Tiểu Công Nhà Tôi Muốn Sinh Con

Chương 5

[Nhật ký] Mông của Nhân Nhân có một vết bớt rất dễ thương, hình trái tim nhỏ màu đỏ, mình đã nói với Nhân Nhân mà em ấy vẫn không tin, em ấy còn muốn đuổi theo đánh mình, ai da~ -- Nhật ký của Sở Nam Trúc.

Bởi vì quá mức sợ hãi, khiến não của Kỷ Vãn treo máy trong vài giây.

Cậu đẩy Sở Nam Trúc ra, sợ đến mức sởn cả tóc gáy.

"Xin lỗi, đây là chuyện mà tôi và Nhân Nhân thường làm khi còn nhỏ. Khi đó cả hai chúng tôi đều còn rất nhỏ. Đây là cách tôi an ủi em ấy khi em ấy nghịch ngợm và khó ngủ vào ban đêm."

"Nhưng anh... làm sao anh có thể xác định tôi là Nhân Nhân? Nếu tôi không phải thì sao?" Kỷ Vãn lùi về phía sau, thân thể dựa vào cửa xe, Sở Nam Trúc không muốn thả cậu ra, vì vậy hắn vòng tay qua người cậu, kẹp chặt cậu vào giữa cơ thể mình.

"Tôi xác định, không có sai." Sở Nam Trúc tháo kính gọng đen của Kỷ Vãn ra, bởi vì vừa sợ vừa sửng sốt, đôi mắt Kỷ Vãn mở lớn, to tròn như hai quả nho khảm vào làn da trắng như tuyết.

"Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi có cảm giác Nhân Nhân đã trở lại."

Kỷ Vãn lắc đầu: "Không, không, không thể tin được."

Làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Mình tới đây làm nhiệm vụ, sau đó tình cờ trở thành người bạn thất lạc của anh ta?

Sở Nam Trúc cụp mắt xuống, đeo kính lại cho Kỷ Vãn: "Trên người Nhân Nhân có một vết bớt rất đặc biệt, em không tin thì tôi có thể giúp em xem."

"Vết bớt? Ở đâu? Tôi sống nhiều năm như vậy chính tôi cũng không biết."

Tay Sở Nam Trúc vốn dĩ chống trên kính xe, đổ mồ hôi ẩm ướt, hắn nghe thấy vậy bàn tay hơi ướt vuốt ve bả vai Kỷ Vãn.

Kỷ Vãn cho rằng hắn đang ám chỉ rằng vết bớt ở trên vai mình: "Nó ở trên vai tôi? Không thể nào, không có đâu, anh nghĩ sai rồi."

Sở Nam Trúc lắc đầu, bàn tay hắn bắt đầu từ vai Kỷ Vãn, trượt một đường xuống, vuốt ve cẳng tay sạch sẽ mượt mà của cậu, rồi chạm đến eo cậu...

Nhóc ngốc Kỷ Vãn không biết mình bị chiếm tiện nghi, còn ồn ào nói: "Eo? Trên eo không có nha? Khi tôi đi tắm tôi nhìn vào gương không thấy vết bớt nào hết."

"Thật sao?" Sở Nam Trúc đáy mắt trở nên thâm thúy: "Lúc em đi tắm còn phải soi gương sao?"

"Phụt, anh hỏi chuyện vô nghĩa gì vậy? Ai đi tắm mà không soi gương? Phòng tắm không phải đều có gương sao? Này, đừng đụng vào chỗ đó, ngứa quá..." Kỷ Vãn nghiêng người, vội vàng dùng tay đè lại móng heo của Sở Nam Trúc: "Sao lại gãi nhột tôi? "

Sở Nam Trúc thả Kỷ Vãn ra, thân thể mất cân bằng, Kỷ Vãn ngã trên ghế xe, Sở Nam Trúc dùng một tay ấn cậu, trong khi tay kia tiếp tục đi xuống.

Kỷ Vãn rốt cuộc nhận ra có gì đó không ổn, lúc này tay Sở Nam Trúc đã sờ tới cái mông, xuyên qua một lớp vải mỏng, tay của Sở Nam Trúc dùng sức nhéo nhéo.

Kỷ Vãn:!!!!

"Anh làm gì vậy! Trên mông không có vết bớt!" Cậu áp hai tay vào ngực Sở Nam Trúc, phòng ngừa hắn đột ngột động đậy.

Nụ cười của Sở Nam Trúc không thể giải thích được: "Khi soi gương em còn đi ngắm mông à?"

Đây mẹ nó là đang cười nhạo mình sao? Đầu óc Kỷ Vãn như pháo hoa nổ tung, miệng bắt đầu phát ra tiếng đạn: "Trong phòng tắm có một chiếc gương, trong lúc tắm phải soi gương, đương nhiên có thể nhìn đến mông, dù sao cũng phải nhìn xem có rửa sạch hay chưa."

Sao mấy lời này càng nói càng kỳ lạ vậy?

Sở Nam Trúc cười rất nhẹ, cái này... Kỷ Vãn cảm thấy mình sắp phát điên rồi, Sở Nam Trúc tuy rằng không nói gì, nhưng cảm giác như hắn đang cười nhạo mình, muốn đánh chết Sở Nam Trúc, kết thúc tình huống xấu hổ như vậy!

"Rốt cuộc là ở đâu? Vết bớt!"

"Ở ngay đây," Sở Nam Trúc xoa nắn da thịt trong tay, vừa phải rắn chắc mềm dẻo, Sở Nam Trúc rất hài lòng.

"Tôi... tôi mẹ nó chỗ này không có!" Tay Kỷ Vãn sờ soạng đến cổ tay Sở Nam Trúc, lập tức nắm lấy bàn tay đang làm chuyện xấu: "Anh không được phép chạm vào!"

"Ở trên mông, không đúng, không thể nói như vậy." Nhìn thấy phản ứng của cậu mạnh mẽ như vậy, Sở Nam Trúc sợ rằng Kỷ Vãn thực sự sẽ kinh hãi, cho nên rút tay về, rất không muốn rời tay.

"Đó là một nơi tương đối khuất, có một vết bớt màu đỏ," Hắn nhớ lại cảnh hắn nhìn thấy vết bớt khi còn nhỏ: "Nó có nguyên hình dạng của một trái tim nhỏ."

Sau khi nghe hắn miêu tả, trong lòng Kỷ Vãn nghĩ đến một ý tưởng chân thật nhất, sấm sét mau đánh tôi chết đi.

Kỷ Vãn: "Tại sao anh lại nhìn ở một nơi khuất của Nhân Nhân như vậy?"

Sở Nam Trúc: "Bởi vì tôi đã nhìn thấy tất cả các bộ phận trên cơ thể của Nhân Nhân, nên tôi sẽ không nhận sai người, em là em ấy, tôi khá chắc chắn."

Kỷ Vãn cau mày: "Vậy tại sao anh lại nhìn vào chỗ đó?"

Sở Nam Trúc im lặng một lúc: "Sau khi tôi nói em đừng tức giận."

"Lúc đi tắm em đã cho tôi xem."

"Anh lại đổ thừa đại cho Nhân Nhân, tôi không muốn thừa nhận tôi đã làm loại việc này trước đây..."

......

Kỷ Vãn muốn đi xác nhận vết bớt này. Mặc dù Sở Nam Trúc rất chắc chắn, nhưng vẫn không thể tin được những gì hắn nói là sự thật, theo mô tả của Sở Nam Trúc, Nhân Nhân này có hành vi táo bạo, gan lớn không hề cảm thấy xấu hổ.

Quá khác so với hình tượng của chính mình, Kỷ Vãn không muốn thừa nhận mình là cậu ta.

Sau một hồi lái xe, Sở Nam Trúc cùng Kỷ Vãn vừa bước xuống, Qúy Mộc Ly đã đợi sẵn bên ngoài ngay lập tức cầm dù đi đến đón, cô đưa dù che lên đầu Sở Nam Trúc. Làn da của nghệ sĩ phải luôn chú ý đến việc chống nắng, sẽ đẹp hơn nếu sở hữu làn da trắng.

Ai biết Sở Nam Trúc thuận tay cầm lấy dù che nắng nhét vào trong tay Kỷ Vãn: "Cầm lấy đi, đừng để bị phơi khô."

"Hả?" Kỷ Vãn có chút không giải thích được: "Tôi không cần, tôi vẫn luôn muốn phơi đen một chút, nhưng tôi không thể làm được."

Từ khi còn nhỏ Kỷ Vãn đã bị bắt nạt vì nước da của cậu quá trắng. Khi còn học tiểu học, cậu thường bị coi là con gái, một vài đứa con trai nhàm chán cùng lớp hay bắt nạt cậu, gọi cậu là đồ ẻo lả.

Lúc đó, Kỷ Vãn chán ghét cơ thể không thể rám nắng của mình, cậu đã phơi nắng ba tiếng trong những ngày nắng gắt, trực tiếp phơi mình đến say nắng, nhưng mà da cậu chỉ hơi ửng đỏ rồi trở lại trạng thái ban đầu của nó trong vòng vài ngày.

May mắn thay, khi học cấp ba và đại học, vóc dáng cậu đã cao hơn, lúc này cậu mới không bị coi là con gái nữa.

"Muốn em cầm thì mau cầm đi, không phải sợ em phơi đen mà là sợ em nóng." Sở Nam Trúc kéo tay Kỷ Vãn, yêu cầu cậu giữ chặt cán dù.

"Nghe lời, ngoan một chút." Sau đó Sở Nam Trúc lại xoa xoa mái tóc bồng bềnh của Kỷ Vãn.

Kỷ Vãn trốn một chút, không hài lòng nói: "Không được sờ đầu tôi."

"Hai mươi tư rồi, sờ một chút sẽ không ảnh hưởng đến chiều cao."

"Vậy cũng không được."

"Em thực sự... không thay đổi chút nào." Vẻ mặt của Sở Nam Trúc rất dịu dàng: "Vẫn là dáng vẻ đáng yêu như cũ."

Kỷ Vãn nghĩ thầm: Đại ca Sở Nam Trúc, sao anh có thể miêu tả một người đàn ông cao lớn 180cm là đáng yêu được? Mặc dù tôi cũng nghĩ là tôi rất đáng yêu, hehe.

"Hừ hừ!" Quý Mộc Ly cảm thấy sắp không thể chịu đựng được nữa, răng cũng sắp chua xót: "Ở đây nhiều người..." Cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Chú ý một chút cho chị, Sở Nam Trúc!"

Sở Nam Trúc lạnh lùng có lệ nói: "Hiểu rồi." Sau đó, hắn nhiệt tình nói với Kỷ Vãn: "Đợi tôi quay xong, em đừng đi xa, đứng bên cạnh đạo diễn đừng chạy lung tung biết chưa?"

Còn dỗ con nít nữa hả? Giọng điệu này.

Kỷ Vãn bĩu môi, đang muốn nói với hắn rằng mình đã trưởng thành, đừng xem cậu như con nít ba tuổi.

Ở đây là bờ biển, gió biển tràn ngập sóng nhiệt, ánh nắng nóng rực rỡ tia cực tím, người đang phơi nắng không mở mắt ra được, Sở Nam Trúc đưa cho mình chiếc dù, cả người hắn đã đổ đầy mồ hôi.

Nhìn thấy bộ dáng hắn như vậy, trong lòng Kỷ Vãn cảm động.

"Đạo diễn đang hối thúc!" Qúy Mộc Ly nhắc nhở họ: "Chúng ta đến đó trước đi."

"Này! Dù cho anh." Kỹ Vãn không muốn nợ người khác, đặt dù trở lại trên đầu Sở Nam Trúc lẩm bẩm: "Tôi là trợ lý của anh, tôi nên che dù cho anh mới đúng."

"Vậy thì cùng nhau đi." Sở Nam Trúc dừng vai Kỷ Vãn lại, dán chặt vào nhau trong thời tiết nóng nực như vậy, Kỷ Vãn cảm thấy hơi nóng từ Sở Nam Trúc gần như thiêu đốt cậu.

Hai người sánh bước bên nhau trên bãi biển, sóng vỗ lên bờ biển hết lần này đến lần khác làm phẳng đi dấu chân của người đi trước để lại, rồi lại bị Kỷ Vãn với Sở Nam Trúc dẫm lên, một trước một sau, một trái một phải.

Ngay cả dấu chân cũng có đôi có cặp.

Sở Nam Trúc liếc nhìn hướng mặt trời, cố ý nắm tay Kỷ Vãn điều chỉnh hướng dù một chút, điều này khiến cho một nửa khuôn mặt của Sở Nam Trúc bị ánh nắng chiếu vào, còn Kỹ Vãn bị che hoàn toàn..

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Nhân viên công tác chụp tạp chí đã đến từ sớm, ngoài việc bảo Kỷ Vãn cất dù, Sở Nam Trúc còn đi tìm người khác lấy áo chống nắng và mũ.

Hắn phải nhìn Kỷ Vãn mặc quần áo, đội mũ, che dù rồi mới bắt đầu đi làm, giống như một người cha lo lắng cho con cái của mình.

Trước khi đi, hắn còn bưng một ly nước cam đá đưa cho Kỷ Vãn: "Em nghỉ ngơi ở đây đi, quay xong tôi sẽ đến tìm em."

Kỷ Vãn: "..."

Sở Nam Trúc xoa tóc của Kỷ Vãn một lần nữa, cảm xúc gây nghiện dù có xoa cỡ nào cũng không hết ghiền, ăn ké nên chột dạ, của cho là của nợ, nên Kỷ Vãn phải kìm nén sự phản kháng.

Sở Nam Trúc bắt đầu quay chụp, trong một ngày nắng nóng như vậy, nóng đến mức không mở mắt ra được, nhưng vẫn phải bán tiếng cười trước ống kính, thật ra một ngôi sao cũng khá khó làm, ở trong mắt khán giả chỉ nhìn đến mặt ngoài, mà cái giá phải trả đằng sau có thể nằm ngoài sức tưởng tượng của người bình thường.

Ví dụ như trên trang bìa của tạp chí này, Sở Nam Trúc đã phơi nắng cả tiếng đồng hồ mà vẫn chưa quay xong, ly nước cam của Kỷ Vãn đã uống cạn sạch rồi, cậu ngồi xổm trên cát, chân thì tê cứng, phát hiện ra các nhân viên đang đổ mồ hôi bên cạnh bí mật đánh giá cậu.

Ánh mắt đó về cơ bản có thể xếp vào loại hâm mộ, ghen tị...

Đúng vậy, bọn họ đều ra ngoài làm việc, chỉ có mình cậu thoải mái, tươm tất được ông chủ lo lắng.

Đồng thời trong lòng Kỷ Vãn càng thêm rối loạn, Sở Nam Trúc đối với cậu tốt như vậy là vì anh ta cho rằng mình là Nhân Nhân, nhưng nếu không phải thì sao? Vậy chẳng phải là...

Thanh toán nhầm sao?! Giống như Hoàn Hoàn trả tiền cho Tứ Lang do nhầm lẫn?

Mắt Kỷ Vãn tối sầm lại, hai tay đan thành hình tháp rồi đặt trước mũi, không thể tiếp tục như thế này nữa, dù là kịch bản nam chính, cậu cũng không thể làm người thay thế.

Không bao giờ làm "thế thân Vãn Vãn".

Vì vậy, việc cậu phải làm bây giờ là xác nhận danh tính của mình, cũng tức là... đi xem ở nơi đó có thực sự có một vết bớt ma quái hay không.

Vừa lúc mới uống một ly nước cam lớn, làm cho Kỷ Vãn cảm giác rằng cậu cần phải đi tiểu, cậu thu dù lại, mới vừa quay người, đã bị ánh mắt sắc bén của Sở Nam Trúc gọi lại: "Đi đâu?"

Người này có gắn radar trên đầu hả? Mọi người xung quanh nhìn cậu, tò mò, đùa giỡn, mơ hồ...

Mặt Kỷ Vãn đen xì: "Xả nước."

"Ừm," Sở Nam Trúc đang được chuyên viên trang điểm dặm phấn, hắn ngước lên nhìn cậu nói: "Đi sớm về sớm."

"Đã biết." Kỷ Vãn chạy thật nhanh, sau khi chạy một hồi lâu, cậu vẫn không thấy tòa nhà nào giống nhà vệ sinh.

Bất đắc dĩ phải hỏi những người qua đường, họ nói với cậu rằng nhà vệ sinh gần nhất cách đây nửa giờ đi đường.

Cái đệt, ai là người thiết kế nhà vệ sinh vậy?

Kỷ Vãn chạy đi chạy lại, vốn đang giữ được tư thế thích hợp, cho đến khi cơ quan chứa nước của cậu sắp nổ tung, cuối cùng cậu cũng thấy được nhà vệ sinh cực lớn.

Kỷ Vãn vừa định lao vào vui vẻ thì từ trong nhà vệ sinh bay ra một người, Kỷ Vãn cảm thấy hắn ta rất quen, chắc là một nhân viên công tác nào đó ở trường quay.

Cậu thấy hắn ta ôm bụng cúi xuống đối diện cửa nói: "Bạch Liên Hoa! Bán khăn giấy cho tôi!"

Cái gì? Kỷ Vãn theo ánh mắt của hắn ta nhìn ra ngoài, vừa nãy bước vào cậu không để ý, một anh chàng đẹp trai đang ngồi sau chiếc bàn vuông màu trắng ở lối vào nhà vệ sinh, trên tay anh ta đang cầm một ấm trà, anh ta nhắm mắt tĩnh tâm, nghe vậy cũng không mở mắt, nói thẳng: "10 tệ một miếng."

"Anh! Đồ ăn cướp!" Người đàn ông chửi bới, nhưng bụng hắn ta càng đau hơn sau khi mắng chửi, che bụng ngồi xổm xuống.

"Ồ, vậy thì 50 tệ một miếng."

"Fuck!"

Đột nhiên quần áo của Kỷ Vãn bị hắn ta bắt lấy, người đàn ông run rẩy cầu xin Kỷ Vãn: "Người anh em, cậu có giấy không?"

Kỷ Vãn lắc đầu, cậu chỉ đi xả nước, nên cậu không mang theo giấy gì cả.

Săc mặt người nọ xấu đi, vì vậy hắn ta miễn cưỡng nói với Bạch Liên Hoa: "Rẻ hơn chút đi!"

"100 tệ một miếng."

"Chết tiệt! Tôi mua!!" Người đàn ông kẹp chân, bò qua tới, lúc trả tiền hắn ta phát hiện ra điều gì đó sai sai, hắn kêu lên một tiếng thảm thiết: "A! Tôi chỉ có 50 tệ!"

"Anh có thể bán cho tôi với giá 50 không."

"100 tệ không trả giá."

Hắn vừa khóc vừa quay sang Kỷ Vãn cầu cứu: "Nếu không, cậu đẹp trai, cậu cho tôi mượn 150 tệ đi, lát về tôi sẽ trả lại cho cậu. "

Kỷ Vãn cay đắng nói: "Người anh em, tôi còn nghèo hơn anh."

Cuối cùng, người anh trai này chỉ cầm một nửa tờ giấy, đi vào nửa tiếng mới chịu ra, lúc hắn ta đi ra còn ngửi tay của mình, như thể vẫn chưa đủ.

Kỷ Vãn tránh hắn rất xa, cố nín lại một lúc, đợi cho mùi hương tan hết rồi mới đi vào.

Trước khi bước vào, cậu nghe thấy có người gọi người tên Bạch Liên Hoa ở cửa, Bạch Liên Hoa kính cẩn nói vào điện thoại, "Chị Mộc."

Hả? Anh ta cũng là người dưới trướng của chị Mộc?

Sau đó Bạch Liên Hoa vội vàng đóng quầy hàng, thu dọn bàn chạy đi, trước khi rời đi còn nói chuyện với Kỷ Vãn, "Cậu có muốn giấy không?"

Kỹ Vãn: "..."

"Không cần, cám ơn."

Bạch Liên Hoa dường như cảm thấy thực đáng tiếc, nhưng anh ta không dây dưa mà rời đi ngay lập tức.

Kỷ Vãn nhìn quanh, xác định không còn ai, cậu chuẩn bị bắt đầu kế hoạch của riêng mình.

Trước tiên phải xả nước, cậu vừa huýt sáo, vừa vui vẻ xả một hơi nước, nghẹn một hồi lâu, khiến người ta ngạt thở, nước xả ra như lũ lụt tràn vào đền thờ Long Vương, tanh tách ít nhất vài phút mới nghỉ ngơi.

Kỷ Vãn thoải mái thở dài, chuẩn bị mặc quần đi vào buồng vệ sinh để xem... Ừm, xem vết bớt.

"Nước khá nhiều, cũng khá lớn."

Đột nhiên, một giọng nói từ phía sau suýt chút nữa khiến Kỷ Vãn run chim tiểu ba lần.

Quay đầu lại, chính là khuôn mặt cười như không cười của Sở Nam Trúc.

- ------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Trúc Trúc, có lớn hay không, về sau cậu sẽ biết.