Tiêu Khiển Hóa Yêu

Chương 11: 11 Giúp Đỡ

Viên Dạ Trì đểu cáng nói tiếp:

- Nếu tôi giao nhiệm vụ cho cô làm công việc như đám kĩ nữ đó, cô thấy thế nào?

Tú Ảnh nghe xong liền căng thẳng, hia tay cuộn lại, hơi thở bỗng thấy khó khăn vô cùng.

Lộ liễu khoe thân trước bao con mắt dê dại của đám đàn ông? Tú Ảnh trước giờ chưa bao giờ tiếp xúc quá nhiều những tụ điểm ăn chơi như này, nay bảo cô đi làm công việc này, mới cảm thấy nhục nhã làm sao?

Viên Dạ Trì trông thấy dang vẻ cứng đờ người của cô, cũng nhận ra sự sợ hãi đang lóe lên trong con mắt nữ nhân.

Hắn bỗng đưa tay lên xoa đầu cô, hôn nhẹ rồi an ủi:

- Ngoan ngoãn đi

Nói rồi hắn vòng tay ôm eo kéo cô đi khỏi đó, căn phòng bao đi thêm mấy bước chân trên hành lang nữa mới tới.

Thoát khỏi sàn nhảy sôi động lúc nãy, Tú Ảnh vẫn mơ hồ về câu nói ban nãy của Viên Dạ Trì, lòng cầu mong hắn không súc sinh thế, chỉ đang rung cây dọa khỉ

Cánh cửa phòng bao mở ra, lần này có duy nhất một tên khách đang ngồi đó, hình như là bạn trong giới giang hồ của Viên Dạ Trì, tên Bạc Siêu.

Thấy Viên Dạ Trì, Bạc Siêu hồ hởi tiến lại, tay bắt mặt mừng, hai người ôm trầm lấy nhau, chào hỏi:

- Anh em, lâu mới gặp

Bạc Siêu trong bộ vest nới cúc, còn Dạ Trì hôm nay mặc một chiếc áo họa tiết cá mập sau lưng, dáng hai người cao dong dỏng nhau, khác với khuôn mặt hay đằng đằng của Dạ Trì thì Bạc Siêu có vẻ tươi cười hơn.

Dạ Trì kéo tay Tú Ảnh ẩn về phía bên cạnh Bạc Siêu, hào phóng:

- Cô gái này của cậu đêm nay

Bạc Siêu nhìn sang cô, nháy mắt châm chọc xong không mảy may quá quan tâm, nhanh cụng ly chúc rượu.

Tú Ảnh bặm môi ngồi im bên cạnh, phòng bao có tiếng nhạc bốc loa khá to, ánh đèn thì mờ ảo trông rất khó chịu, cô chỉ mong nhanh nhanh mà thoát khỏi nơi này

Bạc Siêu quay sang tiếp chuyện:

- Cô gái, em muốn dùng gì cứ gọi tự nhiên

Tú Ảnh cười lấy lệ, rồi quay đi nhìn nơi khác, né tránh ánh mắt Bạc Siêu.

Có vẻ hắn muốn dây dưa thêm chút mà bất giác vòng tay ôm cổ cô, cánh mũi hít hà hương thơm nơi hốc cổ, mùi rượu nhẹ phả ra tràm nóng bên tai, hắn thầm thì:

- Chắc cô bị ép tới đây à?

Tú Ảnh quay lại nhìn hắn, tuy không trả lời nhưng cũng khẽ gật.

Không đoán được ý Bạc Siêu rốt cuộc là gì nhưng tạm thời cảm thấy hắn không phải cái loại ham mê tửu sắc đến biến thái.

Bạc Siêu khẽ cười, nói tiếp:

- Thôi được, cưỡng ép một người phụ nữ cũng không hảo hán gì.

Tin tôi thì nghe lời, tôi giúp

Nói rồi hẳn thả tay ra, quay ra cụng ly nhấp với Viên Dạ Trì, thỉnh thoảng vẫn quay sang dựa dẫm vào người Tú Ảnh, cô cũng không phản kháng mà đợi chờ xem rốt cuộc là Bạc Siêu có đang thực hiện lời hắn nói hay không?

Viên Dạ Trì ngồi đối diện, hai bên là hai ả đào ngồi rót rượu, ánh mắt chăm chăm quan sát Bạc Siêu và Tú Ảnh, trong lòng dấy lên sự khó hiểu sao cô không né tránh sự động chạm của Bạc Siêu? Ngược lại hai người còn thủ thỉ gì đó khiến bên này hắn không nghe được, có lúc thấy khóe môi Tú Ảnh khẽ cười rất duyên, lòng hắn hơi khó chịu

Sau cùng Bạc Siêu đứng lên, kèm theo đó là bế thốc Tú Ảnh đăng trong lòng mình, hào sảng nói:

- Anh Viên, cảm ơn anh, cô gái này đi với em một lúc

Nói rồi Bạc Siêu đạp cửa bế cô cùng đi trong sự bất ngờ của Viên Dạ Trì, hắn cười khẩy rồi hằm hè ngồi đấy.

Bạc Siêu bế cô lên một phòng khách tầng trên, đặt cô xuống rồi ôm chặt Tú Ảnh trong lòng, nhanh nói:

- Đừng động, hợp tác chút.

Trong phòng có camera và máy nghe lén

Bạc Siêu giả vờ hôn lên vành tai cô, quay ra làm vẻ phóng túng, nói lớn:

- Em gái, thật đáng yêu

Tú Ảnh bắt sóng, tay vòng lên ôm cổ hắn, nhõng nhẽo:

- Ư..khen thừa vậy sao?

Cả hai quấn quýt ôm nhau, Bạc Siêu giả xô đẩy cô vào mép bàn đằng sau, cúi xuống hôn hốc cổ, nhanh nói:

- Quơ tay ẩn đổ chiếc bình gốm kia đi

Tú Ảnh khẽ liếc mắt sang, phối hợp giả vờ bâng quơ, ẩn mạnh chiếc bình vỡ choang ra.

Bạc Siêu lại nhắn nhủ:

- Trườn lên giường, khiêu gợi tôi

Tú Ảnh nghe theo ngay thức khắc, cô ẩn Bạc Siêu ra tiến lên giường, khẽ lùi ra sau để Bạc Siêu như con hổ đói tiến về, hắn cơi chiếc áo vest rồi dùng lực ném mạnh vào đèn đầu giường cho vỡ choang ra.

Xong xuôi, hắn đi lại giẫm nát hai chiếc camera giấu kín đang bung rơi xuống sàn, lúc này nghiêm túc hỏi:

- Cô gái, mối quan hệ giữa cô và Viên Dạ Trì đúng khiến tôi tò mò đấy

Tú Ảnh thu lại dáng vẻ ngại ngùng, thầm nói:

- Cảm ơn anh

Bạc Siêu ngồi ngoài ghế, trình bày:

- Chắc cô là giáo viên hay đại loại thuộc nhóm ngành Sư phạm à? Xin lỗi trước, nãy có tin nhắn hiện lên máy cô, tôi lỡ nhìn qua thấy toàn là hỏi bài, giục chấm bài

Tú Ảnh bộc bạch:

- À ừm, tôi là giáo viên thực tập và đang học thêm giảng viên

Bạc Siêu ánh mắt hơi ngưỡng mộ, dò hỏi:

- Cô mắc tội gì với Viên Dạ Trì à?

Tú Ảnh cười khổ:

- Không, chuyện dài, người ngoài không hiểu

Cô đứng lên, lịch sự:

- Cảm ơn anh đã giải vây cho tôi, xin phép tôi về

Bạc Siêu liền giữ tay cô lại, nói:

- Cô không về được đâu

.