Tiểu Miên Hoa

Chương 20

Cuối tháng 1, đại hàn vừa qua.

Lại là cuối tuần, thành phố phương nam này đã lất phất tuyết suốt đêm.

Úc Linh tỉnh dậy, bò đến trước cửa sổ nhìn thoáng qua, chỉ thấy bên ngoài đã trải lên mảng lớn ngân bạch.

Nhưng mặt đất nơi mọi người đi qua đã nhiễm bẩn.

Tuyết bị dẫm tan, lẫn với bụi đất trên mặt đường, như bùn nhão in dấu chân người thâm thâm thiển thiển, lớn nhỏ không đồng nhất.

Mỗi một chỗ tuyết đọng không bị dẫm đến đều vô cùng khinh bạc, ngón trỏ nhẹ nhàng nhấn một cái liền có thể chạm được đến nền cứng phía dưới. Không giống trong núi, khắp núi đồi đều bị băng tuyết bao trùm, người đi để lại một dấu chân vừa lớn vừa trắng.

Trần tỷ nói, nơi này ít khi có tuyết.

Đã quên là năm nào, nàng sáng sớm dậy dẫn theo con đi ra ngoài chơi tuyết, tuyết quá mỏng, bên bồn hoa, trên lá cây, một tầng dưới thấp nhất tất cả đều bẩn, nàng cùng con đi khắp nơi gom nhặt, rốt cuộc kiếm đủ tuyết sạch sẽ để đắp người tuyết.

Người tuyết chỉ to bằng nắm tay, nhưng đứa con của nàng thực vui vẻ, sợ người tuyết tan còn bỏ vào tủ lạnh. Nhưng cũng không thành công, không mấy ngày liền không thành hình dáng nữa.

"Nơi ta ở trước kia, mỗi ngày mùa đông tuyết đều rất lớn."

"Thật tốt, ta đời này cũng chưa đi qua phương bắc."

Úc Linh cong lên mặt mày, không nói thêm nữa.

Nàng nghĩ, nàng lúc trước không hạnh phúc chút nào cả.

Nhưng nàng không chán ghét Tích Tuyền sơn.

Núi nơi đó, nước nơi đó, không có chỗ nào sai cả.

Từ khi nàng có ký ức, nơi này thiên địa linh khí liền từ từ loãng dần, hiện giờ đi vào thành thị của nhân loại mới phát hiện nơi này muốn tu luyện càng thêm khó khăn so với Tích Tuyền sơn.

Thế gian nếu còn có nơi nào thích hợp cho tân yêu linh dựng dục, có lẽ thật sự cũng chỉ dư lại Tích Tuyền sơn được thần thụ bảo hộ đi.

Nhưng dù là linh khí nơi Tích Tuyền sơn cũng thua xa nơi dị thế trăm năm trước tựa cảnh trong mơ đã biến mất không tung tích kia, không bằng mỗi con sông mỗi ngọn núi nàng cùng Lâm Song từng đi qua.

Úc Linh còn nhớ rõ, chính mình từng ở vô số đêm đông giá lạnh, cùng hóa thành yêu thân với Lâm Song, lại tàng nhập tầng lông trắng mịn mềm mại của Lâm Song, theo nàng cùng trèo đèo lội suối, đi đến nơi núi rừng xa lạ khác.

Nếu muốn chơi tuyết, nàng liền từ xuống khỏi Lâm Song, Lâm Song cũng sẽ huyễn ra hình người, một bên dùng linh lực bảo vệ đôi tay nàng, một bên bồi nàng đắp một người tuyết rất lớn rất lớn.

Lâm Song thực thích cười, mỉm cười cũng đặc biệt rạng rỡ.

Chỉ cần ở bên Lâm Song, mặc cho cuộc sống khổ đến đâu đối với nàng đều là ngọt ngào.

Kỳ thật ở bên Chung Sở Vân cũng là như vậy, khác nhau có lẽ ở chỗ, cuộc sống của nàng rốt cuộc không còn khổ nữa, thế nhưng hồ ly ở bên lại không thích cười.

Có đôi khi Úc Linh nhịn không được suy nghĩ, thế giới trong trí nhớ của mình đã chân chính tồn tại sao?

Tại sao ngoại trừ một đoạn ký ức, một con hồ ly giống hệt Lâm Song, nàng liền rốt cuộc không  thể tìm thấy một chút gì chứng minh thế giới kia đã từng tồn tại đâu?

Trời lạnh không có khách, Úc Linh mang theo ý nghĩ như vậy ngồi trước quầy thu ngân ngây người.

Tối đó, Trần tỷ nhỏ giọng thầm thì rất nhiều chuyện, nhiều lần nhắc nàng nhanh chóng ngẫm lại lối ra khác, cuối cùng để cho Úc Linh số di động của mình.

Vài ngày sau, trong tiệm phát tiền lương tháng này, Trần tỷ nhận được tiền liền đi rồi, sau cũng không quay lại.

Cùng rời đi còn có một cô gái khác mỗi ngày thay ca cho nàng.

Trong tiệm ngoại trừ chủ cửa hàng chỉ còn lại có hai người làm, một ca sớm một ca tối thay phiên làm hơn nửa tháng.

Đêm trước trừ tịch, chủ cửa hàng đã phát tiền lương sớm, còn có bao lì xì một trăm đồng tiền ăn tết.

Tháng này buôn bán lại càng kém, lương cơ bản trích hoa hồng cộng thêm nửa tháng chuyên cần cùng bao lì xì tân niên, tới tay cũng chưa được 700.

Nhưng cũng phần nào vì còn chưa làm đủ một tháng.

Úc Linh cầm tiền trên tay, còn chưa kịp nói lời cảm tạ liền nghe thấy chủ cửa hàng nói một câu: "Năm sau không cần tới nữa."

Thiếu nữ mịt mờ chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Là em làm được không tốt sao?"

Chủ tiệm lắc lắc đầu: "Cửa hàng không thể duy trì tiếp được nữa."

Cứ như vậy, Úc Linh mất đi công việc.

Trước khi rời đi, nàng thấy tâm tình chủ tiệm không tốt lắm, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng dùng ưu đãi cho nhân viên mua một chiếc áo len hơn 70 tệ, mặc trên người, tạm biệt chủ tiệm.

Đây là lần cuối nàng đi làm ở đó, vì làm ca sáng, tan tầm còn có giao thông công cộng, cũng tiết kiệm cho lão bản một chuyến xe cho nàng.

Bỗng nhiên mất đi công việc, tâm tình Úc Linh cũng không trở nên quá tồi tệ.

Đêm đông giá rét luôn tối sớm, tầm 5 giờ 40, ven đường đã sáng lên đèn.

Úc Linh đứng trên xe buýt, vóc dáng nho nhỏ làm nàng có thể nhẹ nhàng chen tới chỗ gần cửa sổ ở phía sau, có tay vịn, cũng dễ xuống xe nhất.

Nàng nhìn người đi đường vội vàng ngoài xe, nhìn từng biển quảng cáo cửa hàng đủ loại kiểu dáng bên đường, từ đáy lòng nhẹ giọng nói với chính mình, nơi có thể đi còn rất nhiều.

Suy nghĩ tích cực, số tiền mùa đông này kiếm được sau khi trừ đi một hộp giữ nhiệt cùng một chiếc áo lông, còn lại thất thất bát bát thêm lên cũng đủ trả hết nợ của nàng với Chung Sở Vân.

Từ hôm nay trở đi, về sau mỗi một đồng đều là kiếm cho chính mình!

Úc Linh về đến nhà, giống như mọi khi, bật bếp điện, nấu cơm, xào đồ ăn hôm đó.

Chung Sở Vân trở về thấy lịch phân ban trên tường đã không còn, không khỏi hỏi một câu: "Tờ lịch đâu?"

"Không cần nữa đâu!"

Úc Linh nói, bưng đồ ăn vừa xào xong lên bàn, bình thản cười hì hì, chạy đến cửa phòng ngủ, nhìn Chung Sở Vân vừa mặc áo ngủ xong, nhún vai buông tay: "Cửa hàng trưởng bảo ta năm sau không cần đi, cửa hàng không trụ nổi nữa."

"Như vậy a." Chung Sở Vân xoay người nhìn Úc Linh liếc mắt một cái, hơi hơi giơ lên khóe môi, nói, "Thế mà ngươi không có vẻ khổ sở."

"Ta mua bộ quần áo mới." Úc Linh nói, nhanh chóng cởi bỏ khuy áo bông, lộ ra áo len mới mặc ở bên trong, "Ngươi xem, đẹp sao?"

Đó là một chiếc áo len cao cổ màu hồng nhạt, hoa văn bánh quai chèo thường thấy hơn nữa tay áo đèn lồng thiết kế có lệ, mỗi một chỗ đều lộ ra cảm giác bình thường mà lại rẻ tiền.

Chung Sở Vân liếc mắt một cái nhìn ra giá chiếc áo sẽ không hơn một trăm, nhưng mặc trên người thiếu nữ nhỏ gầy thấy thế nào cũng thuận mắt.

"Không tồi." Chung Sở Vân đáp lời, tiến lên cầm lấy áo bông trên tay Úc Linh, trở tay phủ thêm lên bả vai gầy ốm kia, "Mặc đủ quần áo, đừng cảm lạnh."

"Nga!" Úc Linh cúi đầu một lần nữa cài cúc áo bông, một đường đuổi theo gót chân Chung Sở Vân đi vào phòng bếp, nhỏ giọng nói thầm nói, "Số tiền còn lại ta đều để trên bàn trà, ta không nợ ngươi cái gì nga."

"Ân." Chung Sở Vân nhàn nhạt đáp lời, vừa quay đầu lại, Úc Linh đã bưng hai chén cơm đi tới bên cạnh nàng.

"Năm sau ta lại đi tìm công việc." Úc Linh nói, ngồi xuống thân tới, dọn xong chén đũa, tay dán lên trên mặt lò ấm áp, vui vẻ nghĩ về chuyện tương lai, "Đến lúc đó ta lại kiếm được tiền, là có thể mua thứ ta muốn mua."

Chung Sở Vân nghe xong, không khỏi tò mò: "Ngươi muốn mua cái gì?"

Úc Linh nắm chiếc đũa, nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, nói: "Di động, ta muốn trước mua một chiếc di động!"

Cảm giác ở thành phố này di động là vô cùng quan trọng, dù là lên mạng giải trí hay giao lưu với người khác đều rất tiện lợi. Trên cơ bản là ai cũng có một cái.

Thứ mọi người đều có, nàng cũng muốn có.

Quan trọng nhất chính là, chỉ cần có di động, nàng liền có thể tùy thời tùy chỗ kể mọi chuyện mình gặp thấy cho Chung Sở Vân.

Tuy rằng Chung Sở Vân đại khái cũng không cảm thấy bao nhiêu hứng thú.

***

Tích Tuyền sơn chưa từng có tất niên, nhưng thành phố của nhân loại có.

Vào ngày luân phiên giữa cũ và mới đặc biệt như vậy, mọi người sẽ treo lên câu đối xuân từ cựu nghênh tân*, người một nhà tụ tập bên nhau, vô cùng náo nhiệt ăn bữa cơm đoàn viên lại xem xuân vãn. Mấy ngày kế tiếp, lại thừa dịp kỳ nghỉ đi thăm bạn bè người thân, kể chuyện việc nhà cùng những người đã lâu không thấy.

*Từ cựu nghênh tân: Tiễn cái cũ, đón cái mới

Đương nhiên, tất cả đều là Úc Linh thấy trong TV.

Trên thực tế, nàng ở chỗ này không có thân nhân lại càng không có bằng hữu.

Trừ Chung Sở Vân, người Úc Linh còn có thể nói chuyện cùng cũng chỉ có Lý tỷ ở cửa hàng sủi cảo cùng Trần tỷ ở cửa hàng quần áo. Cẩn thận ngẫm lại, họ cũng không tính là bằng hữu, đừng nói ăn tết sẽ không gặp nhau, sau này còn có cơ hội gặp hay không cũng khó nói.

Còn Chung Sở Vân sao, ngày thường cũng không thấy nàng giao lưu với ai, hình như cũng ít khi dùng di động để gọi điện nói chuyện phiếm.

Chung Sở Vân có em trai, nhưng vị em trai này cũng chỉ tới vào đêm trừ tịch, giơ ra hai túi hoa quả cùng mấy khúc lạp xưởng, đến bên này lăn lộn ăn một bữa cơm, ăn xong liền vội vã chạy mất.

Tối đó, Úc Linh ghé vào cửa sổ trước phòng khách, nhìn Chung Sở Thiên vội vã đi ra tiểu khu, nhịn không được hiếu kỳ nói: "Xuân vãn sắp bắt đầu rồi, sao hắn không ở lại cùng nhau xem a?"

"Vội trở về chơi game." Chung Sở Vân trả lời thập phần đơn giản, ngữ khí chẳng hề để ý, phảng phất đây là chuyện bình thường.

Ngẫm lại cũng là, hai tỷ đệ ngày thường luôn luôn ai lo phận nấy, ít có giao tế, sợ là sớm đã thành thói quen như vậy, dù ngày lễ ngày tết cũng là ai cũng không cần ai ở bên.

Tháng ngày thanh thản dần trôi đi, chớp mắt đã hết kì nghỉ.

Thời tiết vẫn thực lạnh, Úc Linh vẫn dậy thật sớm chui ra từ trong ổ chăn, ăn bữa sáng, mặc quần áo, cùng Chung Sở Vân đi ra ngoài.

Ngày này, nàng đi nhờ xe Chung Sở Vân.

Tiểu miên hoa tâm cơ quyết định thử thời vận ở khu phố nơi Chung Sở Vân đi làm, nhìn xem có khả năng tìm được một công việc thích hợp với mình không.

Nếu có thể, dù buổi tối tan tầm vào những thời điểm khác nhau, buổi sáng cũng có thể cùng nhau đi làm.

Nhưng ý tưởng của nàng thực mỹ, hiện thực lại rất tàn khốc.

Như ba tháng trước, nàng vòng đi vòng lại quanh mấy chỗ gần đó cả ngày, da mặt dày hỏi thật nhiều cửa hàng muốn tuyển nhân viên hay không, đáp án nhận được đều không tốt.

Hơn nữa nàng ra cửa đã quên mang tiền lẻ, cơm trưa cũng chưa thể ăn.

Buổi chiều bốn giờ rưỡi, thiếu nữ vấp phải trắc trở cả ngày, dựa theo trí nhớ, u ám mà về tới gara đỗ xe ngầm nơi Chung Sở Vân dừng xe.

Chung Sở Vân đi ra từ tòa nhà công ty, chỉ thấy một "tiểu đáng thương" ôm đầu gối ngồi xổm bên cạnh xe mình.

Tiểu đáng thương nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng ngẩng đầu lên, vừa thấy Chung Sở Vân, đôi mắt nàng lập tức liền sáng bừng lên, đáy mắt tràn đầy vui sướng.

Nàng đứng dậy, trên mặt không có chút nhụt chí, chỉ là hơi ngây thơ mà gãi gãi đầu: "Ta lại không tìm được việc."

Lời nói đến đây, bụng đói cả một ngày còn hết sức phối hợp mà kêu lên một tiếng.

Thiếu nữ nghe xong, không hề xấu hổ như lúc mới quen như vậy, chỉ sờ sờ bụng, chớp chớp mắt, hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhún vai: "Lúc đi ra cũng quên mang tiền, giữa trưa không ăn gì cả."

Chung Sở Vân trầm mặc một lát, mở ra cửa xe.

Úc Linh lập tức vòng qua đầu xe, nhảy vài bước tới trên ghế phụ: "Rốt cuộc có thể về nhà nấu cơm ăn rồi!"

"Tạm thời không trở về nhà." Chung Sở Vân nói, bật điều hòa bên trong xe.

"Vì sao a?" Úc Linh ngơ ngác hỏi.

"Mang ngươi đi ăn lẩu."

"Tốn rất nhiều tiền đi!" Úc Linh cả kinh nói, "Một bữa đủ cho ta mua hai bộ quần áo!"

"Ta muốn ăn, ta mời khách." Chung Sở Vân nói, duỗi tay sửa sửa tóc mái của Úc Linh trên trán bị gió thổi loạn, cười nói, "Chờ ngươi kiếm được tiền, nhớ mời lại ta là được."

Ý cười đó hiện lên trong một chớp mắt, tựa như xẹt qua vô số quang ảnh tầng tầng lớp lớp dưới đáy lòng, hận không thể chiếu ra một linh hồn khác.

Úc Linh phục hồi tinh thần lại, xe đã rời khỏi gara.

Nàng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ chậm rãi "lùi lại", không thể nhịn xuống mà lẩm bẩm.

"Chung Sở Vân, ngươi thật sự không quen biết ta sao?"

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cuối năm, các tiểu thiên sứ nhất định phải đối tốt với chính mình một chút, tra tác giả cũng muốn đối tốt với chính mình một chút.

Cho nên ý ta chính là, năm nay ta liền nằm yên, sang năm ta lại nỗ lực viết ( khiêng nắp nồi chạy trốn ).