Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược

Chương 26: Lưu manh đùa giỡn cũng là có chừng mực

Mộ Dung Cương cảm thấy tiểu lưu manh rất có khả năng đã âm thầm hạ độc lên người y, nếu không sao y có thể làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy chứ?

Buổi chiều, đầu tiên là y cùng Đường Mộ Dương đứng ở trong rừng cây, vừa nhàn thoại, vừa ── hôn môi.

Nói cái gì thì y không nhớ rõ, tóm lại chỉ là mấy chuyện linh tinh thượng vàng hạ cám mà thôi. Rồi hôn bao nhiêu cái thì y cũng không nhớ rõ, dù sao thì tất cả đều là tiểu lưu manh đem miệng kề sát lại gần, rồi sau đó là rất dễ dàng hạ xuống những nụ hôn cuồng nhiệt.

Vì cái gì lại rất dễ dàng? Bởi vì Mộ Dung Cương đang ỷ ở trong lòng hắn.

Y cũng không biết làm sao mà lại biến thành tư thế như vậy, rõ ràng khi vừa đi vào rừng thì vẫn là đang đứng, chả biết từ khi nào cả hai đã ngồi xuống. rồi lại càng không biết tự khi nào thì mình đã dựa vào trong lòng hắn.

Suy nghĩ nửa ngày, có lẽ là bởi vì thiên thời địa lợi, mặt cỏ xanh rì êm ái nên tạo cho y cảm giác muốn ngồi, ngồi được một lúc thì đương nhiên là mỏi lưng nên vô thức mà tìm kiếm điểm tựa, vì vậy mà cuối cùng Mộ Dung Cương mới có thể ngồi vào trong lòng hắn đi?

Cũng có thể là do đầu óc y vẫn còn mơ mơ màng màng, nên mới mất cảnh giác mà để cho tiểu lưu manh ôm vào lòng. Mộ Dung Cương cảm thấy lý do này cũng rất thuyết phục lực. Đến nỗi vì cái gì mà đầu óc mơ mơ màng màng, tự nhiên cũng là “lỗi” của tiểu lưu manh.

Dù sao, lúc tỉnh lại, cảm thấy khát nước, kia đương nhiên muốn uống nước, mà cả hai đi tay không đến đây, xe điện cũng chả biết đã chạy đến nơi nào.

Đường Mộ Dương liền đỡ lấy y đang ngây ngốc, đi loanh quanh hỏi thăm xem ở đâu có bán nước, cuối cùng cũng tìm được chỗ, đồng thời cũng phát hiện ra gần đó có một tấm bảng hướng dẫn địa điểm cho thuê mô tô lướt sóng.

Đối với tiểu lưu manh mà nói, chỉ cần là có dính đến hai chữ mô tô, chỉ cần là thứ gì đó có tay vịn kèm theo đồng hồ đo, đều là thứ mê hoặc trí mạng không thể kháng cự. Lập tức hai mắt tỏa sáng, liền chạy ngay đến đó, đương nhiên không quên tha theo người kia.

Mộ Dung Cương nếu đã đến đây rồi thì đương nhiên cũng muốn đi chơi một chút.

Nhưng mà y thật không ngờ, tên gia khỏa này không chỉ có thể chạy với tốc độ không thể tưởng được trên đất bằng, cũng có thể đem mô tô lướt trên biển bằng một vận tốc khiến cho người ta phải cảm thấy…… hưng phấn!

Không sai, không phải phẫn nộ, mà là hưng phấn. Cưỡi mô tô lướt trên mặt biển, gió lạnh không ngừng quất vào người, cảm giác xé gió mà đi đó thật sự là khiến cho ai cũng phải thích đến ngây người!

Mộ Dung Cương ôm chặt thắt lưng Đường Mộ Dương, liên tục hưng phấn la to, còn không ngừng mà thúc giục hắn,“Nhanh nữa! Nhanh nữa lên! Lại nữa, tiếp nữa đi!”

Tiểu lưu manh vốn đang yên yên ổn ổn, lại bị y dùng những lời nói ái muội như thế khiến cho huyết mạch sôi sục, tâm hồn phiêu đãng, không thể không quay đầu cảnh cáo,“Em đừng có kêu như vậy nữa, tôi cương mất rồi đó!”

Tay bị hắn tóm lấy kéo xuống sờ soạng, quả nhiên, phía trước hạ bộ đã muốn rục rịch. Mộ Dung Cương nhất thời hoa hoa lệ lệ 囧, lập tức ngậm miệng giả câm điếc.

Tiểu lưu manh dù có muốn giở trò lưu manh cũng vẫn là có chừng mực, ít nhất không thể trước mặt mọi người để lộ ra mấy chuyện không đứng đắn đi? Đành phải lại mang y đảo vài vòng trên biển, thẳng đến khi cái chỗ đã ngẩng cao đầu kia nhuyễn xuống rồi mới dám mang người kia lên trên bờ.

Mà Mộ Dung Cương vừa lên bờ, lần thứ hai 囧.

Hai người ở trên biển chơi quá vui vẻ, không hề để ý đến cảnh tượng trên bờ biển, một màn biểu diễn mô tô lướt sóng của Đường Mộ Dương đã hấp dẫn đến không ít người, đang tụm năm tụm ba vây xem.

Còn tưởng rằng Đường Mộ Dương là người của tiệm cho thuê mô tô, nhiều cô gái xinh đẹp đã tiến lên yêu cầu hắn chở đi một vòng.

Nhưng mà chàng tài xế anh tuấn làm cho các cô thất vọng rồi, cực tiêu sái vung tay lên,“Tôi chỉ chở người yêu của tôi thôi!”

Phương tâm ngã xuống, hủ tình dâng lên.(thích chết câu này đi~~~)

Mộ Dung Cương rõ ràng nhìn thấy, có mấy cô gái đã lén lút lấy điện thoại di động ra chụp lại hình của hai người họ. Những người này đều là du khách bình thường chứ không phải là người trong đoàn của y. Nếu như ảnh chụp này bị truyền ra ngoài, nhất định sẽ thực phiền toái.

Y sớm xoay người tránh đi, Đường Mộ Dương rất nhanh liền đuổi theo, hắn thì lại chẳng để ý gì lắm,“Cho dù có bị người ta nhận ra thì cũng không sao đâu, dù sao thì hai nhà cũng đã biết.”

“Nhưng tôi không muốn để cho người ta biết!” Mộ Dung Cương căm giận cho hắn một ánh mắt xem thường, rất muốn giống như trước kia, trực tiếp gõ cho hắn một cú, hoặc là trực tiếp ra quyền cước. Nhưng mà vì sợ càng khiến cho người ta để ý, đành phải nén xuống.

Tiểu lưu manh có chút mất hứng,“Không phải đã nói ra hết rồi sao? Sao em lại không muốn để cho người ta biết?” Hắn cũng không muốn lén lút.

Mộ Dung Cương giận tím mặt,“Cái tên khốn nhà chú! Chú nổi tiếng hay không là việc của chú, tôi còn có cuộc sống của tôi có được không? Tôi chỉ muốn làm một người bình thường chứ chả cần ai biết đến! Chú cũng không phải không biết cái đám paparazi có bao nhiêu khủng bố, đến lúc đó bọn họ bao vây bệnh viện, tôi còn làm việc thế quái nào được?”

Ách…… Nói như vậy cũng đúng ha. Tiểu lưu manh thành khẩn tỏ vẻ hối lỗi, phương thức chính là,“Tôi cõng em đi nha!”

“Không cần!”

“Hôn một cái?”

“Cút!”

“Lên xe đi!”

“Tự đi mà ngồi!”

Í, hình như có gì đó không đúng lắm, Mộ Dung Cương quay đầu nhìn lên, một chiếc xe điện vừa vặn bị tiểu lưu manh thả cho chạy mất, khói bụi tung bay.

Nhất thời lửa giận hừng hực thiêu đốt, một cước hướng đá mông hắn,“Mau đuổi theo gọi nó về!” Trên người y còn rất đau nhức đấy!

Thế là, tiểu lưu manh liều mạng chạy cả trăm mét, cuối cùng cũng bắt kịp kêu cái xe trở lại. Lái xe còn vui tươi hớn hở nói,“Chú em, tốc độ thật khá nha! Chỉ là cậu kêu lớn tiếng một chút thì tôi sẽ nghe thấy mà!”

Tiểu lưu manh mệt quá đứng chống hông thở hồng hộc, bị Mộ Dung Cương liếc mắt xem thường, hắn cũng không thể nói, đó là vì em không muốn gây sự chú ý nên tôi mới không dám lên tiếng đó chứ!

Rốt cuộc ngồi lên trên xe thoải mái, cơn tức của Mộ Dung Cương tới cũng nhanh, đi cũng không chậm, thưởng thức phong cảnh ven đường, tâm tình đã tốt hơn một chút.

Lái xe rất là nhiệt tình ra sức đề cử, “Nếu các cậu không cần trở về ngay thì tôi có thể lái xe mang các cậu chạy một vòng, lúc này, vừa lúc có thể xem cảnh mặt trời lặn. Không bằng đi xem một lúc rồi hẵng trở về ăn tối.”

Được! Chỉ cần không đi bộ, Mộ Dung Cương không có ý kiến, quần áo vốn ướt nhẹp từ lúc lướt sóng ngồi trên xe điện phơi nẵng nãy giờ cũng tạm khô rồi.

Thấy y vui vẻ, tiểu lưu manh sao dám có ý kiến gì khác?

Vậy xuất phát! Lái xe cho xe hướng ra bờ biển, mang bọn họ vừa đi thưởng ngoạn, vừa giới thiệu mọi thứ ở đây. Có hướng dẫn viên đi theo, quả nhiên cảm giác khác hẳn.

Dưới ánh tịch dương, đường chân trời được phủ một màu đỏ chói mắt, tựa như bộ giá y (áo cưới) của tân nương, phát ra những tia sáng lấp lánh.

“Có muốn một ngày nào đó, tôi mặc trên người ngũ thải hà y, đạp lên thất sắc tường vân đến cưới em không?” Tiểu lưu manh đột nhiên không đứng đắn thì thầm bên tai Mộ Dung Cương, cũng là vừa vặn nói toạc ra suy nghĩ của hắn.(ngũ thải hà y: quần áo năm màu, thất sắc tường vân: đám mây bảy sắc- để Hán Việt nghe hay hơn ^^)

“Đừng có sến như vậy!” Mộ Dung Cương khinh thường trừng hắn một cái, nhưng trái tim đột nhiên lại nhói lên.

Lái xe chở bọn họ đến bên một vách đá, dừng xe lại,“Đây là nơi ngắm cảnh mặt trời lặn đẹp nhất trên cả hòn đảo này, ở đây còn có một truyền thuyết, nếu như có ai dám từ trên này nhảy xuống, nhất định sẽ đạt được hạnh phúc. Hai cậu có dám thử một lần không?”

Thử một lần?

Mộ Dung Cương có chút hoài nghi nhìn xuống vách núi, nếu nhảy xuống từ chỗ này, chả phải chết ngắc rồi sao?

Tiểu lưu manh cũng có chút nửa tin nửa ngờ, hỏi lái xe,“Anh hai à, anh nói thật không đó?”

Lái xe cười ha ha,“Là chưng, chứ không phải nấu.”

(chỗ này khó edit wá, ĐMD hỏi là nói thật = chân (zhēn), ông lái xe đùa là chưng = hấp, bốc hơi (zhēng) chứ không phải nấu = chử (zhǔ)=> hông hỉu gì ráo, chắc là chơi chữ đồng âm)

Thấy thái độ của anh ta thản nhiên như vậy, Mộ Dung Cương cảm thấy có vài phần cổ quái, trước kia vô oan, bây giờ vô cừu, người lái xe này không có khả năng vô duyên vô cớ muốn hại bọn họ đi, hay ở chỗ này có cái gì kỳ quái?

Đường Mộ Dương đi lên trước, nháy mắt với Mộ Dung Cương,“Vậy để tôi nhảy xuống!”

Hắn nhảy xuống thật rồi! Mộ Dung Cương sợ tới mức tim như ngừng đập, cho dù là không sao thật thì cũng không thể lỗ mãng như vậy đi?

“Đường Mộ Dương! Đường Mộ Dương chú ở đâu?”

Đường Mộ Dương không có trả lời, Mộ Dung Cương lo lắng quay đầu hỏi lái xe, lái xe rất vô trách nhiệm mà cười hì hì,“Cậu cứ nhảy xuống thì chẳng phải sẽ biết sao?”

Chết thì chết đi! Mộ Dung Cương lười hỏi, thả người nhảy xuống!

Ai? Sao lại rơi vào một cái ôm ấm áp?

Có người ở trong bóng tối hôn lên môi y,“Chúng ta đều nhảy xuống, cho nên chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc!”

Tim Mộ Dung Cương hung hăng run lên một chút, trong lòng có một cái gì đó không biết tên đổ sụp xuống. Giống như người nào đó đang bá đạo mà chiếm cứ khoang miệng của y, chỉ có thể dừng mọi suy nghĩ lại.

Trải nghiệm qua một lần rồi mới biết, kỳ thật chả có gì nguy hiểm cả.

Cái chỗ này là do ảo giác của mắt nhìn mà khiến cho người ta cảm thấy nó rất sâu, kỳ thật nó rất nông. Phía dưới còn phủ một lớp cát rất dày, cho dù là một đứa con nít thì khả năng bị thương cũng rất thấp.

Đây chỉ là một trò chơi lý thú ở trên đảo này, để cho du khách có một trải nghiệm mới mà thôi.

Chỉ là từ từ đi lên, Mộ Dung Cương cảm thấy mình không còn mặt mũi nhìn ai cả, trên môi vừa nóng vừa trướng, chắc chắn là đã bị cái tên tiểu lưu manh hôn cho sưng lên rồi!

Nhưng lái xe nhìn thấy cũng chả nói gì, chỉ cười ha hả khởi động xe chở họ quay về.

Trên đường trở về, trời đã tối hẳn, chẳng còn cái gì để mà tham quan, một đường chạy thẳng về khách sạn. Nếu đã trở về, Mộ Dung Cương muốn tắm trước đã rồi mới đi ăn cơm.

Này đương nhiên không thành vấn đề, Cốc Tâm Dương gọi điện cho Đường Mộ Dương,“Bọn tôi định lát nữa sẽ ra ngoài bãi biển ăn thịt nướng, hai người có muốn tham gia không?”

Ai thèm đến! Tiểu lưu manh còn muốn cùng ai đó ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến kia! “Bọn này muốn tao nhã, không thèm ăn những thứ thấp kém đâu!”

“Chảnh quá! Chỉ muốn hưởng thụ thế giới riêng của hai người, cút đi cút đi!”

Đợi Mộ Dung Cương đi ra, Đường Mộ Dương cầm cái bình thuốc nhỏ tìm được hồi sáng hỏi,“Đây là cái gì? Em bị bệnh sao?”

Dù sao quan hệ đã xác định rồi, hỏi han đương nhiên là đúng lý hợp tình rất nhiều.

Mộ Dung Cương quẫn bách, làm bộ như không có việc gì,“Đó là vitamin, tôi sợ tới đây ăn toàn đồ không quen, cơ thể không đủ chất.” Trong lòng lại suy nghĩ, lát nữa nhất định phải xử lý nó!

Nga, tiểu lưu manh không có nghi ngờ, tùy tay ném đi, không quản nữa,“Đi, đi ăn cơm đi, em muốn ăn cái gì?”

Bình thuốc nhỏ im lặng nằm góc, thực ngoan, thực an phận.