Dương Mộc tiến tới quát lớn, "Nhị Cẩu, ngươi còn không mau bỏ cái tay của ngươi ra."
Ta nghe thấy cái tên (Nhị Cẩu) ở trên, liền liều mạng nhịn cười đến đỏ cả mặt.
"Trần đại chưởng quỹ, Nhị Cẩu không nhận ra ngươi, ngươi chớ trách móc!" Dương Mộc sau khi kéo Nhị Cẩu ra thì bắt đầu cầu xin.
Ta suy đoán Nhị Cẩu này chắc chắn là thân thích của hắn, nếu không phải vậy thì cần gì vì một cái tiểu nhị mà phải ra mặt cầu xin. Mà dáng dấp ương ngạnh của tiểu nhị này càng làm cho ta khẳng định suy đoán của mình.
Trần Khải cũng thật sự bị thái độ của Cẩu Nhị làm cho tức giận, hắn từ khi lên làm đại chưởng quỹ Hạ phủ, có khi nào tức giận đến như vậy đâu? Dương Mộc thì oán hận trừng mắt nhìn Nhị Cẩu núp ở sau lưng hắn vài lần, ánh mắt kia hận không thể ăn tươi nuốt sống người kia.
"Dương Mộc, ngươi cũng biết quy củ của Hạ gia ta. Điều thứ nhất chính là đạo đãi khách, khách hàng chính là cơm áo cha mẹ." Lời này là ta nói với Dương Mộc, nhưng lại nhìn Trần Khải vẫn còn đang lửa giận, vì thế ta đành phải ra mặt nói chuyện.
Ở cổ đại ta đương nhiên không thể nói với người khác khách hàng là Thượng Đế, e là triều đình sẽ cho rằng ta là một tà giáo gì đó, tống ta vào đại lao.
Dương Mộc sau khi hồi phục tinh thần mới quan sát ta một chút, ta vẫn mỉm cười, thế nhưng ta hết sức chán ghét người khác dùng ánh mắt như thế để đánh giá và phán xét ta.
Trần Khải khi nghe lời ta nói, lại thấy Dương Mộc nhìn chằm chằm ta như vậy, liền giải thích "Đây là Hạ gia, chính là đương gia Hạ gia!"
Dương Mộc cả kinh nhìn chằm chằm ta, từ trong ánh mắt của hắn, ta có thể nhìn ra một nét bối rối. Thế nhưng ta vẫn duy trì thói quen có nụ cười quay về hắn, chỉ là trong lòng đã biết được, nụ cười này không còn đơn thuần. Nếu như là một người cẩn thận như Tiểu Thúy, nhất định có thể nhìn ra được trong đấy lóe lên một tia hung tàn.
"Hạ gia hảo!" Phản ứng của hắn rất nhanh, đúng là không phụ lòng việc Trần Khải giao cho hắn làm chưởng quỹ. Ta đối với hắn lại là có thêm một điểm kính nể, chỉ là nếu hắn dám làm gì có lỗi với Hạ gia, ta cũng sẽ không bởi vì thưởng thức một người mà buông tha cho hắn. Ngược lại ta sẽ để người này càng cảm nhận sâu sắc được hậu quả khi phản bội Hạ gia.
Ta gật gù quay về hắn xem như là ra hiệu, liền nhấc chân đi vào bán lão.
Nhị Cẩu lập tức thay đổi một bộ sắc mặt tiếp đãi ta và Trần Khải đi lên, Trần Khải không thèm để ý tới Nhị Cẩu, đều bày một vẻ mặt chán ghét về phía hắn. Mà ta ngược lại đối với hắn rất hoan nghênh, trong lòng ta rất rõ từ trong miệng hắn ta có thể biết được nhiều chuyện mà ta muốn.
Hiện tại ta có một chút hối hận đã mang theo Trần Khải, mà không phải những người khác, nếu là người mà Dương Mộc không nhận biết, hắn sẽ thả lỏng cảnh giác. Mà bây giờ hắn nhất định đã chuẩn bị cẩn thận. Ta muốn điều tra dĩ nhiên sẽ không dễ dàng được như ý muốn. Hơn nữa ta ở Philadelphia nhiều nhất cũng chỉ có thể lưu lại ba ngày, lại phải tiếp tục hướng về Giang Nam, dù sao nơi đó mới là chuyện quan trọng nhất cần giải quyết.
Ta để Nhị Cẩu ngồi ở trong, điểm chút thức ăn. Tuy nói bán lão này là tài sản sản nghiệp của ta, nhưng số lần ta đã ăn ở đây có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhớ kiếp trước ta yêu tha thiết đồ ăn, nhưng khi đến nơi này lại ăn lại cực kì ít. Cũng không phải ta không thích ăn, mà là sau khi ăn những loại đồ ăn dầu mỡ, trong dạ dày đều rất khó chịu, sau mấy lần đau như thế, dưới sự cấm chỉ trong Hạ phủ của Tiểu Thúy và A Hoa, ta đã mãnh liệt phản đối, thậm chí không tiếc tuyệt thực nhằm chèn ép, nhưng vẫn không làm các nàng biến sắc một chút nào. Lão gia ta phải nói là uất ức đến không thể uất ức hơn.
Khi món ăn đặt xuống, Trần Khải vẫn chưa cho Nhị Cẩu một sắc mặt tốt nào, ta tuy cũng không ưa cách làm người của Nhị Cẩu, thế nhưng lúc này rất cần hắn, cho nên khi Trần Khải yêu cầu thay tiểu nhị, ta liền đảm nhiệm vai người tốt, nhưng tuyệt đối không phải một lão bản tốt, lão bản tốt tuyệt đối sẽ không bao giờ để một người như vậy làm công. Dùng hắn làm tiểu nhị, chẳng phải là tự lấy tảng đá đập vào đầu mình sao.
Nhị Cẩu đương nhiên là cảm kích ta rồi, nhưng ta chỉ là một người giả vờ tốt mà thôi, làm xong chuyện, tự nhiên là sẽ đem đuổi người này. Cho nên lúc đó ta vẫn tránh khỏi ánh mắt đầy cảm kích của Nhị Cẩu. Ta không phải sợ ta chịu không được đuổi đi người này, mà là sợ hắn có thể từ trong ánh mắt của ta thấy được sự tính toán.
Ta xưa nay không cho rằng mình là người tốt, nhưng nếu người không phạm ta, ta cũng sẽ không đụng đến người. Nhưng nếu có, ta nhất định sẽ ăn miếng trả miếng. Có khả năng thì lập tức nhổ cỏ tận gốc.
"Nhị Cẩu, trước mắt ta lưu lại ngươi, chỉ bởi vì ngươi làm việc siêng năng thật thà, nếu lần sau tái phạm, gia sẽ không giữ ngươi! Ngươi biết chưa?" Ta làm bộ đe dọa.
Nhìn Nhị Cẩu gật đầu mạnh như chim mổ thóc, ta cảm thấy buồn cười, nhưng cố gắng kìm nén lại, trưng ra dáng dấp của một bô lão nói "Gia có chuyện hỏi ngươi, ngươi nếu không trả lời thành thật, gia sẽ không lưu lại ngươi nữa."
Trần Khải khó hiểu nhìn ta, hắn không biết tại sao ta lại có chuyện muốn hỏi hắn? Hơn nữa còn chọn một tên tiểu nhị như thế này để hỏi? Thế nhưng trên mặt ta vẻ mặt khá là nghiêm túc, hắn cũng nhìn ra được, chuyện này tất nhiên sẽ không phải là việc nhỏ, vẫn là dựng thẳng lên lỗ tai bắt đầu lắng nghe.
"Gia hỏi ngươi, ngươi và Dương chưởng quỹ có quan hệ như thế nào?" Âm thanh của ta nhàn nhạt, cùng ngữ khí của Trần Ngữ Yên giống như đúc, nghe không ra hỉ nộ.
Lúc này ta thật ra cảm kích Trần Ngữ Yên, dù sao cũng là người làm ăn, nếu là sướng vui đau buồn đều biểu hiện ở trên mặt tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì, mà dáng dấp này đồng thời cũng có thể làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Nhị Cẩu trừng lớn hai mắt nhìn ta, quên luôn rằng phải trả lời.
Ta vẫn là cười ấm áp, đương nhiên nụ cười này trong mắt Nhị Cẩu không thể dùng hai từ ấm áp để hình dung, sợ là đối với hắn mà nói đây là một nụ cười có thể giết người.
"Gia, Dương chưởng quỹ là thúc phụ của ta." Nhị Cẩu có chút hoảng sợ nhìn ta. Ta đương nhiên biết hắn vẫn còn đang nghĩ đến chuyện ta có đuổi hắn hay không, dù sao hắn nhờ vào thúc phụ của mình mới trở thành hầu bàn, nhưng lại dám chọc tới lão bản.
Ta hiện tại đương nhiên không có thời gian cùng hắn tính toán loại việc nhỏ này, chuyện này ta từ lâu đã suy đoán ra rồi.
"Ân, cái kia gia hỏi ngươi, Dương chưởng quỹ gần đây phải chăng có hành động gì đó không đúng? Phải trả lời thật, nếu không ngươi lập tức sẽ bị rời đi, đừng tưởng thúc phụ ngươi có thể giữ ngươi lại, hắn sợ là chính bản thân mình còn khó bảo toàn. Ngươi nếu không muốn ăn cơm tù, liền trả lời cho gia, không chừng gia còn có thể thưởng cho ngươi!" Ta nhìn Nhị Cẩu, vẫn duy trì nụ cười, chỉ là lúc này ta cũng biết, nụ cười này của ta làm cho người khác vô cùng sợ hãi.
Nhị Cẩu Bất an mà nhìn ta, trong mắt nỗi sợ hãi càng ngày càng mở rộng, ta biết hắn hiện tại đang muốn chuồn đi. Thế nhưng hắn không có lá gan này.
"Gia, Dương Mộc hắn tuyệt đối sẽ không!" Trần Khải vội vàng lên tiếng, biện hộ thay cho Dương Mộc, người kia dù sao cũng là do hắn tự tay tiến cử. Nhưng ta chỉ nhìn Nhị Cẩu, liên tục nhìn chằm chằm vào, không thèm để ý đến lời nói của Trần Khải.
Nhị Cẩu ở bên cạnh xoắn xuýt suy nghĩ, lông mày nhăn tít lại.
Ta chắc chắn hắn biết một chút gì đó, không phải vậy thì đã sớm la lên oan uổng rồi, tuy rằng dù hắn có la vậy ta cũng sẽ không tin hắn.
"Gia, thúc phụ hắn tuyệt đối không có làm chuyện gì có lỗi với Hạ gia, thật sự." Nhị Cẩu lúc nói lời này, cúi đầu, giọng điệu yếu ớt, dường như sợ rằng người khác không biết hắn lúc này đang thiếu tự tin. Ngay cả Trần Khải một bên nghe cũng chau mày lại.
"Nhị Cẩu, ta cho ngươi cơ hội lần nữa, dù sao ngươi tuổi còn trẻ, gia không muốn để nửa đời sau của ngươi đều ở trong ngục. Ngươi chắc hiểu rằng nếu gia hỏi ngươi, nhất định đã biết được điều gì đó, nếu ngươi vẫn u mê không tỉnh như vậy, gia cũng sẽ không làm khó ngươi! Thế nhưng ngươi chắc cũng biết ở trong lao ngục không dễ chịu chút nào. Gia cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ ngươi. Nhưng... Aizzz...." Ta còn cố ý thở dài một hơi, ra vẻ cảm thấy tiếc hận. Ta không có nhiều thời gian, phải đi nhanh một chút, vì lẽ đó chỉ có thể là dùng phương pháp đơn giản, nhanh nhất để dụ tội Dương Mộc ra.
Chiêu này thật cũng giả mà giả cũng thật, lại oai phong mà thích đáng.
Khuyết điểm của người chính là vì tư lợi, vĩnh viễn không thể thay đổi, nếu nói trên đời này ngươi yêu nhất chính là ai, phần lớn người yêu nhất đều là chính mình, ta cũng như vậy. Ta có thể vì Trần Ngữ Yên không muốn sống, từ bỏ hết thảy tất cả, ta yêu nàng, thế nhưng cũng không phải điều ta yêu nhất, ta yêu nhất chính là bản thân mình, từ trước đã vậy, sau này vẫn thế. Chuyện này với chuyện ta yêu Trần Ngữ Yên vô cùng mâu thuẫn, ta nghĩ ta vốn chính là một người mâu thuẫn đi.
Nhị Cẩu cũng như vậy, hắn không thể đánh cược nửa đời sau của mình, hắn không thể thua nổi. Hắn muốn bảo vệ túc phụ của hắn, vì lẽ đó còn làm một phen giãy dụa cuối cùng, cho dù biết căn bản là phí công vô dụng. Nhưng hắn cảm thấy làm như vậy, chí ít là xứng đáng chính lương tâm mình. Chỉ có thể nói là đối lập nhau. Bây giờ hắn có lựa chọn, hắn sẽ chọn không đánh cược, nhưng quan trọng là phải bán đứng tức phụ của hắn. Nhưng bắt hắn chọn giữa nửa đời sau và túc phụ của hắn, hắn tất nhiên là sẽ chọn nửa đời sau.
Kỳ thực ta cũng đang đánh cược, ta cược mình làm người khác sợ hãi, chỉ là ta so với hắn có thêm một phần thắng thôi. Cho nên mới chắc chắn như vậy.
Nhị Cẩu chuyển động con ngươi liên tục, ta cũng không vội không nóng. Ta khẳng định có thể biết đáp án khiến mình thỏa mãn, chỉ là vấn đề thời gian, chí ít không cần tốn nhân lực đi điều tra, kết quả như vậy cũng đủ để ta hài lòng rồi.
Trái lại Trần Khải ở bên ta đã có chút động tác nóng nảy, muốn tiến lên chỗ Nhị Cẩu ép moi ra từ miệng hắn đáp án, lại bị ta dùng một ánh mắt ngăn lại.
Ta biết nếu ta càng nôn nóng, mọi chuyện sẽ dàng dễ dàng lệch ra khỏi quỹ đạo, vì lẽ đó ta việc cần phải làm ở hiện tại là cùng Nhị Cẩu đấu tranh tâm lý. Chính xác mà nói chính là ai giỏi chịu đựng hơn. Người đầu tiên thỏa hiệp chính là kẻ thua cuộc.
Đương nhiên, Nhị Cẩu so với ta vẫn non nớt hơn nhiều, nếu người trước mắt ta lúc này là Dương Mộc, ta ngay cả một phần thắng cũng không có, hơn nữa còn đánh rắn động cỏ.
Dương Mộc là một lão hồ ly, chí ít hắn có thể mấy năm qua không để lọt một giọt nước, để ai cũng không cảm giác được, thủ đoạn này liền nói rõ hắn tuyệt đối không phải một người bình thường, mà là một kẻ hết sức thông minh. Người thông minh như vậy không thể làm việc cho ta, ta vẫn thoáng cảm thấy có chút thất vọng.
Nhị Cẩu run run sợ sợ hỏi "Gia, ngươi muốn xử phạt thúc phụ như thế nào?"
Ta nhíu nhíu mày, trên mặt bày ra sắc mặt âm trầm của một vị lão gia, không phải ta không có kiên trì cùng Nhị Cẩu tiếp tục chơi tiếp, mà là ta căn bản không có hứng thú cường ép một gã sai vặt, ta cũng biết hắn vẫn còn một chút lương tâm, muốn tận lực cầu xin cho Dương Mộc, chỉ là đối tượng đàm phán của hắn là ta, ta nhất định không thể buông tha kẻ phản bội Hạ gia.
"Ngươi nói xem? Đừng nói nhảm, ngươi nếu là không muốn nói, gia ta cũng không miễn cưỡng. Gia tự có biện pháp, đương nhiên gia cũng không thể bảo vệ được ngươi! Trần Khải chúng ta đi thôi, sau đó ngươi bồi gia đến nha phủ một chuyến." Ngữ khí của ta lại lạnh thêm mấy phần, còn chen lẫn một chút chán ghét. Nói xong liền làm dáng đứng lên, dự định rời đi.
"Gia. Gia, ngươi đừng đi, ta nói, ta nói. . ." Nhị Cẩu lập tức tiến lên ngăn cản ta và Trần Khải, lại là ló đầu đến ngoài cửa quan sát một hồi mới cẩn thận từng li từng tí nói rằng "Gia, thúc phụ ta đã tham nhũng bán lão một ít bạc, cụ thể bao nhiêu thì ta không biết. Thúc phụ hắn gần đây chạy về phủ đệ Tô viên ngoại, có lúc Tô viên ngoại cũng sẽ đến bán lão, thế nhưng hai người đều là nói chuyện bí mật, ta không biết bọn họ thương lượng cái gì. Dường như có liên quan đến bán lão."
Ta thấy trong mắt hắn tràn đầy thành khẩn cùng thần sắc kinh hoảng, bèn tin tưởng lời hắn nói.
"Được rồi, ngươi đi xuống đi. Còn có, không được nói việc này cho bất luận kẻ nào. À, gọi thúc phụ ngươi mang tới những sổ sách mấy năm nay ở Philadelphia đến gặp ta nữa!"
"Vâng, gia." Nói xong liền khúm núm lui xuống.
Ta nhìn Trần Khải một chút, thấy hắn gật đầu ta liền biết hắn đã hiểu ý ta, cũng không giải thích gì thêm nữa.
Khoảng chừng nửa khắc sau, Dương Mộc cung kính mang sổ sách đến.
"Gia, nghe Nhị Cẩu nói ngươi tìm ta?" Tuy hắn hỏi là một câu nghi vấn, thế nhưng trong giọng điệu cũng không có nửa điểm ý vị như vậy. Cùng với người thông minh giao tiếp, ta thật ra khá là đau đầu, rõ ràng cùng huyết thống với Nhị Cẩu, sao lại khác biệt lớn đến vậy đây? Nếu là Nhị Cẩu dọa một chút là đồ ăn sẽ dâng đến tận miệng, ta cũng không cần phải đau đầu như vậy.
"Dương Mộc, ngươi đặt sổ sách xuống rồi lui ra ngoài đi, gia chỉ nhìn cho có lệ mà thôi." Trần Khải đứng lên đi tới bên cạnh Dương Mộc, một tay khoát lên vai hắn, một tay khác lấy sổ sách từ Dương Mộc đặt lên bàn.
"Vậy, Dương Mộc xin phép được lui xuống trước." Ta nghĩ hắn cũng muốn chạy khỏi nơi này đi, dù sao cũng làm chuyện có lỗi trước mặt hai bọn ta.
Ta gật đầu ra hiệu hắn có thể lui xuống, ngay cả một câu cũng chưa từng nói, thế nhưng trên mặt đều biểu lộ một nụ cười nhàn nhạt. Đương nhiên Trần Khải hiểu đó là nụ cười dối trá của ta, mỗi lần như thế, người kia định là xui xẻo rồi.
Đợi khi hắn rời khỏi, ta mới cầm lấy sổ sách đối với Trần Khải nói rằng "Ngươi mau mau xem xong những đống này đi."
Trần Khải trừng lớn hai con mắt, dường như ta đang cầm thứ gì đó đe dọa hắn, ta nhìn thấy bộ dạng này của hắn không có hình tượng chút nào liền lập tức khinh thường.
"Gia, phải xem hết những thứ này sao?" Hắn có chút không cam lòng hỏi ta, ta biết muốn xem xong hết đống sổ sách này cũng mất một khoảng thời gian, nói cách khác hắn phải một ngày lại một ngày ở một chỗ xem những đống này, sau đó đem số liệu giao lên cho ta, ta lại đối chiếu một hồi có sai sót gì không.
"Ân, ngươi có ý kiến gì không?" Nói tới đây ta có chút vui thích, nghĩ đến đường xá xa xôi sau này, còn có cảm giác lạc thú khi làm cho Trần Khải cực khổ, ta liền cảm thấy vui vẻ. Mấy ngày trước ta thực sự đã rất bực bội.
"Không, gia, để ta xem là được rồi!" Trần Khải cúi đầu ủ rũ mở sổ sách, lật đến trang Lạc Đà (?), đem người chôn ở trong đống ấy, hết sức chuyên chú tính toán.
Ta thấy hắn đã bắt đầu bận bịu, liền nhẹ nhàng uống một hớp trà đã lạnh, mới chậm rãi nhã ra.
Rời khỏi bán lão, thực sự không còn chỗ hay nào khác, liền đi dạo một vòng trên phố.
Ta xưa nay không cho là mình sẽ ở thế giới này gặp phải táng phụ bán mình*, thế nhưng không biết ra ngoài đã giẫm phải cái gì, đã để cho ta gặp tình cảnh ấy. Hơn nữa còn là phiên bản tại hiện trường (tận mắt), chỉ thấy trên phố cổ ở phía trước có một nữ tử mặc đồ tang màu trắng đang quỳ, mà trước người thình lình là bốn chữ "Táng phụ bán mình", nàng cúi đầu rất thấp, dường như muốn biến thành hòn đá, ta cũng không biết ta lúc đó đã nổi lên dây thần kinh nào, lòng thông cảm bùng dậy tràn lan.
(*) Theo mình hiểu ở đây là chỉ những kẻ mất cha mẹ, không nơi nương tựa phải bán mình để mai táng cho cha.
Tiến lên liền lấy ra hai mươi lượng bạc cho nàng, chờ tới lúc ta phản ứng, tay cầm bạc đã đưa đến trước mặt nàng.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, khi cùng ta bốn mắt nhìn nhau, ta mới không cảm thấy hối hận.
Con ngươi hồn nhiên trong suốt thế kia, làm sao để người khác nhịn tâm đi làm những chuyện xấu xa, chà đạp lên người nàng đây? Ta không phải không nhìn ra, trên đường có biết bao nhiêu người nhìn đến vị cô nương này. Nếu ta không giúp nàng, sợ là nàng sẽ bị những kẻ xấu phá hư mất.
"Mấy bạc này ngươi cầm đi, trước tiên hãy mai táng cho cha ngươi."
Người khác nhìn thấy ta ra tay xa hoa như vậy, nhưng trên người ăn mặc sang trọng, cũng không dám cùng ta kết oán. Rầm rì một khắc, đám người quây quanh tiểu cô nương liền tản đi.
Tiểu cô nương đối với ta cảm kích nở nụ cười, ta thấy dáng dấp của nàng, cũng được coi là trâm cài chi niên*. Người như thế này, đã mất cha mẹ, không khỏi làm cho người khác cảm thấy đau lòng.
(*Trâm cài chi niên: mình chẳng rõ nghĩa của câu này lắm :v Theo mình đoán chắc cũng là xinh đẹp, mang nét vàng gì đấy.)
Hai mắt của nàng nhìn chằm chằm ta, cũng không nói lời cảm ơn. Ta bị nàng nhìn chăm chăm có chút không thoải mái, quay mặt sang