Tiểu Công Nhà Tôi Muốn Sinh Con

Chương 33

“Không sao chứ.” Giọng của Sở Nam Trúc vẫn âm trầm như cũ không nghe ra được gì, Kỷ Vãn nuốt nước bọt: “Không sao.”

Sau đó, để tránh cho Kỷ Vãn té ngã lần nữa, Sở Nam Trúc ôm cậu đi về phía trước giường trong phòng ngủ, Sở Nam Trúc xác nhận lại với cậu: “Nếu không thì tôi ngủ trên ghế sô pha.”

“Này, thật sự đừng, ngày mai cậu còn phải đi học. Ngủ trên ghế sô pha không thoải mái.” Kỷ Vãn ngồi trên giường, chủ động nắm tay Sở Nam Trúc, nhưng bởi vì buồn ngủ, giọng nói của cậu có chút mềm mại, lại có cảm giác dụ dỗ không nói nên lời.

Sở Nam Trúc đột nhiên cảm thấy có chút khó thở, đẩy đẩy cậu vào trong, Kỷ Vãn ngủ gật đến bên trong giường, cậu cảm thấy nệm hơi chìm xuống, Sở Nam Trúc ngủ bên ngoài giường.

Sở Nam Trúc nằm quay lưng lại với Kỷ Vãn, hai người ngủ chung trên gối, đắp chăn: “Ngủ đi, mai dậy sớm.”

“Ừm…” Kỷ Vãn cuộn cả người vào chăn bông, cậu cảm thấy mình bị bao quanh bởi một mùi hương bạc hà, đây là tin tức tố của Sở Nam Trúc sao?

Tin tức tố đều có mùi hương, chỉ là Kỷ Vãn tương đối ngốc, học sinh phân hóa thành công trong trường sẽ dùng thuốc ức chế, cho nên cậu thường không để ý đến mùi hương của người khác.

Chỉ là... bây giờ mùi bạc hà này lưu lại trên chóp mũi, rất mát và... nói thế nào nhỉ, Kỷ Vãn đột nhiên cảm thấy hơi nóng, đây rõ ràng là một mùi hương rất mát lạnh và sảng khoái, làm sao mà nóng được?

Kỷ Vãn hất tung chăn bông ra một chút, khiến Sở Nam Trúc sững sờ, người đang quay lưng về phía Kỷ Vãn, hắn quay lại hỏi: “Sao vậy?”

Kỷ Vãn: “Sở Nam Trúc, mùi hương của cậu có vị bạc hà phải không?”

Sở Nam Trúc: “…”

Cậu có biết hỏi kiểu này... rất mờ ám không, nói chung chỉ có người yêu mới nói vậy, nên nói cậu không rõ cách đối ứng giữa người với người hay nên nói rất ngốc đây?

“Ò ~” Kỷ Vãn đối với điều này rất tò mò, cậu lật người, cầm chăn bông ngửi trái ngửi phải, kéo quần áo trên người lên để ngửi mùi hương của chính mình, bởi vì từ trong ra ngoài của cậu đều là quần áo của Sở Nam Trúc, cả người của cậu đều bị tin tức tố của Sở Nam Trúc xâm chiếm.

“Sở Nam Trúc,” Kỷ Vãn chủ động căng cổ ra, “Là tuyến thể ở vùng cổ hả? Cậu giúp tôi ngửi thử xem, tôi có mùi gì?”

Sở Nam Trúc không phải ngạc nhiên bình thường nữa rồi, mà phải gọi là kinh hãi, rốt cuộc cậu có biết mình đang làm gì không?

Chủ động đưa cổ cho người khác ngửi không khác gì khỏa thân chạy.

Sở Nam Trúc cảm thấy mình không còn gì để nói, nhưng điều mà hắn không thể phủ nhận là dáng vẻ không phòng bị của Kỷ Vãn khiến hắn... khiến trong lòng hắn cảm thấy có chút ngọt cùng một chút… cảm giác không thể nói tới.

“Người không phân hóa, căn bản không ngửi được.” Sở Nam Trúc giải thích với Kỷ Vãn như vậy, trong người nóng bừng lên, để chuyển hướng sự chú ý, hắn bật đèn ngủ, ánh sáng mờ nhạt sáng lên, để giảm bớt sự mờ ám, Sở Nam Trúc cảm thấy mình cần phải làm gì đó để chuyển hướng sự chú ý của mình.

“Tôi lấy ít thuốc cho cậu, vừa nãy quên bôi thuốc cho cậu.”

“À, vết thương nhỏ thôi, chắc ngày mai sẽ khỏi?”

“Vẫn nên bôi một chút.” Sở Nam Trúc tương đối kiên trì, Kỷ Vãn cũng không nói gì nữa.

Lấy hộp thuốc trong tủ ra, Sở Nam Trúc lấy bông gòn nhúng chút cồn, cẩn thận bôi lên vết thương trên người Kỷ Vãn bị miểng chai bia tạo thành.

Trùng hợp sao, trên cổ cậu cũng có một vết, chết tiệt, Sở Nam Trúc cảm thấy mình thật sự thấy quỷ.

Dời tầm mắt sang một bên, nhẹ nhàng bôi trên mặt vết thương, giả vờ mình không quan tâm chút nào.

Kỷ Vãn vẫn luôn quan sát Sở Nam Trúc, bỗng nhiên cậu nhớ đến dáng vẻ hắn hút thuốc trong đêm mưa, làm người ta có chút đau lòng

Cho nên thử thăm dò mở miệng nói, “Sở Nam Trúc, cậu còn hút thuốc hả?”

Động tác Sở Nam Trúc dừng một chút, tiếp tục bôi thuốc lên các vết thương còn lại, sau đó tùy tay vứt bỏ bông gòn, trả lời: “Ừ.”

“Đừng hút nữa, có hại cho sức khỏe của cậu.”

Sở Nam Trúc im lặng trong vài giây: “Ừ,” Cuối cùng vẫn đáp ứng rồi, chính hắn cũng không biết tại sao lại nghe lời Kỷ Vãn nói.

Kỷ Vãn cảm thấy hài lòng, nằm xuống đắp chăn đàng hoàng: “Ngủ đi.”

Sở Nam Trúc tắt đèn nằm trong chăn, nhưng không dám lại gần Kỷ Vãn, nghiêng thân mình, cố gắng không chạm vào cơ thể cậu.

Kỷ Vãn giữ mình tỉnh táo, đợi cho tiếng thở của Sở Nam Trúc chìm dần và trở nên đều đều, cậu muốn hoàn thành nhiệm vụ.

Bàn tay tội lỗi vừa duỗi ra, nhưng lại ngập ngừng.

Bàn tay lưu lại trên bộ phận khó miêu tả của Sở Nam Trúc, cảm giác được nhiệt độ, nhưng Kỷ Vãn vẫn chậm chạp không dám xuống tay.

Thực ra, bây giờ là cơ hội tốt để cho chú lông thối đánh ngất hắn, tuốt một chút, ra rồi chuồn đi là tốt nhất.

Chỉ là hình ảnh Sở Nam Trúc hút thuốc vẫn luôn hiện lên không dứt, cảm thấy làm chuyện này đối với hắn sẽ không quá tốt, có thể hoãn lại một chút rồi hẵng hoàn thành nhiệm vụ được không ta?

Có thể sẽ có cách khác tốt và thích hợp hơn?

Nửa mơ nửa tỉnh, trời đã rạng sáng, Sở Nam Trúc nhẹ tay nhẹ chân rời giường nhưng vẫn đánh thức Kỷ Vãn, cậu dụi dụi mắt, mở điện thoại lên thấy mới 6 giờ sáng.

Sở Nam Trúc mỗi ngày đều dậy sớm như vậy sao?

“Xin lỗi, tôi quen dậy sớm, cậu ngủ tiếp đi.” Sở Nam Trúc mới vừa mặc quần áo vào.

“Không cần, không cần, tôi dậy luôn.” Kỷ Vãn cũng xoay người rời giường, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, lúc đi ra thì Sở Nam Trúc đã không còn ở trong phòng, trên giường có một bộ đồng phục học sinh sạch sẽ, mặc dù số đo giống như của Kỷ Vãn, nhưng cậu biết đó là quần áo của Sở Nam Trúc.

Sau khi thay đồ, Kỷ Vãn cảm thấy mình từ đầu tới đuôi đều được hương vị của Sở Nam Trúc bao bọc.

Vừa mở cửa đã ngửi thấy bên ngoài có mùi thơm thoang thoảng, Sở Nam Trúc vừa từ bên ngoài trở về, trên tay còn có bữa sáng thơm phức, trên chiếc ô đen vẫn còn đọng nước, hình như bên ngoài mưa rất lớn.

“Ăn đi.” Sở Nam Trúc nhét vào tay Kỷ Vãn phần bánh quẩy cùng sữa đậu nành, sau đó lên lầu gõ cửa: “Mẹ, dậy ăn sáng đi.”

Bên trong có tiếng bước chân, Trương Vũ ra mở cửa, tuy rằng sắc mặt tái nhợt nhưng hai mắt sáng tỏ, rõ ràng đã trở lại bình thường.

Sở Nam Trúc: “Tiểu Vãn đã về rồi, mẹ có muốn nói chuyện với cậu ấy không.”

Trương Vũ cúi đầu vẻ mặt buồn bã: “Mẹ biết, nhưng mẹ… nhưng mẹ không dám đi, là do lỗi của mẹ, con với Tiểu Vãn không hạnh phúc là do lỗi của mẹ.”

“Mẹ đừng nói vậy, đi xuống nhìn cậu ấy đi.”

Trương Vũ chỉ lắc đầu, bà chỉ muốn co lại trong chiếc vỏ của riêng mình.

Sở Nam Trúc cũng không miễn cưỡng: “Mấy ngày nay cậu ấy sẽ luôn ở đây, mẹ muốn gặp thì đi tìm cậu ấy.”

Trương Vũ gật đầu, Sở Nam Trúc đóng cửa lại, xuống lầu cùng Kỷ Vãn ăn điểm tâm.

Kỷ Vãn hỏi: “Bà ấy... không ăn sáng sao?”

Sở Nam Trúc uống xong ngụm sữa đậu nành: “Bà ấy không được khỏe, chắc là ngày hôm qua quá mệt mỏi, chờ lát nữa.”

__________

Sau đó, hai người cùng nhau đi học, Kỷ Vãn luôn cảm thấy cả người có điều gì đó không ổn, rõ ràng hôm nay trời mưa, mưa rơi trên chiếc ô đen kêu tanh tách, nhiệt độ xuống thấp gió thổi bay hết những bông hoa anh đào.

Nhưng cậu chỉ cảm thấy rất nóng, cái nóng này khiến cậu trực tiếp muốn cởi bỏ chiếc áo khoác màu xanh trắng ra.

“Đừng mở khóa kéo, cậu sẽ bị cảm lạnh.” Sở Nam Trúc dặn dò cậu.

Được rồi... Kỷ Vãn miễn cưỡng kéo khóa.

Trở lại phòng học, Kỷ Vãn đột nhiên phát hiện trên ghế ngồi có một ly trà sữa, cậu hơi kinh ngạc, hỏi Chân Tương bên cạnh: “Ai đặt ở đây vậy?”

Chân Tương nháy mắt với cậu, cười xấu xa: “Cái gì chứ, Tiểu Mẫn sáng sớm đã đặt lên đó.”

Tiểu Mẫn? Nhân tiện, ngày hôm qua đứa nhỏ đó suýt bị Chân Tương phái ra ngoài sử dụng mỹ nhân kế.

Tiểu Mẫn thấy Kỷ Vãn nhìn sang, mặt đỏ bừng, trốn sau quyển sách giáo khoa không dám nhìn cậu.

Kỷ Vãn không hiểu nên hỏi Chân Tương, “Có chuyện gì vậy?”

Chân Tương: “Tiểu Mẫn nói cảm ơn vì hôm qua không kéo cậu ấy lên sân thi đấu, còn có…” Chân Tương không nói phần còn lại, chỉ dùng ánh mắt mờ ám quét qua lại giữa hai người.

Chân Tương: “Chậc chậc, không ngờ, không ngờ.”

Cái quỷ gì? Kỷ Vãn lười để ý đến cậu ta, cậu đang ở trong lớp, chỉ tập trung học bài, cho đến khi buổi chiều tan học cũng không chạm vào ly trà sữa.

Tiểu Mẫn nhìn lén Kỷ Vãn cả ngày, thấy cậu chậm chạp không uống trà sữa, trong lòng rất uể oải

Trước khi tiết tự học buổi tối bắt đầu có một khoảng thời gian cho học sinh ăn cơm tối, phòng học dần trở nên trống trải, Kỷ Vãn cầm ly trà sữa bước đến chỗ Tiểu Mẫn, người không thèm ăn cũng không muốn uống này.

“Trả lại cho cậu thì tốt hơn.”

Đôi mắt của Tiểu Mẫn đỏ hoe: “Sao cậu không uống? Cậu không thích trà sữa hay là…” Cậu ta muốn nói rằng hay là cậu không thích tớ, nhưng lại không dám nói.

“A… cái này… chỉ là tôi không thích uống trà sữa, vẫn để cho tiểu O cậu uống đi.” Kỷ Vãn đặt ly trà sữa lên bàn.

Tiểu Mẫn không cam lòng, cậu ta giữ chặt mép bàn, ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng: “Kỷ Vãn, cậu có thể giúp tớ một việc được không?”

“Có chuyện gì vậy?”

Tiểu Mẫn: “Hôm đó chơi bóng rổ, cậu nói mấy lời đó rất ngầu, tớ nghĩ… tớ cũng muốn chơi bóng rổ, cậu có thể dạy tớ được không? ”

Kỷ Vãn sửng sốt, cậu nhìn thân hình nhỏ bé của Tiểu Mẫn: “Cậu muốn vào NBA?”

Tiểu Mẫn: “…”

Trước đây một người chị đã nói với cậu ta rằng một số Beta so với Alpha còn thẳng hơn. Cậu vẫn không tin, bây giờ cuối cùng cậu đã được tiếp thu kiến thức rồi.

Tiểu Mẫn chỉ phải giả cười: “Đúng vậy, tớ có ước mơ này.”

Được rồi… Kỷ Vãn suy nghĩ một lúc, cậu chạy đến bàn của Chân Tương, lấy quả bóng rổ của cậu ta ra, nói với Tiểu Mẫn: “Đi thôi, trước khi bắt đầu tiết tự học tôi có thể huấn luyện cậu một lúc.”

Tiểu Mẫn cười ngọt ngào với cậu: “Cảm ơn anh Kỷ Vãn!”

________

Kỹ thuật của Kỷ Vãn cũng chỉ là mèo ba chân, nhưng cậu vẫn cố gắng hết sức để dạy cho người ta, vì tiểu O người ta đang nhờ mình nên tất nhiên cậu phải giúp đỡ.

Chỉ là cậu ấy nghiêm túc với việc muốn vào NBA hả? Sau khi chạy được hai bước là thở hổn hển, quả bóng không thể giữ chắc, luôn rơi xuống đất.

Kỷ Vãn một lần nữa dạy cậu ta rê bóng nhưng cậu ta lại thảy bóng rơi vào bồn hoa, Kỷ Vãn phải chạy hết sức để giúp cậu ta nhặt.

Tiểu Mẫn hoàn toàn không thích thể thao, không thích đổ mồ hôi, nhưng vì muốn tiếp xúc nhiều với Kỷ Vãn nên phải cắn răng kiên trì.

Kỷ Vãn nhặt quả bóng trên bồn hoa lên, vỗ nhẹ vào lớp bụi trên đó, chợt cảm thấy một ánh mắt như thiêu đốt nhìn lại đây.

Kỷ Vãn ngẩng đầu, có một bóng người dựa vào lan can, không nhìn rõ mặt hắn, sau đó hắn nhanh chóng rời đi.

Sau một hồi phán đoán, hình như hướng này là lan can bên ngoài phòng học lớp 1, vừa rồi là ai? Là Sở Nam Trúc ư?

“Kỷ Vãn! Cậu tìm thấy chưa?” Tiểu Mẫn thúc giục từ phía sau.

Kỷ Vãn đi qua, tiếp tục tập trung vào việc dạy cậu ta chơi.

Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Kỷ Vãn về nhà với Sở Nam Trúc, cậu ríu rít nói về hôm nay trong lớp đã có chuyện gì, Sở Nam Trúc không biết như thế nào mà không nói một lời, chỉ lắng nghe.

Kỷ Vãn phát hiện có điều gì đó không ổn, cậu quay mặt lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Sở Nam Trúc dừng lại, mặt không chút biểu cảm, nhưng ánh mắt có chút sắc bén, sau đó không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.

Kỷ Vãn:???

______

Bầu không khí kỳ lạ như vậy kéo dài đến tận trước khi đi ngủ, vì hôm nay có rất nhiều bài tập về nhà, lúc trong tiết tự học Kỷ Vãn không thể hoàn thành hết bài tập của mình, vì vậy cậu cần phải bắt đầu làm ca đêm.

Kỷ Vãn chiếm giữ bàn học của Sở Nam Trúc, Sở Nam Trúc dựa vào đầu giường đọc sách, yên tĩnh đến kì cục.

Vừa rồi có chuyện gì vậy? Kỷ Vãn suy nghĩ về vấn đề này một cách nghiêm túc đến mức phải mất một thời gian dài vẫn chưa động bút làm bài tập về nhà.

Lúc Sở Nam Trúc rời khỏi giường uống nước thấy cậu đang ngẩn người, tiến lại gần liếc mắt nhìn đáp án của cậu sai phân nửa, Sở Nam Trúc lắc đầu, từ trong phòng khách dời một cái ghế đẩu ngồi xuống, chỉ vào một đề toán học: “Sai rồi, không phải như thế này.”

“Hả?” Kỷ Vãn cắn đầu bút, khiêm tốn hỏi: “Vậy giải thế nào mới đúng?”

Sở Nam Trúc lấy bút từ tay Kỷ Vãn, viết trên bản nháp, viết rất nhiều bước, nét chữ chính xác và mạnh mẽ, trái ngược hẳn với lối viết thông thường của Kỷ Vãn.

Hắn vẫn không ngừng giải thích cho Kỷ Vãn hiểu, hai cái đầu kề gần nhau, mùi bạc hà nồng nặc, đầu óc Kỷ Vãn choáng váng không nghe được lời nào.

Sở Nam Trúc nhìn thấy bộ dạng mất hồn mất vía của cậu, còn tưởng rằng cậu đang nghĩ đến chuyện tiểu O buổi chiều, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Đơn giản dừng bút, tay siết chặt cán bút.

Kỷ Vãn ngáp một cái, định nói rằng quên đi, để ngày mai lên lớp sao chép... Vâng, đây là tiêu chuẩn của một tên học dốt.

Sở Nam Trúc đột nhiên nói: “Chúng ta đi chơi bóng rổ đi.”

Kỷ Vãn tỉnh ngủ, mở to mắt: “Hả?”

“Giờ này còn ra ngoài chơi bóng rổ sao?”

“Ừ.” Sở Nam Trúc đáp rất nhanh. Kỷ Vãn nhanh chóng liếc nhìn thời gian, đã gần 11 giờ, bọn họ đều đã tắm rửa sạch sẽ, mấy ngày nay bên ngoài sẽ có mưa xuân.

Bây giờ thực sự không phải là thời điểm tốt để chơi, tại sao lại muốn chơi?

Sở Nam Trúc cũng có thể nhận ra những gì mình vừa nói quá hớ hênh, nên hắn nói thêm: “Quên đi, xem như tôi chưa nói.”

“Tâm trạng không tốt sao? Đi thôi, lấy bóng đi, chúng ta chơi chỗ nào?”

“Quên đi, muộn quá rồi.”

“Chậc, đừng nói nhảm nữa, muốn đi chỗ nào?”

Sở Nam Trúc im lặng một hồi, hắn mở miệng nói: “Có công viên nhỏ phía trước, chỗ đó có một sân bóng rổ nhỏ.”

Hai người mặc áo khoác vào, mặc dù bên ngoài trời không mưa nhưng mặt đất hơi ẩm ướt, hơi ẩm lan tỏa trong không khí.

Kỷ Vãn run run, vẫn còn hơi lạnh, kéo khóa áo khoác lên trên, áo khoác này cũng là của Sở Nam Trúc.

Kỷ Vãn từ đầu đến chân đều mặc đồ của hắn, điều này khiến Sở Nam Trúc cảm thấy dễ chịu hơn, ít nhất cậu không dính mùi của người khác.

Lúc này trong công viên nhỏ không còn ai, mặt sân vẫn còn đọng nước, Kỷ Vãn chỉ có thể tránh nước, đánh bóng ở chỗ khô ráo.

Kỷ Vãn vỗ nhẹ vào quả bóng, nói với Sở Nam Trúc: “Đến đây, muốn chơi thế nào?”

Sở Nam Trúc nhìn cậu chằm chằm, gằn từng chữ: “Dạy tôi chơi bóng rổ.”

Suýt chút nữa Kỷ Vãn bị nước miếng của mình sặc chết, đại lão, bộ dáng ngài lấy ba điểm dễ dàng còn hiện rõ ràng trước mắt đây, ngài đang đùa tôi?

Kỷ Vãn ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Sở Nam Trúc, thấy dáng vẻ hắn rất nghiêm túc, không giống đùa chút nào.

“Cậu muốn học gì?” Kỷ Vãn đập đập quả bóng.

“Ôm bóng qua người.”

“Được rồi, tôi sẽ chỉ cho cậu trước, cậu cứ làm theo.” Kỷ Vãn dẫn bóng bằng một tay, nghiêng người đem bóng ôm vào bên trong.

Sở Nam Trúc đứng trước mặt cậu, không làm ra động tác gì.

“Cậu xem kĩ, tôi đập bóng như vậy hai lần, thân thể hướng bên trái, sau đó nhanh chóng vọt tới bên phải của cậu!” Kỷ Vãn vừa muốn vượt qua, nhưng Sở Nam Trúc đã nhanh chóng chụp bóng xuống.

Kỷ Vãn: “…”

“Được rồi, kỹ năng của cậu hơn tôi rất nhiều. Tại sao lại muốn tôi dạy cậu?”

“Không có gì, cậu cứ tiếp tục đi.” Sở Nam Trúc nhặt bóng đưa cho Kỷ Vãn ra hiệu cậu tiếp tục.

Kỷ Vãn phải lặp lại nhưng dù làm thế nào thì cậu vẫn không thể rê bóng qua Sở Nam Trúc được.

Hơn nữa mỗi lần còn va vào vòng trong lồng ngực của cậu, kỳ lạ.

Lặp lại điều này ba bốn lần, Kỷ Vãn không còn kiên nhẫn nữa, ném bóng cho Sở Nam Trúc, có chút tức giận: “Làm gì vậy? Tôi không muốn tới nữa.”

Ánh mắt Sở Nam Trúc chợt lóe: “Vậy tôi ôm bóng qua người cậu.” Sau đó, không đợi Kỷ Vãn phản ứng, đập bóng nhanh chóng lao về phía Kỷ Vãn, Kỷ Vãn có chút hoảng hốt, chỉ có thể hoảng sợ mà mở hai tay ra muốn ngăn Sở Nam Trúc lại.

Lúc sắp đến gần cậu, Sở Nam Trúc thảy bóng sang một bên, thay vào đó hắn ôm chặt lấy Kỷ Vãn.

Thời gian như ngừng trôi, tay chân Kỷ Vãn có chút luống cuống, không biết lúc này đang xảy ra chuyện gì, nhưng cậu chậm rãi như đoán được bộ dạng Sở Nam Trúc như thế này, có lẽ liên quan đến việc lúc chiều tiểu O tìm mình luyện tập.

Cậu ấy... không vui? Chẳng lẽ, chẳng lẽ ghen tị khi nhìn mình chơi với người khác?... Kỷ Vãn ngửi thấy mùi bạc hà nồng nặc, hóa ra mũi cậu đang hướng về vị trí tuyến thể của Sở Nam Trúc.

Đột nhiên, một chai bia ném tới bên chân họ, tình huống này giống như mỗi lần say rượu thường ngày của Kỷ Nguyên Cương.

“Con trai ngoan của ba đi chỗ nào rồi, thì ra... rời đi cùng với con trai trước của ba.”

“Đúng không, Tiểu Trúc.” Tối nay Kỷ Nguyên Cương không có uống say. Hôm qua con trai Kỷ Vãn của gã trốn thoát, không làm bao cát cho gã trút giận, khiến gã nôn không được, nên đêm nay gã đi mấy vòng, cố ý đi loanh quanh muốn bắt nhãi ranh đó về, tình cờ nhìn thấy cảnh này.

Thật là phấn khích, Kỷ Nguyên Cương không khỏi nhếch mép.

Không biết gã nhặt được cây gậy sắt ở đâu, lâu ngày không thành đã làm gã điên lên, tính bạo lực và bốc đồng đang sôi lên trong máu, cả hai đứa trẻ này đều từng bị gã hành hạ, giờ nhìn thấy chúng nó vẫn như cũ rất muốn hung hăng đánh một trận.

Sở Nam Trúc nghiến răng, ác mộng thuở nhỏ của hắn, gã ác quỷ vẫn luôn không quên được, thật không ngờ lại có thể gặp lại nhau.

Kỷ Nguyên Cương cười có chút ghê tởm, chỉ vào Sở Nam Trúc nói: “Tiểu Trúc, không gặp mày nhiều năm, không ngờ mày cũng lớn rồi. Mày còn nhớ mẹ của chị họ mày không? Hai năm trước, tao gặp được ả, tao đã làm chuyện đó với ả cùng với người yêu của ả, mày tin hay không? Hahahaha, vốn dĩ tao cũng định làm điều đó với mày, ai biết được mày có phải là con của tao không, không ngờ tới mày đúng là không phải con tao.”

“Đáng tiếc, tao dẫn Tiểu Vãn đi bệnh viện kiểm tra, nó đúng là con của ông đây, bằng không tao cũng làm với nó, chậc, nó chảy trong mình dòng máu của ả kia, xùy!”

Vẻ mặt Kỷ Nguyên Cương dữ tợn, do kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, thân thể Alpha của gã rất cường tráng, cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ, gã nhìn Kỷ Vãn, Sở Nam Trúc theo bản năng đẩy Kỷ Vãn ra, là một Alpha thành thục, hắn cần phải bảo vệ cậu.

Hai người hắn một quyền gã một quyền, nhưng trên tay Kỷ Nguyên Cương cầm gậy sắt, thượng cẳng chân hạ cẳng tay, Kỷ Vãn ở một bên lo lắng, chợt thấy một hòn đá, động tâm nên nhấc hòn đá lên đập mạnh.

Kỷ Nguyên Cương cũng không phải ngu ngốc, né tránh một hồi liền tránh được đòn này, nhưng lại bị Sở Nam Trúc bắt được sơ hở, nắm lấy rồi ấn gã xuống đất, Sở Nam Trúc tức giận lên đến cực điểm, đấm từng cú vào người gã, mỗi lần đều dùng hết toàn lực.

Kỷ Nguyên Cương cười như điên: “Hahaha! Tiểu Trúc! Đúng, đúng, mày đánh đi, mày đánh đi, sau này mày cũng sẽ giống như tao!”

Kỷ Vãn sợ xảy ra tai nạn, ôm lấy Sở Nam Trúc, xoa dịu Alpha đang xao động này, thì thào bên tai hắn: “Anh Nam Trúc, đừng, đừng bị ông ta chọc tức, anh không giống ông ta, chúng ta buông tay để cảnh sát xử lý, được không?”

Sở Nam Trúc thở hổn hển. Sau đó, hắn ngừng động tác, trở lại bộ dạng bình thường, nhưng đáy mắt vẫn còn đỏ.

Sau đó, cả hai gọi cảnh sát, đưa kẻ điên này đi.

Khi rời khỏi đồn cảnh sát, Kỷ Vãn chú ý tới các khớp ngón tay của Sở Nam Trúc bị trầy da, bàn tay của hắn đã rất nhiều vết thương bây giờ còn thêm vết thương mới.

Kỷ Vãn đỡ lấy tay Sở Nam Trúc, cố hết sức tránh chạm vào vết thương, nhỏ giọng hỏi: “Đau không?”

Sở Nam Trúc nhìn cậu thật sâu, sau đó ôm lấy cậu, Kỷ Vãn bị hắn bao bọc, kín không kẽ hở.

Mùi bạc hà kia lại đến nữa, lần này hơi nóng còn mạnh hơn lần trước, Kỷ Vãn cơ hồ có chút thở không nổi, cậu theo bản năng muốn đến gần Sở Nam Trúc, lại muốn… quấn lấy hắn.

Hơi nóng khiến đầu óc cậu mơ hồ, chân có chút nhũn ra.

Sở Nam Trúc ngửi thấy mùi vị giống như lần trước chơi bóng, là mùi quýt ngọt ngào, lần này mùi hương rõ ràng và nồng nặc hơn.

Omega chỉ phát ra tin tức tố khi họ ở trong thời điểm phát tình, nhưng Omega sắp phân hóa sẽ phát ra không liên tục. Lúc này, họ cần chất thuốc ức chế hoặc... hoặc bạn đời của họ, Alpha an ủi.

Cũng chính là đánh dấu Kỷ Vãn tạm thời hoặc vĩnh viễn.

Sở Nam Trúc nhìn khuôn mặt ửng hồng của Kỷ Vãn, hắn khẳng định Kỷ Vãn là Omega.

______

Vì Kỷ Vãn lúc này đang mơ mơ hồ hồ thần chí không rõ, luôn muốn trèo lên người Sở Nam Trúc, Sở Nam Trúc sợ tin tức tố của Kỷ Vãn đột ngột bùng phát gây tai nạn nên lập tức bế người lên chạy trở về.

Vừa vào cửa, Sở Nam Trúc khóa hết cửa ra vào, đặt Kỷ Vãn lên giường, hắn không có thuốc ức chế Omega ở đây, đang suy nghĩ không biết có thể nhanh chóng ra ngoài mua không thì Kỷ Vãn không kìm được đột ngột nhảy ra khỏi giường, cậu bị mùi bạc hà lôi kéo, ôm chặt hắn từ phía sau.

Hơi thở nóng hổi phun lên vị trí xương bả vai của Sở Nam Trúc, ướŧ áŧ dồn dập.

“Đừng đi,” Kỷ Vãn nằm trên lưng Sở Nam Trúc, nhỏ giọng như mèo kêu: “Đừng đi mà, anh Nam Trúc.”

Sở Nam Trúc hô hấp ngưng trệ, hắn cảm thấy máu của mình cũng đang sôi trào.

Bàn tay đặt trên ván cửa, mở ra lại khép vào.

Hắn xoay người, đỡ lấy khuôn mặt ửng hồng của Kỷ Vãn, Sở Nam Trúc hỏi cậu: “Em suy nghĩ kỹ chưa?”

Kỷ Vãn giống như say rượu, mơ mơ màng màng: “Nghĩ kỹ cái gì?”

Hầu kết Sở Nam Trúc lăn lộn: “Có muốn tôi làm thuốc ức chế của em không?”

Kỷ Vãn cảm thấy mình bị trúng độc, ngửi thấy mùi của Sở Nam Trúc đã khó chịu rồi, nhưng không ngửi thấy thì càng khó chịu hơn.

Chỉ dựa vào bản năng, mềm mại nói: “Muốn.”

Ánh mắt Sở Nam Trúc sâu thẳm, hắn nâng cằm Kỷ Vãn, tiếp theo ấn một cái hôn.

Trao đổi nước bọt vừa dính vừa trơn, ngọn lửa trong cơ thể Kỷ Vãn lập tức bị dập tắt một nửa.