Ta đi vào phòng danh họa, nhưng không có tâm tình thưởng thức cách bày trí ở đây. Thấy danh họa đang ngồi bên cửa sổ, ta nhìn nàng chậm rãi xoay người lại, nhưng không có đứng lên, chính là dùng ánh mắt ý bảo ta đi qua ngồi.
Ta cúi đầu đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng. Muốn hỏi gì đó, nhưng lời muốn nói lại bị mắc kẹt trong cổ họng, mãi không có âm thanh nào phát ra, chỉ ngơ ngẩn nhìn nàng.
Nàng không có nhìn lại, đưa đầu ngắm cảnh vật bóng đêm bên ngoài cửa sổ, thản nhiên hỏi "Ngươi có vấn đề gì cần hỏi ta?"
Ta bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng không buông tha một biểu lộ nào, nhưng bộ dáng của nàng vẫn lạnh nhạt như vậy, ta thật sự không tra ra được điều gì. Cuối cùng ta cảm thấy nàng cách ta quá xa, xa đến nỗi ta không bao giờ lại gần được. Ta không biết ta nên hỏi gì, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn nói "Đúng vậy, ta thật có nhiều nghi vấn muốn được ngươi giải đáp."
Nàng lúc này mới xoay đầu lại, đối diện với đôi mắt của ta nói "Ân, ngươi hỏi đi."
Giọng điệu của nàng sao có thể vừa dửng dưng lại vừa ấm áp như vậy, nàng không giống Trần Ngữ Yên luôn nổi lên một tia ưu phiền, nàng không có, một chút đều không có.
"Danh họa, ngươi chính là người đứng đầu của Xuân Hương Lâu à?" Ta chuyển sang câu hỏi khác dự định ban đầu, giờ phút này ta vậy mà không có chút dũng khí nào để đối mặt với nàng.
"Ngươi chính là muốn biết điều này sao?" Ta có thể cảm giác được ánh mắt của nàng lúc này đang gắt gao nhìn chằm chằm vào ta, làm ta cả kinh hai tay túm chặt vạt áo.
"Không phải." Ta thành thật trả lời. Nhưng chỉ có mình ta biết, ta không muốn lợi dụng mạng lưới tình báo của nàng đến cỡ nào.
"A, ngươi thật thẳng thắn, Hạ lão bản." Giọng nói của nàng vẫn rất lãnh đạm, ta biết rõ câu nói này chính là đang giễu cợt ta, nhưng ta vẫn không nghe thấy giọng điệu trêu chọc trong đó.
Lúc này ta mới di chuyển ánh mắt đối đầu với nàng "Danh họa, thực xin lỗi!" Ta nghĩ câu này xuất phát từ tận đáy lòng, bởi vì ta cảm nhận được cảm giác rầu rĩ từ trong lồng ngực, mà mũi cũng có chút chua xót.
Nàng không hề nhìn ta, lại hướng về bên ngoài cửa sổ. Có chút mơ hồ lạnh nhạt nói "Ngươi ban đầu chính là một tên khất cái, mà nay chính là con rể của Trần Dương Hàm."
Nói xong không đợi ta đáp lời, lại tiếp tục nói "Ta là nữ nhi thứ bảy của đương kim Thánh Thượng, cũng chính là đương kim thất công chúa, ngươi chắc cảm thấy khá kì quái, vì sao thất công chúa được đương kim Thánh Thượng sủng ái lại lưu lạc làm người đứng đầu ở thanh lâu này đi. Ta nghĩ trung tâm tình báo của ngươi đã cung cấp cho ngươi biết rồi, đúng vậy, ta chính là lão bản ở sau màn của Xuân Hương Lâu, nơi này trong Tùy triều chính là chỗ để thu thập tình báo cho hoàng thất. Phụ hoàng ra lệnh cho ta tiếp nhận chức vụ này ở Xuân Hương Lâu, là vì không muốn cho ta ở lại hoàng cung, mà ở Xuân Hương Lâu có nghĩa là sẽ có một bùa hộ mệnh. Đây là tổ chức mà ngay cả Hoàng Thượng đều phải kiêng kị, về phần vì sao lại như thế, hiện tại ta không thể nói cho ngươi! Trên đời này thứ vô tình nhất chính là hoàng gia, mẫu hậu ta chính là ở trong thâm cung bị lũ người không buông tha kia hại chết. Mà phụ hoàng cũng biết rõ nếu hắn đi rồi, những người đó tất nhiên sẽ không bỏ qua cho ta, công chúa từng được sủng ái đến cực điểm." Nói đến chỗ này nàng mới lộ ra chút xúc động. Nàng cũng không phải vô tình đi, ít nhất nàng đối với cha mẹ mình cũng mang theo một thân tình sâu đậm.
Ta nhìn nàng, cũng không có mở miệng hỏi hoặc cắt ngang lời nàng đang nói. Ta biết nàng còn muốn nói tiếp, tuy rằng ta cũng không biết nàng vì sao phải đem nhiều bí mật như vậy nói cho ta. Số lần ta cùng nàng gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay. Đối với sự tín nhiệm của nàng, ta ngược lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Khi nghe nói nàng là công chúa, ta thật sự bị dọa sợ, nhưng chỉ trong nháy mắt, ta từ trong kinh ngạc hồi tỉnh lại. Ta biết thân phận của nàng tất nhiên không hề đơn giản, chỉ là không thể nào ngờ, nàng là người trong hoàng thất, thậm chí còn là đương kim thất công chúa.
Ta đồng cảm với nàng, trước đó có xem qua phim truyền hình nên có thể lí giải được, hoàng thất chính là nơi vô tình nhất. Không có thân tình, chỉ có quyền thế. Vì nó cha con có thể trở thành thù địch, huynh đệ tương tàn. Huống chi đây chỉ là một cô công chúa, nếu không có quyền lực trong tay, làm sao có thể ở trong đó bảo toàn được tính mạng của mình?
Nàng thở dài một hơi, tiếp tục nói "Điều ngươi muốn biết, ngoài thân phận của ta và chuyện của công tử bí ẩn kia, thì chính là cái chết của chủ sự ngươi ở Giang Nam. Thân phận của ta đã nói cho ngươi biết rồi, về chuyện kia, ta đã tra ra được công tử bí ẩn nọ đã được che giấu kỹ càng, tên là Dương Hạo, đồng thời chính là vị hôn phu trước đó của nương tử nhà ngươi." Nàng nói đến đây liền ngừng lại, chăm chú quan sát ta, đầu óc của ta như đang lạc vào mộng, hoàn toàn không biết mình đang suy nghĩ cái gì, Dương Hạo? Hắn không phải đã chết sao? Vì sao lại còn sống, nhưng nếu vậy hắn tại sao không đi tìm Trần Ngữ Yên? Trong đầu ta tràn ngập nhiều nghi vấn. Mà làm cho ta lo lắng nhất chính là, nếu Trần Ngữ Yên biết Dương Hạo còn sống, ta nên làm sao bây giờ, nên xử lý như thế nào đây?
Lúc phục hồi lại tinh thần ta nhìn danh họa "Danh họa cô nương có chắc chắn công tử bí ẩn kia chính là Dương Hạo không?" Ta cố gắng duy trì giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh, nhưng thật vô dụng, bởi vì giây phút này âm thanh của ta đang phát run.
Nàng nhìn ta gật đầu nói "Tình báo của ta là như vậy, trước mắt vẫn chưa hoàn toàn xác định người đó là Dương Hạo, bởi vì hắn ta che giấu vô cùng tốt. Nhưng mà căn cứ vào tư liệu của tình báo, ta chắc chắn có thể khẳng định. Về phần hắn vì sao còn chưa chết, lại không công bố thân phận của mình ra bên ngoài để phục chức thì ta vẫn còn chưa hiểu rõ, nhưng tóm lại bây giờ đã tra ra được nhiêu đó rồi."
Ngay cả trung tâm tình báo lớn nhất Tuỳ triều không thể tra được, xem ra cái chết của Dương Hạo là một bí ẩn rất lớn! Đối với người tên Dương Hạo này ta càng cảm thấy hứng thú, trực giác mách bảo cho ta biết rằng cái chết giả của hắn nhất định là có liên quan đến Trần gia, tuy rằng ta không biết vì cái gì sẽ có ý nghĩ như vậy.
Ta đắm chìm trong dòng suy nghĩ, ngẫm lại một hồi thì hỏi "Phải chăng chuyện của Dương Hạo và chuyện của Lưu Vượng có dính dáng với nhau?"
"Không có, dường như là do người khác làm, nếu không phải người Tùy triều làm, thì ta đoán không sai là do người Đông Đào làm. Nhưng là người trong cửa tiệm ngươi vì sao lại có liên hệ với người Đông Đào?" Nàng nghi ngờ nhìn ta.
Lúc ấy ta thật sự rất muốn chống lại ánh mắt nghi ngờ của nàng nói "Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai a? Ta còn muốn biết vì cái gì đây này?"
Nhưng là ta còn là nhịn không được xem thường nói "Ta không biết." Sau đó lại đắm chìm vào trong thế giới của mình, ta nghĩ Lưu Vượng là người Tùy triều, hơn nữa hắn căn bản không có thời gian để liên lạc với người Đông Đào a, như vậy bọn họ sao có thể thông đồng, hơn nữa vì sao lại cấu kết với đám người đó? Ta mê man, mọi chuyện càng giống như càng ngày càng phức tạp. Thật sự là phiền loạn không ngừng kéo đến a!
"Danh hoạ, ngươi có biết tiệm buôn của Dương Hạo có thể chống đỡ được bao lâu đây, nếu còn tiếp tục như vậy, sản nghiệp của Hạ gia ở vùng Giang Nam e rằng phải rút lui."
Nàng nhìn ta nói "Theo tình báo cùng sự phân tích của ta, nhiều nhất là nửa tháng, hắn không còn tài chính để tiếp tục làm chuyện mua bán lỗ vốn bực mình này đâu."
Tảng đá trong lòng ta rốt cục cũng hạ xuống, nửa tháng, chỉ cần chống đỡ khoảng thời gian đó, nhưng nghĩ đến khối lệnh bài mà Trần Dương Hàm đã đưa ta từ trước, có lẽ lúc này nên để nó phát huy tác dụng. Tuy rằng lòng ta thật sự không muốn dựa vào tài lực của Trần Dương Hàm để vượt qua ải khó khăn này, nhưng nếu chỉ dựa vào thực lực bản thân là không có khả năng chống đỡ được nửa tháng, hành động lần này cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Ta hỏi danh hoạ vì sao lại tin tưởng ta như vậy, nàng chỉ nói một câu, làm cho ta cảm động không thôi cũng là tâm tro không thôi một câu.
"Bởi vì ngươi là bằng hữu của ta, ta thật lòng muốn kết giao bằng hữu."
Ta sớm nên nghĩ tới không phải sao, sớm nên hiểu được nàng chính là coi ta như bằng hữu. Cũng nhờ vậy đã chặt đứt suy nghĩ không nên có, và là kết cục tốt nhất giữa ta và nàng. Bằng hữu, so với quan hệ giữa ta và Trần Ngữ Yên thì tốt hơn nhiều. Ít nhất không cần phiền não xem phải đối mặt với đối phương như thế nào.
Ta dùng lệnh bài của Trần Dương Hàm đến ngân hàng tư nhân của Trần gia lấy hơn mười vạn lượng bạc để giải nạn. Quả nhiên không ngoài dự đoán của danh hoạ, nửa tháng sau, cửa tiệm công tử bí ẩn kia chống đỡ không nổi, chỉ còn cách phải đóng cửa.
Mà ba người kia cũng đều bị ta tra ra được là có thông đồng với Mộc Phi, đương nhiên ta theo luật mà làm. Nhưng mà vị công tử bí ẩn kia cùng với Mộc Phi giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, một chút dấu vết để lại đều không có. Nếu không nhờ có sổ sách ghi chép lại bạc của Hạ gia ta thiếu hụt trầm trọng, ta chắc chắn nghĩ đây chỉ là một cơn giấc mộng.
Cái chết của Lưu Vượng quan phủ cũng chẳng tìm ra được gì, ta cũng không trông cậy vào bọn họ. Dù sao ngay cả danh hoạ cũng không tra được, chỉ biết đối phương là người Đông Đào.
Trong khoảng thời gian này, ta thật lòng bất an. Từ khi biết vị công tử bí ẩn kia rất có thể là Dương Hạo, ta liền không có một ngày ngủ an ổn, mỗi đêm đều đã bị ác mộng làm cho bừng tỉnh. Ta luôn luôn tưởng tượng, nếu Trần Ngữ Yên biết người nàng yêu thương nhất còn sống trên đời, có thể hay không gấp rút rời bỏ ta? Ta thế nhưng lại thấp thỏm lo âu như vậy, nhớ đến mấy tháng gần đây, nàng đối với ta đã dần dần phai nhạt. Nhưng vào lúc này lại phát hiện mình chẳng qua là lừa mình dối người mà thôi, ta luôn nghĩ về nàng, nhớ về dáng vẻ u sầu đã thâm nhập vào đường máu, vờn quanh người ta. Ta sợ, vô cùng sợ, rằng sẽ có một ngày ta mất đi nàng.
Ta thường xuyên nghĩ, nếu chưa bao giờ có được, ta sẽ không bao giờ sợ phải mất đi? Hoặc là nói có thể không ngừng lo được lo mất đi? Ta không yên lòng cũng chỉ vì công tử bí ẩn kia.
Nếu người nọ là Dương Hạo, như vậy mọi thứ có thể giải thích rõ ràng, hắn hẳn là hận ta đã cướp vợ của mình. Nhưng vì sao hắn không chết, lại không chịu ra mặt? Ta nghĩ không thông, nghĩ mọi khả năng có thể xảy ra, nhưng không có một cái gì có thể giải thích hành vi kì lạ của hắn. Ta nghĩ hắn cũng có thể yêu Trần Ngữ Yên , nếu không sao chịu bỏ ra nhiều vàng bạc như vậy chỉ vì muốn phá đổ ta? Chính là hắn có lẽ thật không ngờ Trần Dương Hàm đã đem lệnh bài Trần gia giao cho ta, đối địch với ta chính là chống đối với Trần gia. Mà hắn làm sao dám càn quấy với đại nhất phú hào của Tuỳ triều đây?
Việc ở Giang Nam cuối cùng cũng chấm dứt, mà mặt khác ta cũng tìm mấy người đến thay thế chức vị chưỡng quầy của ba người trước đó. Về vị trí của Lưu Vượng, chỉ có thể giao cho Khương Mộc Liễu, ta rất coi trọng hắn. Ta cũng tin tưởng hắn có thể đảm nhiệm chức vụ này.
Sửa sang lại thương vụ ở khu vực Giang Nam thật tốt, liền trở về Tử Thành. Ta không biết do có suy nghĩ gì, có lẽ là muốn nhìn thấy người nọ.
Ngày thứ hai ta cùng với Tiểu Vân và Tiểu Vũ ngồi trong xe ngựa, chuẩn bị về Tử Thành.
Ngay lúc thương đội vừa đi đến cửa thành, bị một chiếc xe ngựa xa hoa chặn lối. Ta nhìn người ở trong xe, trong lòng kinh hãi. Tại sao nàng lại theo tới đây?
****
Ta xuống xe, chắp tay thi lễ với danh hoạ nói "Danh hoạ, ngươi đang muốn đi đâu? Đừng nói là đến tiễn ta nhé!"
A Điệp đỡ nàng xuống xe ngựa, nàng hơi hạ thấp người nói với ta "Tử Hân phải về Tử Thành rồi à?"
Ta nhẹ giọng trả lời nàng "Đúng vậy. Chuyện của Giang Nam đã giải quyết xong xuôi, phải quay về thôi."
Sau hôm đó, ta có đến Xuân Hương Lâu tìm nàng vài lần, hai người cũng coi như tán gẫu hợp nhau, lại không câu nệ giống như trước kia. Mà ta cũng đã xem nàng là bằng hữu, nỗi rung động trong lòng trước kia đã phai mờ đi rất nhiều. Có lẽ nàng sẽ là tri kỷ của ta, mà có một người bạn tri kỷ tốt như vậy chính là chuyện may mắn nhất trên đời.
"Ta theo ngươi đến Tử Thành được chứ?" Rõ ràng là nàng đang hỏi ta, nhưng tia giảo hoạt trong ánh mắt đã bán đứng nàng. Cho dù ta không đồng ý, nàng cũng nhất định đi cùng ta.
Ta âm thầm lắc đầu, trước kia còn tưởng nàng là băng sơn mỹ nhân, không nghĩ tới ta chỉ bị vẻ ngoài nguỵ trang của nàng lừa gạt. Nàng rõ ràng chính là một nữ vương phúc hắc. Dẫu vậy cá tính lạnh như băng của nàng vẫn không vì hai người là bạn tốt mà có một chút thay đổi, nếu không phải do ta biết rõ bản tính của nàng, sợ là khi cùng chỗ với nàng sẽ do dự bất an.
Ta vô cùng không có tình nghĩa khi để hai người Tiểu Vân và Tiểu Vũ ở trong xe ngựa của mình, còn bản thân liền chạy vội đến xe ngựa của danh hoạ. Ta biết danh hoạ cũng không phải rảnh rỗi chạy đến Tử Thành, nhất định là có chuyện gì đó đã xảy ra.
Ta linh hoạt xích lại gần nàng hỏi "Danh hoạ, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi đi Tử Thành để làm cái gì vậy?"
Sau khi cùng danh hoạ thẳng thắng thành khẩn, ta đã đem thân phận mình là nữ tử nói cho nàng. Nàng cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, ta hỏi nàng có phải đã sớm nhận ra ta là nữ hay không. Nàng mờ mịt lắc đầu "Không phải, chính là, ta cảm thấy ngươi không phải nam tử. Cho nên liền cẩn thận quan sát ngươi một phen, sau lại phát hiện có vấn đề, nam tử không thể tinh tế giống ngươi được, hơn nữa ngươi không có hầu kết. Cho nên ta liền đoán rằng ngươi không phải nam tử. Nhưng mà, ngươi giả trang thật sự rất giống, ngay cả ta và tú bà ở Xuân Hương Lâu đều bị qua mặt, có lẽ không chỉ nàng, toàn bộ người ở Tuỳ triều đều bị ngươi lừa. Quả nhiên thật tài giỏi! Nhưng mà sao ngươi lại cưới Trần Ngữ Yên làm vợ, ta thật sự nghĩ không ra! Nàng biết ngươi là nữ tử?"
Ta cũng đem chuyện ta thích nữ tử nói thẳng ra, mà việc Trần Ngữ Yên vẫn chưa biết thân phận chân thực của ta, ta đều nói cho nàng. Nàng cũng là không bởi vậy mà cảm thấy ta quái dị, ngược lại cảm thấy ta thật lớn gan, không vì thế tục sở câu nệ. Thế nhưng kính nể ta như vậy, thật sự là làm cho ta xấu hổ, đường đường là thất công chúa Tuỳ triều, lại kính nể một tên khất cái như ta, thật sự là có hơi kì lạ.
"Ta đi còn để làm gì nữa, chỉ là vì ở Giang Nam chán chết, muốn đến Tử Thành du ngoạn, thuận tiện xem nương tử nhà ngươi." Nàng cười khẽ nói.
Ta nhìn nàng, nghĩ mình thật sáng suốt khi đã bỏ niệm tưởng về nàng, nếu không, còn không bị nữ nhân phúc hắc này hành hạ đến chết sao. Lúc này ta cảm thấy vô cùng may mắn trước lựa chọn của mình.
Trải qua mấy ngày lao đồ bôn ba, rốt cục thì đến thành Philadelphia.
Ta phiền não nhất chính là, khi ta vào bán lão, danh hoạ tiến lên ôm cánh tay của ta, hơi mở miệng nói nhỏ "Giúp ta diễn một màn kịch." Phả một luồn khí ấm lên cổ ta, làm cho ta nổi cả đống da gà. Tuy rằng đã xác lập quan hệ bằng hữu, nhưng người này chẳng lẽ không biết, tới gần ta thổi hơi lên cổ chẳng khác nào đang đùa với lửa sao? Ta xấu hổ điều chỉnh khuôn mặt đang đỏ bừng, ngay cả Tiểu Vân và Tiểu Vũ cũng nhìn ra ta không được tự nhiên. Nhưng hai nữ nhân này, chẳng nể tình ta đối xử tốt với các nàng, ngược lại còn che miệng cười trộm.
Ta bình tĩnh lại, nhìn chung quanh một chút, cũng không có cái gì dị thường, nhưng danh họa vì sao muốn ta bồi nàng diễn kịch? Theo lý mà nói, nếu không có tình huống nào đặc biệt, nàng tất nhiên sẽ không làm loại chuyện này. Ta quay đầu nhìn danh họa, nhưng danh họa chẳng để ý đến ta, tao nhã kéo ta đến bàn ăn nằm ở trung tâm, sau đó ngồi xuống.
Thật lâu sau ta vẫn không nói gì, danh họa chẳng lẽ không phải rất khiêm tốn sao? Rõ ràng đã biến thành tiêu điểm, mà vì sao còn đến chỗ bắt mắt nhất để mọi người nhìn nữa đây? Ta thật sự không nghĩ ra, tại sao danh họa lại làm như vậy. Nếu như không phải nàng đang che mặt, ta nghĩ số người nhìn còn nhiều hơn mấy lần. Nghĩ đến điều này, ta thật sự muốn giơ tay che trán, hôm nay rốt cục ta đã làm điều gì khiến cho thần linh bất mãn. Danh họa không phải biết rõ mị lực của nàng hay sao, cho dù nàng hiện tại đang che mặt, nhưng nhìn dáp dấp xinh đẹp nhu mì của nàng cùng với hai tròng mắt linh động, cũng có thể đoán rằng đây nhất định là một nữ tử mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành.
Ta nhìn nam tử chung quanh đang ngoe nguẩy bộ dáng động dục, sau đó quay sang nhìn vẻ mặt bình tĩnh của danh họa. Chỉ có thể âm thầm lắc đầu, tốt rồi, bây giờ ta đã biến thành đối tượng châm chọt của đám người theo đuổi mới của nàng.
Trần Khải thấy cảnh ta và danh họa ngồi cạnh nhau, hoảng hốt tiến lại, đi đến bên cạnh ta nói "Gia, vị cô nương này là?"
Liếc mắt nhìn danh hoạ một cái, lại quay đầu nói với nàng "Nàng là bạn tốt của ta, ngươi nhanh mang thức ăn lên. Sau khi ăn xong, ngươi cùng ta quay lại Tử Thành.
Trần Khải nghe xong câu nói của ta, lập tức phân phó tiểu nhị đến phòng bếp làm chút đồ ăn mang lên hầu hạ.
Ta tuỳ ý ăn một chút, bổ nhiệm một vị chưởng quầy mới sau đó giao việc cho hắn, liền khởi hành ra đi. Ở trên đường, ta thật sự không kiềm chế được nội tâm hiếu kỳ, hỏi "Danh hoạ, sao vừa rồi ngươi lại bảo ta diễn trò cùng ngươi? Ta không phát hiện có gì bất thương cả."