Tiểu Khả Ái Của Tôi

Chương 38: Thiên tuyển chi tử

—— ú ha ha ha ha ha ha, đúng là đau cả tim

—— đừng đi Hà Thần, nói thế nào cũng phải chừa chút mặt mũi cho thầy Tống chứ, thầy Tống! Ổng gạt anh đó, mười phút sau mới có máy bay thả thính, anh đừng có gấp, từ từ mà đánh, tin tưởng chính mình, có thể đuổi kịp mà!

—— lầu trên, thỉnh đồng chí Tú ngồi xuống! Để đồng chí Lý Đại Chiêu ở đằng sau nói vài câu với

—— Lý Đại Chiêu tôi không có lời nào để nói, tôi chuẩn bị đi mua một quả quýt, mấy người chờ đó chút

Tống Dịch hừ một tiếng, “A Hà em khinh thường anh, anh hôm nay sẽ đem thực lực của mình ra cho em xem, xem anh có bao nhiêu cường đại!”

Sau đó nhảy xuống chỗ mà đồng đội số 2 đánh dấu.

Tống Dịch không thèm để ý Tiêu Hà, mở mic bắt đầu liên lạc với đồng đội.

“Ông anh số 2 có nghe thấy không?”

Số 2 tỏ vẻ có nghe thấy, Tống Dịch lại mở hình thức Gatling.

“Đại ca, đại ca chơi bao nhiêu lâu rồi vậy? Đại ca chơi game này có lợi hại không? Đại ca, hình như chỗ chúng ta hạ cánh có người, còn không phải chỉ mỗi một đội đâu! Đại ca nếu không chúng ta chạy đi đại ca! Đại ca, sao anh không nói lời nào vậy?”

—— ha ha ha ha ha ha, sợ là đã lỡ doạ đại ca số 2 rồi

—— thầy Tống đúng là, làm tôi nhớ đến một thanh niên cứng gần đây

—— ha ha ha ha ha ha ha, tôi cũng nhớ, có phải cái tên gọi là Thiền Khiếu không

—— còn đó không? Đại ca? Xin chào đại ca, đại ca đang làm gì thế? Đại ca sao không nói gì vậy? Đại ca còn đấy không? Đại ca chúng ta đưa nhau đi trốn nào? Đại ca đang nơi đâu? Còn đó không? Đại ca để ý đến yêm chút đi? Đại ca?

—— ha ha ha ha ha ha, mấy người ưu tú thật đó, ông bạn lầu trên, cẩn thận cửu âm chân kinh của thầy Tống cảnh cáo!

Tống Dịch thấy vị đại ca này không để ý đên mình, nhỏ giọng ấm ức rầm rì một câu, “Thế mà không để ý đến mình.”

Sau đó một mình nhảy xuống điên cuồng lục lọi tìm đồ, trong lúc loot đồ lại như nghe được âm thanh khác.

“A Hà có phải là có tiếng bước chân không?” Tống Dịch hỏi Tiêu Hà.

Tiêu Hà nghe xong đáp, “Không có, là tiếng anh loot đồ thôi.”

Tống Dịch bán tín bán nghi quay đầu nhìn thoáng qua màn hình của Tiêu Hà, “Thật không đấy? Em không gạt anh hả?”

Tiêu Hà tựa lưng lên ghế chơi game đưa nửa mắt nhìn anh, “Kiếm đồ lẹ lẹ đi, bo sắp đến rồi đấy.”

Tống Dịch lại bắt đầu tìm đồ, “Kỳ quái, vừa rồi rõ ràng có hai đội chơi, sao giờ không thấy rồi?”

“Nhìn thấy người không muốn bắn thì chạy, rất bình thường, không gặp mặt thì không thể biết trước tâm lý của địch, cũng tựa như địch đang không biết anh ở đây dong dài vậy đấy.” Tiêu Hà vừa nói vừa đè lại tay phải.

Tống Dịch thấy động tác này của cậu liền hỏi, “Tay lại đau sao? Xử lý bằng thuốc chưa?”

Tiêu Hà nói: “Không sao, bôi thuốc rồi, băng keo chặt quá, đồng đội tới đón kìa.”

Trong game, đồng đội số 2 của Tống Dịch lái xe đến dưới nhà ấn còi xe, “Huynh đệ, đi nào.”

Tống Dịch vội vàng nhảy xuống từ cửa sổ, “Tới đây, đại ca cậu đừng ấn còi, bằng không sẽ làm bại lộ vị trí mất, có người tới thì làm sao bây giờ?”

Đại ca số 2: “Cậu đừng nhát gan vậy chứ? Có người tới thì giết chết không phải xong việc nì sao? Cậu nhặt súng là vì cái gì a, còn không phải là vì giết người há? Đi thôi.”

Đây là câu dài nhất mà đại ca số 2 nói vs Tống Dịch, thành công bại lộ khẩu âm của anh ta.

Tống Dịch lúc này cũng bắt đầu dùng khẩu âm Đông Bắc của thanh niên cứng giao lưu.

“Ai u, đại ca số 2 cũng ở Đông Bắc a, cậu ở chỗ nào Đông Bắc vậy a? Nói không chừng chúng ta còn đang ngồi cùng một chỗ đó nha!”

Đại ca số 2 vừa nghe, Tống Dịch đổi thành giọng Đông Bắc, nghe mà thật thân thiết làm sao, cho rằng thật đúng là đồng hương, cũng bắt đầu nói nhiều hơn, “Huynh đệ, tôi bây giờ ở Cáp Nhĩ Tân.”

Tống Dịch nghiêm trang mà nói, “Đại ca, tôi cũng ở đó, tôi ở Cáp Nhĩ Tân đọc sách đó nha.”

Đại ca số 2: “Tôi cũng học ở đại học phụ cận thành phố, cậu ở chỗ nào vậy a?”

Tống Dịch vừa nghe liền nhíu mày, ông anh này sao lại trùng hợp vậy, “Đại ca à, tôi đây không thể nói cho anh biết, trường của tôi có hiệp nghị bảo mật rất căng.”

Đại ca số 2 rõ ràng không tin, “Gì chi vậy? Còn hiệp nghị bảo mật? Cậu là đang đọc sách hay là đang làm đặc công vậy nha, huynh đệ, không phải đang gạt tôi đó chứ.”

Tống Dịch nhíu lông, “Thật sự đó đại ca, trường học của tôi, là một học viện của một tổ chức bí mật quốc gia, sinh viên bên trong đều là thiên tuyển chi tử*, bọn tôi từ lúc còn nhỏ đã được đưa vào, vào trường học thì bị phong toả hoàn hoàn, chúng tôi một tháng mới có thể đi ra ngoài một lần.”

*: Người được trời cao lựa chọn

——??????? Hình như tôi đến sai chỗ rồi? Anh đang dạy chữ số cho các em nhỏ đó à?

—— ha ha ha ha ha ha ha ha, thầy Tống trâu bò quá, xin hỏi anh có dị năng không?

—— con mẹ nó thiên tuyển chi tử, thầy Tống ngẫu hứng kể lại chuyện xưa chứ gì

—— hoan nghênh quý vị đến với lớp trung nhị của Tống lão sư!

Đại ca số 2 rõ ràng không tin, “Huynh đệ, đừng có đùa tôi được không? Lại còn thiên tuyển chi tử, tôi đây không phải sẽ là Như Lai phật tổ hả, đừng có xổ mấy thứ đó, nói nữa, trường cậu phong toả mà cậu còn chơi game được à?”

Tống Dịch nói: “Đại ca, giờ thông tin hiện đại nhiều như vậy mà sao tư tưởng của cậu lạc hậu thế, trong thôn vừa kết nối mạng à?”

Tống Dịch lại bắt đầu nói lung tung, lừa đại ca số 2 xoay vòng vòng, một đường đi trò chuyện rất ồn ào.

Hai người chọn một vị trí, nhìn cửa chưa mở, chuẩn bị đi vét đồ một lần nữa.

Đại ca số 2 cảm thấy nói chuyện với anh rất mệt mỏi, vì thế dời đề tài sang game, “Tiểu huynh đệ, lát nữa nếu cậu nhặt được đầu nòng thì cho tôi được không?”

Tống Dịch sảng khoái đáp ứng, “Đại ca cậu cứ an tâm đi, không có chuyện thiên tuyển chi tử nhặt không được đồ như ý đâu, nhìn mấy cái nhà này có vẻ không có, bên trong nhất định sẽ có đầu nòng!”

Đại ca số 2, “Đừng có lục lọi nhiều lần một nhà, chạy đi lục tiếp đi, vòng bo sắp tới rồi đấy.”

Tống Dịch đẩy cửa nhà, tìm lên tìm xuống, thật đúng là nhặt được một cái đầu nòng.

“Ai u, đại ca, tôi nói rồi mà, tôi chính là thiên tuyển chi tử, không có thứ gì là tôi khong nhặt được, tôi ném đầu nòng trên mặt đất, mau lên xe, bo sắp đến.”

Tống Dịch nhảy từ cửa sổ xuống rồi vứt đầu nòng xuống đất, lên xe bơm thuốc, thấy trạng thái máu đã sắp đầy liền gọi số 2 lên xe.

Đại ca số 2 rất nhanh nhẹn, nhặt đồ xong lập tức lên xe, “Được đấy huynh đệ, cậu đợi chút, để tôi bơm tí thuốc.”

Chờ đại ca số 2 thêm thuốc xong, Tống Dịch khởi động xe.

Tiêu Hà thấy anh lên xe, liền biết anh không sống được bao lâu, “Máy bay thả thính sắp tới.”

Tống Dịch vừa nghe lập tức quay đầu nhìn Tiêu Hà một cái, “Em không tin anh? Bằng lái 5 năm của tài xế già đó, anh sẽ……”

Lời còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Hà vô tình đánh gãy, “Trước đây anh nói với em cây này rồi, tuyệt đối không hề có lực thuyết phục.”

—— ha ha ha ha ha ha ha, thầy Tống lên xe rồi, đại ca số 2 đang không biết rằng đồng hồ sinh tử của mình đang đếm ngược

—— Hà Thần đúng là không lưu tình chút nào a, cứ không ngừng nhắc nhờ thầy Tống chạy theo máy bay

—— lấy được xe rồi thầy Tống mới là nhất, tuy rằng trước kia là motor còn giờ là xe đua, nhưng mà tui vẫn muốn xem xem kĩ thuật lái xe bốn bánh so với motor của thầy Tống có làm người ta hít thở không thông không

Tống Dịch muốn chăm sóc hình ảnh trò chơi, ngạo kiều liếc mắt nhìn Tiêu Hà hừ một tiếng, sau đó đặt tầm mắt của mình lên màn hình game.

Bây giờ anh đang lái xe ở đường núi, địa hình có chút phức tạp, cho nên lái xe tránh không được trường hợp xóc nảy.

“Tiểu huynh đệ à có sao không, tốc độ xe này làm tôi buồn nôn quá.”

Đại ca số 2 vừa mới nói xong, Tống Dịch liền biểu diễn một màn lộn xe 360 độ trên không phải gọi là hữu kinh vô hiểm rơi xuống đất.

Thao tác lần này của anh yêu cầu cao độ, đặc biệt hài lòng, “Thế nào đại ca, kỹ thuật lái xe của tôi tốt chứ, không gạt cậu đâu, tôi có bằng lái 5 năm làm tài xế đó, có loại xe gì mà tôi chưa lái chứ? Có kiểu đường nào mà tôi chưa đi qua? Cái nơi tuyệt địa đại lục nhỏ bé này làm sao ngăn nổi thiên tuyển chi tử là tôi? Tôi nói cho cậu, chẳng có gì không thể.”

Đại ca số 2 ngoài mặt thì hùa theo anh, đằng sau thì kêu anh đi chậm lại chút, hoặc là để cho anh ta lái xe.

Nhưng Tống Dịch vẫn chẳng đi chậm, ngược lại còn tăng tốc vào vòng red zone*.

*: Red Zone là khu vực được đánh dấu có màu đỏ trên bản đồ và những nơi nào có màu đỏ thì chắc chắn sẽ có bom rơi xuống, để an toàn thì người chơi cần chạy vào những ngôi nhà để ẩn nấp – theo gamehoy.com

Đại ca số 2 vì hãi mà giọng cũng bay cao lên không ít, “Trời má, tiểu huynh đệ, cậu định làm gì thế? Cậu định thu hút cả khu này à? Chúng ta bây giờ còn chưa vào vòng bo đâu? Mấy người trẻ tuổi có thể trưởng thành chút được không?”

Tống Dịch lúc này vô cùng muốn chứng minh cho Tiêu Hà thấy, kỹ thuật lái xe của anh là tốt thế nào, hơn nữa còn chạy xe vào vùng red zone như vào chốn không người.

Anh an ủi đại ca số 2, “Không phải sợ! Đại ca! Cứ tin tưởng tôi! Tục ngữ nói phú quý hiểm trung cầu*! Chúng ta sao có thể bị cái nơi rải bom này cản bước chân chứ? Đừng quên tôi chính là thiên tuyển chi tử! Chúng ta không thể bị nổ chết đâu! Bị nổ chết thì tôi chính là……”

*: truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo

BOOM!

Lời còn chưa nói xong, một quả bom lửa từ trên trời cứ như vậy lao thẳng xuống xe họ, nháy mắt nổ mạnh, vừa rồi còn là hình ảnh sắc thái tiên minh, lúc này nháy mắt trở nên ảm đạm không còn ánh sáng, màn hình game hiện lên thông báo hai người họ đã chết.

Tống Dịch nhanh chóng đóng loa game lại, thế giới giờ đây có thể nói so với cảnh tượng nổ tung oanh liệt kia, an tĩnh đến mức giống như một bộ phim câm.

Làn đạn lúc này hiện lên cả hàng ha ha ha ha ha ha.

—— ha ha ha ha ha ha ha ha, thiên tuyển chi tử biến thành thiên phạt chi tử

—— trình vả mặt phi đến bằng vận tốc ánh sáng à? Ha ha ha ha ha ha ha ha, thầy Tống trầm mặc, khóc rồi

—— ha ha ha ha ha ha ha, đột nhiên muốn biết biểu cảm lúc này của Hà Thần

—— thầy Tống từ nay đừng nhắc lại câu thiên tuyển chi tử nữa, hãy nói anh là em trai của thiên tuyển chi tử, thiên phạt chi tử

—— cười sắp điên luôn rồi, một giây kia an tĩnh lạ lùng, linh tính cũng phê đến tê rần

—— không biết đại ca số 2 đang cảm thấy thế nào, trước tiên cứ thả haha mặc niệm vậy, ha ha ha ha ha ha

Tống Dịch sau khi chịu lấy tình cảnh này, không tự giác bật cười, Tống Dịch thở dài trầm mê một phút đồng hồ, Tiêu Hà vẫn mở miệng an ủi anh một câu, “Không sao, xem xét vụ chết lần này, vẫn còn hên lắm.”

Bên Tống Dịch vang lên tiếng bật lửa, sau đó nghe thấy anh thở một hơi.

Anh một tay kẹp điếu thuốc một tay chống cằm nhìn Tiêu Hà bên kia màn hình.

“A Hà, em đúng thật là ma quỷ mà.”

Hoàn chương 38