Tiểu Kỳ Bảo Bối Của Ta

Chương 10: Cô bé bán diêm

Tay cầm tờ giấy ban nãy của mình cô vội vàng vo thành một cục vứt vào sọt rác , hên là chưa đưa cho anh , nếu không chắc lại làm cho tên thầy kia cười đến nổ cả ruột , nghĩ thôi đã thấy rùng mình.

Mang tiếng là lớp trưởng mà kinh nghiệm chỉ có :" ăn vụng , ngủ lén, quay cóp, cúp tiết....."

Ối mẹ ơi toàn là chuyện xấu, không biết sao thầy lại cho mình làm lớp trưởng nữa, nghĩ lại thì thầy Phàm quả thật là đáng thương mà hu hu...!

            .......................................

Một tuần nữa trôi qua , Hôm nay sau buổi học Thiên Phàm cùng Lạc Kỳ đi mua đồ ăn và các vật dụng cần thiết để chuẩn bị cho chuyến dã ngoại.

Nói là đi cùng để phụ giúp thầy nhưng trên thực thế cô đi theo anh chỉ mang tính chất làm kiểng mà thôi , đi siêu thị đến cái xe cô còn chẳng được đụng tới, danh sách mua anh cũng không thèm nhìn, Thiên Phàm hình như chẳng cần suy nghĩ là phải mua thứ gì ,chỉ cần đi tới gian hàng nào đó anh nhìn một cái rồi vứt hết vào giỏ, eo ơi cứ như siêu nhân đi chợ vậy.

Cả quá trình mua sắm diễn ra khá nhanh , chỉ có phần lâu nhất là lúc tính tiền vì hai người đi vào dịp cuối tuần nên khá đông , đang đứng xoay xoay lọn tóc,  vừa quay đầu lại Lạc Kỳ đã thấy cảnh tượng đầy mắc ói của ai đó.

Bà bầu Dư Nguyệt đang đi cùng một người đàn ông , theo sự quan sát tinh vi của Lạc Kỳ thì hình như người đó không phải là Minh Tuấn.

Lạc Kỳ nhanh tay lấy điện thoại ra dùng tất cả các app mà mình hay selfie, chụp và quay lại khoảnh khắc yêu thương của cô với người kia thật chuyên nghiệp và sắc nét , banh to ra còn thấy được cả ký phấn trên mặt của bà bầu Dư Nguyệt.

Ui da............cô vừa bị anh cốc cho vài cái vào đầu , tính tiền xong thì kêu mình một tiếng là được rồi , cái này là muốn kiếm cớ cốc cho vỡ não mình ra mà.

Lạc Kỳ xoa xoa đầu nhìn anh lèm bèm nói: " Thầy Phàm à, thầy thật nhẫn tâm với cô học sinh ngoan hiền này mà, bình thường em đã không được thông minh mà thầy còn cốc đầu em như thế em sẽ bị ngốc đó ".

Anh xoa cái đầu nhỏ của cô nói: " Tôi làm thế để cái ngốc của em đau quá sợ mà chạy mất đấy, em không cám ơn tôi thì thôi, giờ còn trách ngược lại ân nhân của mình à".

Lạc Kỳ:" Ôi trời đúng là chấm ba chấm... với anh mà"

Reng...reng...reng....đang ngồi trên xe thì kỳ Anh gọi tới:" Chị gái xinh đẹp của em à hôm nay e có bài tập cần làm em sắp có tiết kiểm tra rồi, nên không về được chìa khoá của chị em đang giữ , chị chịu khó qua ngủ cùng chị Tuyết Tuyết đi nha."

Cô còn chưa kịp nói thì thằng em trời đánh kia đã tắt máy , cô lẩm bẩm mắng: "thằng quỷ nhỏ cứ đợi đi mai mày về chị đập cho mày nhừ xương" .

Ý chết cha , hôm nay Tuyết cô nương đi về quê rồi có ở nhà đâu hịc đêm nay cô biết đi đâu , lại không có thẻ căn cước không thể ngủ lại ở khách sạn. Bây giờ chỉ còn cách mặt dầy xin ngủ nhờ nhà thầy một đêm.

 

Chớp chớp hai mắt tạo hiệu ứng cho nước mắt rơi ra , rồi quay sang nhìn anh , cứ sợ kế hoạch không thành công , không ngờ nước mắt vừa rơi xuống Thiên Phàm liền sửng người khuôn mặt trở nên nghiêm túc đến cực độ, khuôn mặt lo lắng nhìn cô hỏi : " Em có chuyện gì sao "

Lạc kỳ lau nước mắt sướt mướt trả lời:

"Thằng em chết tiệt của em hôm nay không về nhà em lại không có chìa khoá để vào , tối nay em thành cô bé bán diêm mất huhu "

Đêm nay em cứ ở lại nhà tôi đi , sáng mai tôi đưa em về.