“Loảng xoảng!”
Tiếng hộp cơm rơi xuống vang lên. Kỹ nam? Trước khi vô tù dù sao cậu cũng được xem là một nhân viên đầy hứa hẹn, còn hiện tại?
Sử Kiến Nghiệp cúi đầu đi nhặt hộp cơm, dùng khóe mắt liếc nhìn những người xung quanh đang nhìn mình. Có người chỉ trỏ, có người thì thầm.
Sử Kiến Nghiệp vội vàng trở về phòng giam, cảm thấy những ánh mắt xung quanh nhìn cậu vẫn không đổi.
Buổi chiều hôm nay là khóa học chính trị cùng thời gian hoạt động tự do. Lôi Lệ Phong Hành đến giờ hoạt động thì đã đi.
Cư Ứng Phong ngồi trên giường đọc báo. Sử Kiến Nghiệp mơ màng uể oải muốn đi ngủ, tự dưng có một bàn chân to cọ cọ lên mặt.
“Ngài lại muốn cái gì?”
“Làm cho tôi ly nước trà.”
Sử Kiến Nghiệp dù không tình nguyện nhưng cũng không dám không nghe theo, cầm ấm nước đi ra ngoài lấy nước, lấy cái ly ra.
“Lá trà ở chỗ nào?”
Cư Ứng Phong đưa cho cậu một bịch trà Thiết Quan Âm*.
*铁观音 Thiết Quan Âm: trà sản xuất ở tỉnh Phúc Kiến, là loại trà Ô Long, là 1 trong 10 loại trà Ô Lông nổi tiếng TQCư Ứng Phong nhận lấy ly trà từ Sử Kiến Nghiệp.
“Thế này mới ra dáng một tiểu đệ chứ, về sau hễ là chuyện pha trà, quét rác, rửa hộp cơm, ăn cơm, tắm rửa, giặt quần áo của tôi đều do cậu phụ trách.”
“Vậy nhóm mấy anh làm cái gì?”
Ngồi tù cũng có rất nhiều việc phải làm, cậu đều làm hết, cậu thực sự hoài nghi năm người còn lại trong phòng còn cái gì để làm nữa chứ?
“Lôi Lệ Phong Hành phụ trách bảo vệ an toàn cho tôi, còn tôi? Cậu thấy đại ca cũng cần làm việc hả?”
Cư Ứng Phong đùa cợt nhìn cậu.
Sử Kiến Nghiệp bĩu môi, không dám cãi lại.
Cư Ứng Phong mỉm cười, nhấc chân, dùng chân nâng cằm Sử Kiến Nghiệp lên.
“Đừng có tỏ vẻ không tình nguyện như vậy, đi theo tôi cậu rất có lợi đấy.”
Đêm đó Sử Kiến Nghiệp được trãi nghiệm thế nào gọi là có lợi, thời gian bọn họ tắm rửa sớm hơn ba mươi phút so với người khác, không cần cùng người khác chen chúc, chờ đến lúc người khác đi tắm rửa thì bọn họ đã ở nhà ăn bắt đầu ăn cơm. Nhưng lại ngồi cố định ở một bàn. Đồ ăn cũng không cần phải nói nhất định là thứ tốt nhất ngày hôm đó.
Qua vài ngày Sử Kiến Nghiệp cảm thấy đãi ngộ hiện tại thực rất tốt, Cư Ứng Phong cũng khá tốt với cậu, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ như tên chúa tể ác ôn sai cậu làm cái này làm cái kia, nhưng chỉ cần không khiến cậu phải ngủ cùng hắn là tốt rồi.
Lúc đi lao động cũng tốt hơn rất nhiều, sau khi cậu bị cường bạo được nghỉ ngơi hai ngày thì bắt đầu làm việc lại, được phân công mấy công việc nhẹ nhàng, hơn nữa còn có Lôi Lệ Phong Hành giúp đỡ.
Cư Ứng Phong thì không làm việc, khi bọn họ làm việc, hắn sẽ tìm một bóng râm mát mẻ nằm đọc sách hoặc xem báo.
Sử Kiến Nghiệp nhân cơ hội nói chuyện phiếm hỏi Lôi.
“Sao các anh lại vào đây?”
“Tàn trữ súng trái phép, tù hai năm.”
“Các anh đều giống nhau?”
“Giống nhau, chúng tôi vào cùng lão đại.”
“Quốc gia kiểm soát vũ khí thật nghiêm ngặt nhỉ?”
Sử Kiến Nghiệp cảm khái nói.
Người bên cạnh bỏ đi, tà mị liếc mắt nhìn cậu một cái, nhỏ giọng mắng.
“Ngu ngốc.”
Sử Kiến Nghiệp đứng lên nhìn họ, không rõ vì sao lại bị mắng. Lúc này Cư Ứng Phong đã đi tới đem Sử Kiến Nghiệp kéo đến một bên.
“Con thỏ, đi theo tôi một chút.”
Cư Ứng Phong đem cậu kéo tới nơi nghỉ ngơi của mình. Bước vào lối đi bên cạnh, ba mặt đều là gạch, một mặt là tường, duy nhất chỉ có cửa ra vào hay chính là bức tường hồi nãy thì đủ để một người đi, đi vào bên trong thì có một căn phòng lại khác hoàn toàn phòng bên ngoài, ngăn cách, không bị quấy rầy.
Bên trong căn phòng còn có một cái bàn được làm từ gạch.