Tiểu Đồ Nhi Cùng Bạch Sư Phụ

Chương 48

Mộ Lam Huyền sửng sốt một giây, rồi sau đó nhìn tấm lưng kia trên mặt khẽ mỉm cười.

Giả điên đi theo nàng vào, vốn dĩ tưởng rằng có thể dùng đặc quyền, mượn cơ hội ngủ cùng Bạch Linh ở chỗ hai bên trái phải khoảng không, kết quả không nghĩ tới, sắc mặt không chừng của Bạch Linh chỉ chỉ chung quanh sàn nhà, tỏ ý chỗ đó có thể, nhưng trên giường khỏi phải mơ tưởng.

Mặc kệ nàng dây dưa như thế nào, vẫn là không mở miệng.

Nàng không thể làm gì khác hơn là buồn bực ở trên mặt đất đánh lên chăn đệm nằm dưới đất.

Nàng nằm trên mặt đất, nhìn Bạch Linh ở trên giường ôm một quyển sách.

Quả nhiên là lòng của nữ nhân như mò kim đáy biển, nữ nhân lại nhìn không thấu lòng của nữ nhân...

"Hấp thu Cửu U Minh Hỏa xong cảm giác như thế nào?"

Có thể là nhìn thấy Mộ Lam Huyền trên mặt đất lăn qua lăn lại quá buồn chán, ngón tay nàng lật qua quyển Nhất Hiệt Thư, thản nhiên nói.

Mộ Lam Huyền nghe xong trong mắt tinh quang chợt lóe lập tức lật ngồi dậy.

"Sư phụ ngươi không biết được cái đó có bao nhiêu đau nhức!"

"Đau?"

Bạch Linh nghe vậy nhẹ liếc liếc mắt, rồi sau đó giống như là đang nhớ lại cái gì, tiếp theo gật gật đầu.

"Đúng là có chút đau."

"Có chút đau?! Đầu khớp xương đều muốn rã rời a..."

Nàng thầm nghĩ có chút đau ở chỗ nào! Quả thực đau chết, nhìn sư phụ nhà mình như vậy cảm giác giống như là đi tắm như bình thường... .

"Đó là cho ngươi cường hóa thân thể, phải chịu đựng, nếu ngất đi thì hấp thu sẽ không hoàn toàn ..."

"Huống hồ máu của sư tôn có thể giúp hấp thu càng thông thuận, vừa lại có thể cho ngươi từ đó hấp thu càng nhiều chỗ tốt."

Vừa nghe nàng nói đến máu của Thiên Đàn, Mộ Lam Huyền lập tức không khỏi run rẩy lên, nhớ tới không lâu trước đây bị Thiên Đàn chi phối mà sợ hãi, lãi nhải ở bên tai nàng cằn nhằn mấy canh giờ, nàng vốn dĩ là vững vàng không ngã , ngạnh sinh sinh cấp nhượng kia hoa hiếm sư tổ cấp nói ngã...

"Như thế nào? Sư tôn đối với ngươi làm cái gì ."

Bạch Linh cũng chú ý tới nàng không được tự nhiên, lập tức mở miệng hỏi.

"Còn có thể làm cái gì... . Đơn giản chính là giống hệt như Đường Tăng niệm liên miên... ."

"Đường Tăng?"

  "Không có gì."

Nàng vội vã lắc đầu, vừa nghĩ đến Thiên Đàn liền không hiểu sao lại nghĩ tới Đường Tăng, theo bản năng liền nói ra...

"Huống hồ ngươi hiện tại đã tới thời kì chướng ngại, kiên nhẫn thêm một chút nói không chừng sẽ rất nhanh đột phá, bất quá ngươi bây cũng không có kém bao nhiêu nữa, vi sư vừa rồi đã nhìn qua không đến một năm, hẳn là liền có thể đột phá ."

Thấy Mộ Lam Huyền nói không có việc gì, nàng liền tiếp tục nhìn quyển sách trên tay, không chút để ý đem sợi tóc buông xuống bên tai vén ra sau tai.

"Một năm a..."

"Như thế nào? Cảm thấy rất dài?"

"Là có chút dài quá... ."

Nàng thở dài, không khỏi khẽ cười nói.

"Ngươi phải biết rằng việc này người bình thường là cần nửa đời người mới có thể đột phá đến Luyện Thần kỳ, hơn nữa có người thậm chí còn không có cách nào để đến được cảnh giới cao như vậy."

"Chỉ một năm mà thôi, không dài, huống hồ ngươi bây giờ đang ở tuổi niên hoa đẹp đẽ, gấp cái gì."

"Nhưng ta nghĩ muốn trở nên mạnh hơn nhanh lên một chút."

Sườn mặt của nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, bỗng nhiên đứng lên, hướng tới Bạch Linh đang một lòng một dạ xem sách.

Bạch Linh không nhịn được nhíu mày.

"Tu hành là phải làm đâu chắc đấy, sao có thể nóng lòng muốn mạnh hơn?

Phải biết rằng bây giờ ngươi có thể so với người khác tu luyện nhanh hơn, một là do thiên phú của ngươi, hai là nhờ vi sư cho ngươi hấp thu linh trì, bấy nhiêu đã đủ cho ngươi đột phá đến Hóa Thần, còn cái gì..."

Nàng cau mày không nhịn được ngẩng đầu nhìn đi, nhưng vừa quay đầu, lại nhìn thấy Mộ Lam Huyền không biết bao giờ đã kề sát lại, chỉ thấy khóe miệng của nàng gợi lên mỉm cười: "Cho không phải một năm, mà là mấy trăm năm..." Nói xong, nàng liền thừa dịp Bạch Linh còn không có phản ứng đến, nhìn môi đỏ mọng kia sau đó hôn lên...

Nàng oán chính mình vì sao không thể sớm tới đây.

Dù cho chỉ là mấy chục năm.

Nếu như có thể sớm gặp nhau thì tốt rồi...

Tay nàng chống lên cây cột, xúc cảm mềm mại kích thích lý trí của nàng, đang muốn tiến thêm một bước phát triển, bỗng nhiên trên môi tê rần, tiếp theo cảm giác một trận gió kéo tới. Sau đó trên đầu cảm giác bị bổ xuống một chút, nàng vội vàng che đầu liền nhìn Bạch Linh khóe môi nhếch lên nụ cười không có ý tốt, tay còn dừng ở không trung.

Nàng liền biết một kích vừa rồi là của Bạch Linh ban tặng ... .

"Đau quá a..."

Nàng đáng thương hề hề nhìn Bạch Linh.

"Được một tấc lại muốn tiến một thước, nên đánh."

Vừa rồi nàng dùng sức lực hoàn toàn không đủ để đối với Mộ Lam Huyền tạo thành bất cứ thương tổn nào, hiện tại nàng bày ra cái bộ dạng này khẳng định lại muốn làm xấu...

Nàng không hề phản ứng Mộ Lam Huyền đang ở một bên sinh hờn dỗi, nhẹ mân môi dưới, tiếp tục xem sách ở trên tay.

Xì...

Mộ Lam Huyền thấy một màn như vậy liền biết đêm nay tuyệt đối lại không được ngủ trên giường. Nàng đặt mông ngồi phịch ở trên chăn, trong lòng oán trách Bạch Linh không hiểu được phong tình... .

.......

Sáng sớm ngày thứ hai, hai người đã đi xuống núi đi đến rừng hoa anh đào.

Lúc này rừng hoa anh đào đã không giống như lần trước nàng tới, đã nhìn không thấy bất cứ màu hồng phấn nào, nụ hoa e ấp trên cành như đang chờ lần sau nở rộ.

Khi đó cây anh đào lâm khắp nơi trên đất cánh hoa, khắp thiên địa đều nhiễm lên một mảnh hồng nhạt sắc, trông rất đẹp mắt.

Cây anh đào nở rộ nhanh, rơi xuống cũng nhanh, nó sẽ trong một đêm mà nở rộ hết toàn bộ, không đến mấy ngày sẽ chợt héo tàn.

Chốn cũ trọng du, nàng không khỏi nhớ tớ bóng hình của Bạch Linh lần đầu tiên gặp mặt nàng.

Mà hiện tại nhớ lại tới, vốn dĩ lúc ban đầu trong trí nhớ khuôn mặt kìa thật mơ hồ nhưng lại là cùng Bạch Linh hiện tại hoàn toàn khác, nàng cũng nghĩ đến khuôn mặt tiểu tụy khi đó, sâu trong đôi mắt là sự buồn bã thất sắc, còn có nụ cười khuynh thành kia...

Tất cả như là mới phát sinh ngày hôm qua rõ ràng ở trước mắt, có thể để cho nàng nhìn đến lúc nàng tươi cười liền đã đối với nàng có hảo cảm, thế cho nên chỉ gặp mặt lân thứ hai nàng liền thích phải sư phụ của nàng.

"Nơi này... Không có nở hoa a."

Bạch Linh nhìn rừng hoa anh đào không có lấy một đoá hoa, ngữ khí một chút có chút mất mát.

"Sư phụ không phải nhớ lầm đi, nơi này còn phải rất lâu mới có thể nở rộ."

Mộ Lam Huyền cười nói.

"Tất nhiên không có nở, vậy nên vẫn là trở về thôi."

Nói xong, nàng xoay người muốn rời đi, gần đây trí nhớ có chút không tốt, tám phần mười là theo tên gia hỏa ngây thơ này ngốc cùng một chỗ nên không cẩn thận nhiễm theo...

Thấy thế, nàng đưa tay kéo cổ tay của nàng.

"Tới cũng đã tới, đi khắp nơi nhìn một chút đi."

"Nhưng..."

"Một gốc cây cũng coi như là có đi?"

Nàng cười từ trong nhẫn cụ lấy ra một gốc cây cây anh đào, đưa cho Bạch Linh. Đây là lúc nàng ban đầu bắt được nhẫn, vì thực tiễn không biết nó có thể hay không để cho thực vật ở trong đó sinh trưởng, nên lúc ở trong rừng cây anh đào nàng đã bới lên một gốc cây.

Mà hiện tại gốc cây kia, lại ở trong không gian nhẫn cụ sinh trưởng thành một cây anh đào hoàn chỉnh.

Bạch Linh có chút kinh ngạc tiếp nhận, khóe miệng gợi lên một mạt tươi cười.

"Đâu ra ?"

"Bí mật."

Nàng cười thần bí.

Chỉ thấy Bạch Linh trắng mắt liếc nàng, giống như là rất bất mãn câu trả lời của nàng, tuy rằng như vậy, nhưng nàng trên mặt thủy chung vẫn mang theo vẻ tươi cười.

Trên gương mặt lãnh diễm vung lên tươi cười mặc kệ nhìn bao nhiêu lần đều cảm thấy rất đẹp mắt, mà nụ cười đặc biệt này chỉ có nàng có thể độc hưởng.

Nàng đảo không nghĩ tới cử động buồn chán ngay lúc đó hiện tại còn có thể có chỗ dùng, có thể giành được chiếm được nụ cười của mỹ nhân.