Edit: Tịnh Hảo
Trong phòng hội nghị, Dưa Gia ưỡn cái bụng tròn trĩnh lên, sau khi thong dong bước lên sân khấu diễn thuyết. Bài diễn thuyết trong tay anh ấy ước chừng dày như tiền bằng kim loại, mấy vị biên tập ở dưới sân khấu trao đổi ánh mắt “Mạng tôi xong rồi” với nhau, kiên trì chuẩn bị nghe một bài diễn thuyết làm người ta buồn ngủ.
Ai ngờ Dưa Gia nhìn cũng không thèm nhìn bản thảo trong tay, trực tiếp ném chúng qua một bên.
“Các vị đại tác giả, đại họa sĩ, hoan nghênh đến với tập đoàn văn học Cá Heo. Tôi giới thiệu trước một chút, chắc mọi người đều quen biết tôi, nhưng không thể nào liên tưởng được gương mặt của tôi với ID, tôi là “Dưa hấu nhị lang”, nhận được sự ưu ái của các vị, gọi tôi một tiếng là “Dưa Gia”.” Dưa Gia chắp tay về hướng dưới sân khấu, nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt của các vị tác giả.
“Vốn dĩ, màn mở đầu này không nên để tôi làm. Cần phải do xã hội đen Cà Ca cao lớn, khí thế của văn học Cá Heo chúng ta làm, phần diễn thuyết này.” Anh ấy nâng tay chỉ chỉ, “Cũng là tôi nhờ trợ lý riêng chuẩn bị cho anh ấy. Nhưng anh ấy không chịu đi lên, vậy thì chỉ có thể nhờ tôi và mọi người cùng nhau lên tiếng gọi anh ấy lên.”
Một chùm ánh sáng soi lên người “Cà chua xào trứng ăn ngon nhất” ngồi ở dưới sân khấu, người đàn ông chuyển hướng hai chân, tư thế thô kệch ngồi trên sofa hàng ghế đầu tiên. Ánh sáng chiếu đến hai mắt người đàn ông, anh “chậc” một tiếng, có chút không tình nguyện phất phất tay.
Trên sân khấu, Dưa Gia tiếp tục kể về lịch sử của tập đoàn văn học Cá Heo.
“Văn học mạng Cá Heo và truyện tranh mạng Cá Heo của chúng ta, khởi đầu từ rất nhiều năm trước, là trang web chuyên về truyện tranh nguyên tác và tiểu thuyết nguyên tác đầu tiên trong nước, chúng ta dóc hết sức vì…” Anh ấy ở trên sân khấu nói dõng dạc, khán giả ở dưới sân khấu nghe vào cảm thấy buồn ngủ, ỷ vào có mặt nạ che đậy, thậm chí có người nhắm mắt dưỡng thần.
Vào lúc Dưa Gia đang nói đến thích chí, thì một tiếng đẩy cửa chói tay đột nhiên cắt ngang phần diễn thuyết của anh ấy.
Khán giả nhất thời hứng thú: Là người nào to gan dám đến nơi quan trọng trễ như vậy?
Nhưng khi bọn họ tập trung quay lại, thì làm gì có tên to gan nào, chỉ có một “con thỏ nhỏ” vừa trắng lại vừa mềm, lỗ tai thỏ dựng đứng, cẩn thận nhô đầu ra từ khe cửa.
Mắt thỏ hồng hồng, cái miệng nhỏ nhỏ, “Con thỏ nhỏ” rụt cổ lại, rón ra rón rén đi vào trong phòng hội nghị.
Nhưng cô còn chưa bước được bước đầu tiên, thì phía sau bỗng nhiên có một bàn tay to đưa ra, “kẹt”, khe cửa nhỏ hẹp kia lại đẩy ra thành hai cánh cửa lớn.
“Con thỏ nhỏ” bị dọa đến run lẩy bẩy, có chút trách cứ nhìn về phía đồng bọn cùng đi trễ.
Trên mặt người đàn ông đứng phía sau cô mang mặt nạ “Sói xám lớn”, vóc người cao lớn, con thỏ nhỏ run rẩy đứng ở trước mặt anh, giống như có thể bị anh nuốt vào bất cứ lúc nào.
Mà quan trọng hơn là, lối trang điểm và quần áo của hai người lại hài hòa một cách khác thường, đều là áo len trắng phối với trang phục màu nâu, chỉ là kiểu dáng và kích cỡ không giống nhau, đột nhiên nhìn qua giống như là mặc đồ tình nhân.
Một tác giả cẩu độc thân nào đó chua xót nói thầm: “Ân ái gì đó lại còn đến cả vào thế giới 2D, rốt cuộc có cho trạch nam đường sống không đây?”
May mắn vị tác giả cẩu độc thân này cách cửa lớn rất xa, cũng không bị Yến Kỳ Vũ nghe được.
Cô tự cho là động tác ẩn núp đi vào của mình thần không biết quỷ không hay, trong lòng cô ôm cặp da và tập vẽ, ngắm trúng một chỗ trống liền tính đi vào.
Nhưng cô vừa mới đi hai bước, đã bị “Sói xám lớn” ở phía sau kéo góc áo lại.
“Sao vậy?” Yến Kỳ Vũ nhẹ giọng hỏi.
Sói xám lớn bất đắc dĩ nhắc nhở cô: “Tiểu thư Thỏ, cô đi nhầm hướng rồi.”
“… Ơ?”
“Tôi thấy phù hiệu trên tay áo cô màu cam, cô là họa sĩ truyện tranh đúng không? Chỗ của các cô ở đó.” Người đàn ông chỉ phù hiệu màu xanh trên tay áo của mình, lại chỉ về phía tác giả hai bên sân khấu diễn giải.
Lúc này Yến Kỳ Vũ mới chú ý tới thì ra công ty khác sẽ tách chỗ ngồi ra, cô suýt chút nữa chui vào trong tổ của người khác rồi!
Cô vội vàng gật đầu cảm ơn với người đàn ông, khom lưng chạy nhanh về địa bàn của truyện tranh mạng Cá Heo.
Sói xám lớn nhìn bóng lưng vừa nhảy vừa bật của con thỏ nhỏ đi xa, khóe miệng giấu sau mặt nạ liền kéo thành một độ cong nho nhỏ.
...
Yến Kỳ Vũ đến quá muộn, chỗ ngồi hàng trước đều đã đầy người ngồi, cô tìm hồi lâu, cuối cùng tìm được hai vị trí ở hàng cuối cùng. Đợi đến khi Bộ Na Na đến, cô vội vàng vẫy tay bảo cô ấy ngồi bên cạnh mình.
Dưa Gia ở trên sân khấu tiếp tục thao thao bất tuyệt diễn thuyết, Bộ Na Na tiến đến bên tai Yến Kỳ Vũ, nhẹ giọng hỏi cô: “Sao hả, người có “phù hiệu màu lam trên tay áo” lúc nãy có hợp ý không?”
Tiểu bạch thỏ quơ quơ lỗ tai: “Chị Na Na, tụi em nói chuyện với nhau tổng cộng chỉ có hai câu! Ngay cả tác phẩm mà anh ấy từng viết em cũng không biết.”
“Gặp đúng người, nói hai câu cũng biết được có ăn ý hay không.” Bộ Na Na đưa tờ giấy ký tên trong tay cho cô, chỉ chỉ tên của vài người ở trên, “Này, đây là danh sách tác giả đến tham dự mà chị vừa mới lấy, có mấy vị tác giả một lát em nên chú ý một chút, bản thân họ ở trong giới này có chút danh tiếng, tác phẩm cũng rất hợp với tính em.”
Yến Kỳ Vũ nhận lấy tờ giấy và nhìn thoáng qua, phát hiện người tên Sói Xám Lớn không có mặt ở trên tờ giấy.
Cô chần chờ hỏi: “Người lúc nãy đi trễ hơn em đâu? Em nhớ anh ấy tên là Điền Dã?”
“Người này rất thần bí, cũng không biết là tác giả thuộc quyền quản lý của biên tập nào, chị chỉ tìm được hai tiểu thuyết khoa học viễn tưởng ngắn của anh ấy ở trên mạng.”
“Khoa học viễn tưởng à...” Đây là loại hình mà Yến Kỳ Vũ chưa từng cân nhắc tới.
Trong tay cô cầm tờ danh sách mỏng manh, ngẩng đầu nhìn về phía bên kia dưới sân khấu. Toàn bộ chỗ ngồi của khu này đều là “phù hiệu màu lam trên tay áo”, và vị sói xám lớn đến trễ kia cũng ngồi ở một góc dưới hàng cuối cùng giống như cô.
Bởi vì diễn thuyết trên sân khấu quá mức nhàm chán, các tác giả khác đều biếng nhác ru rú trong chỗ ngồi, có một số người còn lén cầm điện thoại lướt Weibo. Nhưng anh Sói Xám Lớn lại ngồi nghiêm chỉnh ngay thẳng, lẳng lặng xem diễn thuyết trên sân khấu, nghiêng tai lắng nghe.
E là ánh mắt của Yến Kỳ Vũ quá rõ ràng thôi, anh nhạy cảm bắt được ánh mắt đến từ người bên cạnh, bất ngờ quay đầu nhìn sang.
Cô gái thỏ không biết tại sao mình lại muốn né tránh, trước khi bị sói xám lớn bắt gặp, cô vội vàng cúi đầu, “say mê nghiên cứu” danh sách trong tay.
Bộ Na Na ở bên cạnh ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Vũ Mao, sao cổ em lại đỏ vậy?”
Da cô trắng, mạch máu lại mỏng, chỉ cần hơi căng thẳng, thì con thỏ trắng sẽ biến thành con thỏ đỏ trong chớp mắt.
Yến Kỳ Vũ lắp ba lắp bắp: “Không có gì ạ… Chỉ là trong phòng hơi nóng thôi ạ.” Nói xong, còn giả vờ phẩy phẩy tay.
Thật kỳ quái mà, rõ ràng cô và anh Sói Xám lần đầu tiên gặp mặt, sao có thể cảm thấy trên người anh mang theo cảm giác quen thuộc chứ?
...
Qua khoảng 20 phút, rốt cuộc phần diễn thuyết của Dưa Gia đã kết thúc, chớp mắt, tiếng vỗ tay nhiệt liệt quét sạch cả phòng hội nghị. Dưa Gia còn tưởng rằng thông qua nghệ thuật diễn thuyết mà mình đã làm xúc động mọi người, mặt anh ấy tươi cười đi xuống sân khấu, dưới ánh mắt của mọi người, bước đến ngồi xuống bên cạnh Cà Ca.
Cà Ca đứng lên từ chỗ ngồi, nhìn mọi người xung quanh một vòng: “Vừa rồi có thể nói thì Dưa Gia cũng đã nói rồi. Tôi không nhiều lời, dựa theo trình tự, các nhóm tác giả lên sân khấu giới thiệu tác phẩm của mình một chút.”
Anh làm việc mạnh mẽ vang dội, hoàn toàn tương phản với Dưa Gia. Mọi người còn chưa tỉnh táo, lấy lại tinh thần từ trong cơn buồn ngủ kia, vẻ mặt lờ đờ bị ép đẩy vào phần kế tiếp.
Sự sáng tạo của mỗi người khác nhau, nhưng nhìn tổng thể thì, tác giả văn học có khả năng đặc biệt hơn, càng thích dùng ngôn ngữ để diễn tả mình. Ngược lại, năng lực tổ chức ngôn ngữ của họa sĩ không tốt như vậy, trong mười người thì đã có bảy người không khéo nói chuyện.
Mấy vị tác giả ngồi ở hàng đầu nhượng bộ nhau, cuối cùng quyết định lấy trình tự ký tên lần lượt lên sân khấu giới thiệu.
Yến Kỳ Vũ vội vàng ngồi thẳng người, lấy một cây bút từ trong túi ra, vừa nghe diễn thuyết trên sân khấu, vừa viết chữ vẽ tranh trên giấy, tốc ký lại.
Không chỉ có mình cô, nhóm họa sĩ khác ở hàng trước cũng lấy giấy bút ra bắt đầu ghi lại, thỉnh thoảng thấp giọng thảo luận với biên tập bên cạnh, xem ra mỗi người đều muốn nắm chắc phần thắng trong tay.
Bây giờ là một chàng trai mập mạp đi lên sân khấu, cậu tự giới thiệu là sinh viên năm tư, đừng nhìn tuổi của cậu không lớn, cậu lại là một tác giả đã được ký bậc Vàng của văn học Cá Heo, đã hoàn thành ba bản truyện dài khoảng một triệu chữ, thành tích rất xuất sắc. Trên mặt cậu đeo mặt nạ hình Trư Bát Giới, giọng nói thật thà chất phác.
“Chào các anh, các chị ạ! Lần này em mang đến một câu chuyện có đề tài siêu anh hùng.” Trư Bát Giới nói, “Câu chuyện tên là “Hiệp khách Miêu Miêu”, nói về một cô gái sau khi bị mèo cào, kỳ diệu có được siêu năng lực, trở thành hiệp khách Mèo xinh đẹp trừ gian diệt ác.”
Dưới sân khấu vang lên một trận tiếng cười.
Không biết là ai hỏi một câu: “Đây không phải là phiên bản “Người nhện” đấy chứ?”
“Cái này không giống!” Trư Bát Giới vội nói, “Hiệp khách Miêu Miêu của em mặc váy ngắn!”
Lần này, tiếng cười từ phe màu cam càng lớn hơn nữa.
Bộ Na Na cũng bị cậu đùa đến cười ngả nghiêng, kết quả quay đầu vừa thấy, lại phát hiện con thỏ nhỏ bên cạnh đang nghiêm túc lắng nghe, bất chợt gật gật đầu, cây viết trong tay nhanh chóng ghi chép lại.
Bộ Na Na hỏi: “Em cảm thấy hứng thú với câu chuyện này?”
“Vâng, tuy mở màn có chút cũ, nhưng trong nước còn chưa có loại truyện tranh đánh quái vật dưới góc nhìn của phái nữ.” Yến Kỳ Vũ nghiêm túc phân tích, “Không biết kế tiếp phát triển thành cái gì, nếu giống như “Thiếu nữ siêu trộm” thì cũng không tệ. Đợi một lát đến hoạt động tự do, em định nói chuyện cùng với cậu ấy.”
Trong mắt Bộ Na Na mang theo sự tán thưởng: Cô ấy vốn còn đang lo lắng Yến Kỳ Vũ không thể nào thích hợp với nơi này, không ngờ tới cô lại tìm được mục tiêu hợp ý nhanh như vậy.
“Khoan vội đã.” Bộ Na Na nói, “Nói không chừng một lát còn có câu chuyện thích hợp đang chờ em hơn.”
Biên tập thật sự nói đúng rồi, chưa qua bao lâu, một vị tác giả nữ khẩn khoản bước lên sân khấu.
Cô ấy mặc quần áo theo phong cách thành thục, tóc xoăn gợn sóng xỏa trên đầu vai, trên người mang theo một mùi hương hoa hồng say lòng người. Trên mặt cô ấy đeo chiếc mặt nạ ếch con, bút danh cũng rất khôi hài, tên là “Oa Oa”.
Oa Oa nói: “Tác phẩm này tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, thật ra nguyên nhân là vì một chuyện nhỏ: Khi bộ tác phẩm trước của tôi kết thúc, bởi vì viết về một nữ nhân vật phản diện trẻ tuổi, xinh đẹp, nhưng làm nhiều điều ác, nên đã bị gán cho tội danh “Cừu nữ”, nhưng trên thế giới này con người chỉ có hai giới tính sinh lý. Tôi muốn bỏ đi tội danh này, nhưng lo lắng viết nhân vật nam phản diện có bị người ta nói là “Cừu nam” nữa không…”
Nhóm tác giả dưới sân khấu phát ra tiếng thì thầm, xem ra mọi người đều đã từng gặp đủ loại lời nhắn ác ý tàn phá. Viết văn ở trên mạng, lúc nào cũng sẽ gặp mấy người đọc văn học nhưng lại không hiểu gì, mà những người này thích nhất là chụp mũ cho tác giả.
Oa Oa nói: “Lòng dạ của tôi nhỏ hơn cả cây kim, tính tình còn lớn hơn cả iphone100, cho nên tôi quyết định, tác phẩm mới sẽ viết về nhân vật phản diện nhưng hoàn toàn không giống trước, tên đã được đặt là “Nhân vật phản diện là con chó”! Giáo Chủ Ma Giáo làm nhiều điều ác xuyên không đến hiện đại, không những thể, tất cả thuộc hạ của hắn đều xuyên đến hiện đại, trở thành một bầy chó!”
Mọi người dưới sân khấu đồng thời phát ra tiếng “oa”, tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc vang lên, thậm chí còn có họa sĩ truyện tranh nóng vội trực tiếp đứng lên từ chỗ ngồi, giơ cao cánh tay hô to, “Oa Oa, tôi sẽ vẽ tác phẩm này!”
Oa Oa dè dặt nhìn về phía màu cam: “Cảm ơn sự ủng hộ của vị tác giả nam này, nhưng tôi phải đặc biệt nói rõ một chút, đây là một bộ tác phẩm đam mỹ.”
Chớp mắt, dưới sân khấu yên lặng như tờ.
Bộ Na Na chú ý tới, Yến Kỳ Vũ đỏ lỗ tai, lén ghi “Nhân vật phản diện là chó” bên cạnh “Hiệp khách Miêu Miêu”, thấy biên tập nhìn lén cô, cô lại vội vàng có tật giật mình dùng tay che khuất mấy chữ kia.
Bộ Na Na:... emmmmmm không nghĩ tới em lại như vậy nhé Tiểu Vũ Mao.