Tiểu Đan Của Giáo Sư

Chương 17: Ngoại truyện Vô Linh

"Thầy để Tiểu Diệu ở nhà rồi sao?"

Vô Linh nhíu mày khi thấy Tư Uy chầm chậm tiến tới. Tư Uy cười khổ:" Tiểu Duệ ở nhà với mama đại nhân, ngày trọng đại của huynh đệ, không thể không tới!"

Vu Địch cười cao ngạo, tay lắc lư thẻ ATM:" Anh đây hôm nay sẽ thanh toán."

Ánh mắt viên đạn như muốn ăn tươi nuốt sống Vô Linh, Chu Nhã Đan đặt tay lên vai Tiểu Linh đầy nhiệt huyết:" Linh tử! Hôm nay tôi sẽ giúp cậu! Với mắt thẩm mĩ của Chu Nhã Đan - tôi, sẽ khiến cậu chiếm trọn trái tim của anh ta!"

Anh trai đứng đằng sau đồng tình với khả năng của người yêu mà anh hết mực cưng chiều.

Vô Linh gật đầu, kìm lại không để bật cười thành tiếng, cần dập đi cái ngọn lửa đang bùng cháy toát ra từ Chu Nhã Đan thôi, cậu ta đã quá hưng phấn rồi!

Vô Linh bị kéo vào cửa hàng được coi là uy tín nhất thành phố này. Quả thật, đồ ở đây nhìn giá thôi đã muốn nổ mắt. Xoay đi xoay lại không biết bao bộ đồ, ba "giám khảo" khó tính kia đều lắc đầu, bọn họ đúng là quá nghiêm khắc! Do đã kiệt sức, Tiểu Linh lấy tạm một bộ mà ướm, ai ngờ nó lại hợp như vậy! Cuối cùng ba vị "giám khảo" cũng đã ngủi lòng đồng ý. Lần sau chọn đồ với họ, kĩ lưỡng chưa phải là tốt nhất.

Đại ca Vu phõng đãng rút thẻ thanh toán, có người nhân thời cơ tốt giở trò xu nịnh:" Vu thiếu gia, mua cho em một bộ nhé?"

Với người yêu dường như còn phóng đãng hơn thế, anh quàng tay qua cổ Chu Nhã Đan:" Được, nhưng không phải lúc này, để hôm nào rảnh chúng ta cùng đi."

___________

Sửa soạn tươm tất, mải miết ngắm mình, cô gái diễm lệ nào đang phản chiếu trong gương vậy? Hôm nay cô đặc biệt xinh đẹp. Trước cửa kí túc có một chiếc xe, người đàn ông ăn vận sang trọng ấy là đang chờ cô sao?

Đỗ xe trước nhà hàng giành cho người quyền quý. Sở Thiệu Huy đặt sẵn một phòng lớn, không gian bao trùm trong sự lãng mạn kèm đèn cày cùng hoa tươi.

"Khung cảnh hữu tình như vậy, có lẽ rất hợp với rượu vang."

Anh ta kéo ghế, ám chỉ cô ngồi xuống. Người đàn ông này tựa từ tiểu thuyết ngôn tình bước ra. Bản nhạc cổ điển Anh nổi tiếng thế kỷ 19 cất lên dịu êm, không khí thêm phần ấm cúng. Nói lúc lâu mới nhận ra bọn họ hợp tính nhường nào. Sở Thiệu Huy lịch thiệp còn Vô Linh lại có phần nhí nhảnh hơn.

Sở Thiệu Huy:" Tôi thấy trò chuyện với em rất thú vị, liệu em có muốn... thử yêu?"

Ánh mắt anh ta thâm tình trong chốc lát, mới quen nhau chưa tới một tuần lễ mà Sở Thiệu Huy đã muốn chiếm đóng trái tim cô, không biết... quen nhau bao lâu sẽ tiến tới hôn nhân nhỉ? Cô chìm trong thế giới suy tư miên man, người trước mặt như không còn nhẫn nại, người vươn về phía trước chờ đợi câu trả lời:" Rốt cuộc em muốn hay không?"

Tay thon nắm lấy cà vạt của anh ta kéo lại, đặt lên khéo môi anh vết son đỏ. Cô nở nụ cười tinh nghịch:" "Thử" vốn không nằm trong từ điển của em, ta yêu luôn đi!"

_________

Kể từ ấy Vô Linh bỗng lĩnh được một tên tài xế cao cấp không quản ngại gió mưa để đưa đón cô hằng ngày. Ngày đông giá rét lại có chiếc gối ôm để ngủ một giấc dài cho quên đi những ngày làm việc, học hành mệt nhoài. Lắm khi cần nơi tựa ấm, cô luôn bất ngờ nhận được tách cà phê nóng, bờ vai rộng để xua tan cái sầu muộn đọng nơi đáy trái tim lặng lẽ liên hồi đập.

Xe của anh ta hôm nay bị hỏng, tan làm liền đi về. Đã hỏng xe còn mưa lớn, nay Sở Thiệu Huy gặp đủ thứ xui xẻo. Vốn định gọi taxi, bất giác nhìn thấy hình bóng cô thiếu nữ năng động đang tức tốc chạy tới. Dù có mang theo ô đi chăng nữa, nửa thân đều ướt sạch. Có vẻ ô chẳng qua chỉ là vật tượng trưng đối với Vô Linh. Cô chạy tới nơi, không giảm nổi đà mà ngã nhào vào lòng anh ta. Cười ngốc, than vãn:" Em biết anh hôm nay không có xe, đã cố ý tới sớm đón anh, sợ muộn nên chạy nhanh quá một chút nữa là trẹo chân. Thế nào? Cảm động không?"

Ánh mắt hoài nghi gắn lên Vô Linh, giọng điều tra lạnh lùng của anh ta không tự chủ mà cất lên:" Em tiếp cận tôi có mục đích gì?"

Hai mày Vô Linh xô vào nhau:" Anh sao thế? Sao lại hỏi kì cục như vậy?"

Người áp sát về phía cô, Vô Linh không được tự nhiên, lùi lại hai bước:" Em cần bao nhiêu chi phiếu để làm điều này?"

Vô Linh không chịu đựng nổi mấy câu hỏi tổn thương lòng tự trọng này nữa, đẩy nhẹ anh ta, hằn giọng giáo huấn:" Anh bị dính nước mưa đến ấm đầu luôn rồi hả? Em yêu anh không vì tình yêu thì vì gì chứ? Chi phiếu? Em không cần chúng từ anh, em có đủ khả năng để kiếm ra, tự dùng tiền của em. Mục đích? Anh là người ngỏ lời trước, câu này đáng ra là của em. Anh hiểu chưa?"

Thịch! Tâm Sở Thiệu Huy sao lại loạn nhịp như vậy? Đã quá lâu chưa có cảm giác được yêu thương thực sự, chưa mất đi lí trí trước một cô gái. Dang tay rộng bao trọn cơ thể cô, thủ thỉ bên tai cô:" Xin lỗi em, chúng ta về thôi."

Vô Linh là một cô bé mau giận mau quên, hỉ nộ vô thường nên không chấp nhặt chuyện không đáng nhớ, mới lúc trước còn lên giọng mắng mỏ, giờ đã che hết phần ô cho người ta. Đến Sở Thiệu Huy cũng phải bật cười với tính cách đáng yêu này của cô.

"Đủ rồi, để anh."

Đoạt ô của tiểu bạch thỏ, lão sói hạ thấp mình nhường cho tiểu bạch thỏ khả ái của mình. Cùng nhau dưới tấm ô nhỏ, dù lạnh lẽo tới đâu lòng cũng đủ ấm áp.