chuyện gì quá lớn, dù sao thì mọi người đều thích nghe những lời tốt đẹp mà.

Sở Nam Trúc hỏi một câu: " Ồ, diễn xuất sống động là như thế nào?"

Diễn xuất sống động là như thế nào, trước đây anh từng diễn qua rồi mà còn không biết hả?

"Thì là...... Anh rũ tay kêu to hú hú hú sau đó mạnh mẽ đấm đấm vào ngực, thực sự sống động như thật..." Kỷ Vãn nói xong lấy tay che miệng cười.

Lại ngẩng đầu nhìn Sở Nam Trúc, thấy hắn không hề tức giận, không hổ danh là ảnh đế, dám thử thách vai diễn, hơn nữa có thể đối mặt với sự đánh giá của khán giả.

Quý Mộc Ly ở bên cạnh đã lâm vào trạng thái trợn mắt há mồm. Cô bị dọa choáng váng, cổ giống như một con robot bị gỉ sắt lâu năm không tu sửa, két két két quay đầu lại, lén lút nhìn phản ứng của Sở Nam Trúc.

Sở Nam Trúc mặt không hề có cảm xúc, thậm chí vẻ mặt cũng nhàn nhạt, không nhìn ra đang vui mừng hay tức giận, chỉ siết chặt tờ giấy kiểm tra trong tay, ngón tay xoa xoa liên tục vào vị trí của dòng chữ kẹo sữa.

"Nam... Nam Trúc, để chị dẫn cậu ấy đi trước, giáo dục cậu ấy lại rồi gửi cho em, hoặc là...... hoặc là nếu em không cần, vậy đổi người khác, em đừng tức giận, buổi chiều chúng ta còn phải chụp ảnh." Quý Mộc Ly sợ hãi, trên trán đổ mồ hôi hột.

Kỷ Vãn không rõ nguyên do, nghi ngờ hỏi: "A? Làm sao vậy? Tôi không đủ tốt hả?"

Cậu không những đã nghèo, trình độ văn hóa điểm cũng thấp tẹt luôn.

"Cậu câm miệng cho tôi! Ai diễn khỉ đầu chó! Bộ phim điện ảnh Nam Trúc diễn tên là "Phí Phí", đóng vai một quý công tử nghèo khổ, một đường nghịch tập báo thù! Cậu vừa mới nói mấy cái quỷ gì đó!"

Con mẹ nó... Ai đã đặt tên cho bộ phim vậy! Đây là bắt nạt tôi đôi mắt không tốt đúng không?

"Tôi nhiệt tình như lửa, hoang dã kích động."

"Tôi vừa kêu hú hú hú vừa đấm ngực."

Sở Nam Trúc mỉm cười, chỉ là nụ cười này tương đối ngắn, chỉ thoáng qua giây lát.

Kỷ Vãn không biết phải nói gì nên chỉ biết cười trừ.

"Hay là để chị tìm cho em người khác?" Quý Mộc Ly hung dữ liếc nhìn Kỷ Vãn, thằng nhóc này ngoan thì có ngoan nhưng mà đầu óc không quá sáng.

"Không cần." Sở Nam Trúc nhìn thoáng qua Kỷ Vãn, hai mắt nhìn nhau, đôi mắt Kỷ Vãn to tròn có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của chính mình, Sở Nam Trúc sửng sốt một chút: "Chọn cậu ấy."

"Còn không mau cảm ơn ông chủ." Khuỷu tay Quý Mộc Ly đẩy đẩy Kỷ Vãn, Kỷ Vãn nghe vậy, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực nói to: "Cảm ơn ông chủ!"

"Không cần gọi tôi là ông chủ, bình thường cứ gọi tôi là Sở Nam Trúc." Hắn nói xong lại liếc nhìn Kỷ Vãn.

Trên mặt mình có gì bẩn hả? Sao anh ta cứ nhìn chằm chằm vào mình?

Kỷ Vãn còn đang tự hỏi, Sở Nam Trúc đã thu hồi ánh mắt đi thẳng về phía trước.

Đợi đến khi Sở Nam Trúc đi xa, Kỷ Vãn quay lại, đối diện với khuôn mặt hung dữ của Quý Mộc Ly.

"Sao... sao vậy?"

Quý Mộc Ly kéo cậu đến phòng nhân sự làm thủ tục nhập chức, thuận tiện cùng cậu nói chuyện một cách nghiêm túc.

"Cậu có thể ăn bậy, nhưng không thể đem mấy lời vô nghĩa nói lung tung ở nơi làm việc. Cậu trước đây chưa có kinh nghiệm làm việc này?"

"À, sức khỏe của em không tốt lắm nên chỉ làm nhân viên văn phòng." Có thể là do lúc mới sinh ra thân thể đã yếu ớt, tình trạng sức khỏe của Kỷ Vãn luôn kém khi còn đi học, chỉ có hai năm gần đây thì càng tốt hơn một chút.

Hơn nữa cậu còn có một số vấn đề kỳ lạ.

"Nam Trúc tuy rằng có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng em ấy rất tốt, làm việc chăm chỉ. Đừng có gây phiền phức cho em ấy, nói ít làm nhiều, cứ cúi đầu làm việc. Nếu có việc gì phải liên hệ với tôi ngay lập tức." Quý Mộc Ly lấy tư liệu chuẩn bị đi ra ngoài.

"À, đúng rồi chị Mộc, nhân tiện cho em hỏi chị một chuyện được không?"

"Chuyện gì vậy?"

"Tại sao Sở Nam Trúc thỉnh thoảng kỳ lạ vậy? Tại sao anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào mặt em?" Thật ra cậu muốn nói hắn biếи ŧɦái.

"À." Quý Mộc Ly hiểu rõ: "Em ấy có một người bạn bị thất lạc từ khi còn nhỏ, vẫn luôn tìm kiếm người đó, có thể là do nhìn hai người trạc tuổi nhau nên chú ý hơn một chút."

"Thì ra là vậy..."

"Dù sao chuyện cũng không liên quan đến cậu, làm tốt công việc của mình. Sở Nam Trúc hiện đang quay quảng cáo trong studio trên lầu, cậu đến bên cạnh đợi xem có yêu cầu hỗ trợ thì giúp đỡ một chút, cùng nhân viên phim trường học tập thêm."

"Dạ chị Mộc."

Studio chiếm tầng 17 ở tòa nhà Giải trí Nhạc Ngu, vì trực thuộc công ty Giải trí Nhạc Ngu nên ở đây có rất nhiều địa điểm chụp ảnh studio.

Kỷ Vãn leo lên lầu, sau khi bước vào trường quay thì bị sốc, cậu chỉ xem qua quảng cáo chứ chưa từng tham gia vào công việc hậu trường, không ngờ quay một quảng cáo nhỏ lại cần nhiều người như vậy.

Sở Nam Trúc thay một bộ quần áo thời trang giản dị, khiến cả người thần sắc sạch sẽ, hiện tại đang quay quảng cáo sô cô la, cộng sự của Sở Nam Trúc là một nữa diễn viên xinh đẹp.

Mặc dù Kỷ Vãn vừa mới bước vào, bọn họ đứng cách nhau cũng khá xa, nhưng Sở Nam Trúc vẫn quay đầu lại nhìn chằm chằm cậu.

Kỷ Vãn vẫy tay với hắn cười cười, Sở Nam Trúc gật đầu nhẹ ra hiệu hắn đã biết, sau đó hắn được đạo diễn gọi ra bàn về lời thoại.

Thư ký trường quay ở bên cạnh phụ trách chỉ đạo mọi người, hiện tại đang thu dọn chỗ quay chụp, mọi người có vẻ rất bận rộn, nên nhìn Kỷ Vãn một trợ lý nhỏ ngây thơ thiếu hiểu biết không thể đoán ra được tình hình.

“Ơ, sao lại phát ngốc ở đây!” Thư ký trường quay chạy tới chỗ Kỷ Vãn nói: “Cậu, hỗ trợ trèo lên trên rồi rải cái này.” Hắn nhét một giỏ cánh hoa vào trong lồng ngực Kỷ Vãn: “Chờ lát nữa đạo diễn kêu cậu rải hoa thì nhớ rải đó.”

“Tôi?” Kỷ Vãn ngạc nhiên nói: “Rải hoa? Ở chỗ nào?”

“Có một cái thang đặt phía sau sân khấu, cậu trèo lên trên đó là được.”

Được rồi, nỗ lực làm việc chăm chỉ trước, Kỷ Vãn vén tay áo, đi lên sân khấu vòng về phía sau Sở Nam Trúc và nữ diễn viên, ánh mắt Sở Nam Trúc nhìn theo cậu một lúc, sau đó đột nhiên nói: “Sao cậu lại ở đây?”

Kỷ Vãn không nghi ngờ gì mà cười với hắn: “Rải hoa cho anh.” Cậu nâng giỏ hoa trong tay lên.

Ánh mắt Sở Nam Trúc lóe lên, quay đầu không nói gì.

Vén màn phim trường lên, Kỷ Vãn thận trọng bước lên chiếc thang run rẩy này như người bệnh Parkinson*, khó khăn ngồi phía trên đỉnh, ngẩng đầu lên thấy nóc nhà, cuối đầu xuống thấy đỉnh đầu của Sở Nam Trúc với nữ diễn viên.

*Người bệnh Parkinson có ba triệu chứng trong đó có run rẩy.

Này, từ góc độ này có thể thấy, Sở Nam Trúc thế mà có hai cái xoáy trên đầu, giống với mình.

Ngay sau đó cảnh quay đã chuẩn bị xong, đạo diễn hô to một câu: “Bắt đầu!”

Sở Nam Trúc cùng nữ diễn viên nói trước ống kính: “Mềm như tơ lụa…”

Sau đó cầm lấy thanh sô cô la tạo dáng, đạo diễn lại hô to: “Rải hoa!”

Kỷ Vãn lập tức cầm một nắm hoa trên tay.

Chỉ nghe thấy âm thanh “Bụp, bụp, bụp” cắt ngang trong không khí, giống như dùng một quả đấm nặng nề đập vào ót của Sở Nam Trúc với nữ diễn viên. Hai quả pháo hoa lộng lẫy đập vào đầu họ.

Tất cả những người có mặt đều sững sờ, nữ diễn viên ôm lấy gáy, cảm thấy da đầu đều tê dại: “Đau quá!”

“A! Có chuyện gì vậy?” Đạo diễn la lên một tiếng, mọi người cũng không rõ có chuyện gì.

Chỉ có Sở Nam Trúc là người duy nhất đột ngột quay đầu, cố gắng nhìn rõ mặt Kỷ Vãn, nhưng tầm nhìn của hắn đã bị phong cảnh núi non cản trở.

“Cậu đang làm gì vậy!” Thư ký trường quay kêu thảm thiết, xốc màn phim trường lên, chui đầu vào nói với Kỷ Vãn: “Cậu làm thế nào vậy? Rải hoa thành cái dạng này!”

“A, xin lỗi xin lỗi, hành động theo thói quen.” Kỷ Vãn chắp tay trước ngực, vẻ mặt hết sức ngượng ngùng: “Cho tôi thêm một cơ hội nữa, làm ơn.”

Mỗi khi Kỷ Vãn di chuyển, cái thang phía dưới sẽ lắc lư ba lần, vì thang hơi không an toàn nên vài nhân viên không dám trèo lên. Thư ký trường quay nghĩ: Thật vất vả mới tìm được một tên ngốc, nếu cậu ta cũng bỏ cuộc thì thật khó tìm được người thay cậu ta.

“Được rồi được rồi, cho cậu thêm một cơ hội, rải hoa cho tốt chút, phải tạo cảm giác lãng mạn bay bay trên bầu trời có biết chưa?”

“Được!” Kỷ Vãn học được bài học, điều khiển cường độ của những cánh hoa, cậu suy nghĩ lần này khẳng định sẽ làm tốt.

Đạo diễn thấy thư ký trường quay đi ra, nghĩ rằng mọi chuyện đã thu xếp xong, vì thế hét lên: “Mọi chuyện ổn chưa?”

“Được rồi, bắt đầu đi.”

Sở Nam Trúc cùng nữ diễn viên nói lại lời thoại một lần nữa, đạo diễn kêu: “Rải hoa!”

“Vèo vèo vèo vèo…”

Tiên nữ rải hoa nhưng thật ra là tán hoa.

Chính là… những bông hoa rải rác thật sự mang đến cho người ta cảm giác mưa to như trút nước, cánh hoa bay về một hướng, mưa cánh hoa lạnh lẽo tát vào gương mặt vô cảm của Sở Nam Trúc và nữ diễn viên.

“Chuyện gì xảy ra!” Đạo diễn tức giận: “Thư ký trường quay! Người này rải hoa kiểu gì vậy, lập tức đem cậu ta ra ngoài!”

“Được được được!” Thư ký trường quay sợ chết khiếp.

“Chờ một chút.” Người nói lời này là Sở Nam Trúc, hắn vỗ vỗ cánh hoa rơi trên đầu mình, “Tôi nghĩ không cần rải hoa sẽ tốt hơn.”

Đạo diễn không dám đắc tội Sở Nam Trúc, hắn ta lập tức hỏi: “Chuyện này… Sao cậu lại nói vậy?”

Sở Nam Trúc: “Rải hoa sẽ phá hủy hiệu quả tổng thể. Chỉ cần tập trung vào việc chụp chúng tôi cùng sản phẩm là được, không cần quan tâm cái khác.”

Đạo diễn dám nói không sao? Đương nhiên không thể, hắn ta chỉ có thể làm theo nói: “Đúng, đúng, đúng Nam Trúc nói có lý, vậy thì chúng ta không cần rải hoa.”

“Ừm.” Sở Nam Trúc nói: “Mau quay cho xong đi, tôi rất bận.”

Đạo diễn lập tức hô bắt đầu một lần nữa, không có quỷ nghịch ngợm can thiệp, quảng cáo đơn giản này quay một lần đã được thông qua.

Sau khi bận rộn một lúc lâu, nhân viên công tác đều đi ăn tối, chỉ có cô gái bán hoa bé nhỏ đáng thương Kỷ Vãn đang ôm giỏ hoa của cậu hồi hộp chờ đợi đạo diễn kêu “rải hoa”.

Nhưng mà lần này cậu đã đợi rất lâu mà vẫn không nghe đến.

Why?

Kỷ Vãn buồn chán đến mức nghịch những cánh hoa để giải trí, nơi cậu ngồi rất nhỏ lại khuất nẻo, cậu chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, nhưng lại hoàn toàn không biết người bên ngoài đã không còn ở đó nữa.

“Chán quá.”

“Sao cậu lại chán?”

“A!!!” Đột nhiên một giọng nam trầm thấp xuất hiện suýt chút nữa đưa tiễn Kỷ Vãn trở về âm phủ.

Cái thang lủng lẳng này cuối cùng cũng không chịu nổi, một vài chiếc đinh vít rơi ra, chúng kêu leng keng trên mặt đất, trực tiếp rơi xuống.

“A!!” Cậu lại hét thảm một tiếng.

Dưới tác dụng của lực hấp đẫn, Kỷ Vãn buộc phải rơi xuống, cậu nghĩ hôm nay cậu thực sự phải đi gặp thượng đế rồi.

Nhưng… không ngờ cậu lại rơi vào một vòng tay ấm áp, Kỷ Vãn sợ tới mức tim như muốn tê liệt, sử dụng tay chân quấn lấy người đó.

Vừa ngẩng đầu lên, Sở Nam Trúc gần trong gang tấc đang cau mày nhìn chằm chằm cậu.

Đồng tử màu hổ phách co rút lại, Kỷ Vãn có thể nhìn thấy rõ đôi mắt của Sở Nam Trúc dường như ẩn chưa rất nhiều điều, hơi thở bọn họ dây dưa với nhau, chóp mũi suýt chút nữa chạm vào nhau.

Xuyên qua lớp quần áo, Kỷ Vãn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ của Sở Nam Trúc và nhịp tim của hắn.

Đại khái bọn họ nhìn chằm chằm vào nhau trong mười phút.

Ánh mắt Sở Nam Trúc nhìn từ mắt Kỷ Vãn, một đường mơn trớn xuống cái trán dính cánh hoa, tiếp theo là cổ, xương quai xanh, ngực, khi tầm mắt quét qua bụng cậu, nơi quần áo vừa rồi vô tình bị xé toạc, lộ ra… Cơ bụng bốn múi không quá rõ ràng… và một cái bụng trắng ngần.

Không có đồ vật màu đỏ kia!

Sắc mặt Sở Nam Trúc như bị sét đánh, nhịp tim tăng nhanh một cách điên cuồng.

“Cái thứ màu đỏ trên bụng cậu đâu rồi?”

“A, anh nói cái đó, đó là…”

Nốt ruồi Sinh Con có thể tẩy đi, không cần phải dán chúng hàng ngày, bởi vì dính lâu sẽ có mùi mồ hôi…

“Lần trước tôi bị dị ứng, bị nổi mề đay.”

Hai tay Sở Nam Trúc siết chặt, ôm Kỷ Vãn càng chặt hơn.

Kỷ Vãn thu lại bàn tay đang ôm Sở Nam Trúc: “Cảm ơn anh, tôi có thể xuống.”

“Em không thể xuống.” Hầu kết của Sở Nam Trúc lăn lộn, hắn nói tiếp: “Cởϊ qυầи áo ra.”

Kỷ Vãn:????