Tiểu Ôn Nhu

Chương 79: Ngoại truyện năm Hào môn cẩu huyết

“Đêm nay, anh đã chuẩn bị xong!”

Chín chín tám mốt kiếp nạn, vượt qua cửa ải khó khăn đầu tiên, tiếp theo nhóm phù dâu lại sắp xếp tìm kiếm giày thêu, mấy vị phù rể anh tuấn trẻ tuổi giúp đỡ một tay, lật tung căn phòng lên tận trời.

“Cưới vợ đúng là mất sức.”

“Đều do mấy cô nàng này lắm chuyện.”

Tô Hoàn thấy Hoắc Yên không ngừng nháy mắt với Phó Thời Hàn, vội vàng cản lại, nói: “Được đấy được đấy, cô dâu xin tự giác một chút, không được giúp chú rể gian lận.”

Hoắc Yên lè lưỡi, nói nhỏ: “Tớ không có.”

“Tìm được rồi!”

Cái giày thứ nhất được Hứa Minh Ý tìm thấy trong giá sách —

“Tớ đang buồn bực, Yên Yên đâu phải là cô gái thích đọc sách, thế mà lại bày một giá toàn sách, khẳng định có chuyện mờ ám bên trong, thì ra giày bị giấu ở đây!”

Hoắc Yên: …

Ai đuổi cái tên đáng ghét này đi đi!

Phó Thời Hàn nhìn váy bồng bềnh của Hoắc Yên, nói: “Tôi đoán, cái thứ hai ở dưới váy em ấy, đúng không?”

Tô Hoàn trêu đùa: “Vậy tự anh vén lên xem.”

Các phòng nam nữ trẻ tuổi đều cười tủm tỉm, Hoắc Yên da mặt mỏng, lấy giày từ dưới váy mình ra, đỏ mặt nói: “Được rồi được rồi, đoán đúng rồi.”

Lâm Sơ Ngữ nói: “Ơ kìa, có ở đâu có cô dâu chờ không kịp, chỉ mong mình nhanh nhanh gả ra ngoài không! Chú rể mau đi giày cho bà xã anh kìa!”

Phó Thời Hàn cầm giày đỏ, nâng chân Hoắc Yên đi giúp cô, cuối cùng còn cúi người hôn lên mũi giày: “Cô dâu mới, lên đường thôi.”

Hoắc Yên dang tay: “Ngồi lâu mỏi chân, muốn ôm ôm.”

Phó Thời Hàn cười dịu dàng, đưa tay bế ngang hông Hoắc Yên, ra khỏi phòng.

Tô Hoàn cùng Lâm Sơ Ngữ che mắt: “Chịu không nổi chịu không nổi! Hai người có thể đợi tới lúc động phòng hãy dính lấy nhau được không!”

Phó Thời Hàn ôm Hoắc Yên ra khỏi phòng, ba mẹ đều ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, hai người kính trà cho ba mẹ, mẹ Hoắc Yên nhịn không được lau nước mắt, căn dặn Phó Thời Hàn: “Trước kia chúng ta không chú ý tới con bé, bây giờ muốn bù đắp nhưng chẳng còn kịp, cảm ơn con đã chăm sóc con bé.”

“Mẹ, mẹ đừng khóc, không sao đâu.”

Phó Thời Hàn nắm tay Hoắc Yên, nói: “Ba mẹ, xin hai người yên tâm giao Yên Yên cho con, con sẽ yêu thương em ấy cả đời.”

Ngay lúc ra cửa, Hoắc Yên đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Hoắc Tư Noãn.

Cô ta vẫn đứng bên tường, không có cảm giác tồn tại.

Giữa hai chị em có khúc mắc và vết rạn nứt, qua nhiều năm như vậy vẫn không thể hòa giải, Hoắc Tư Noãn đi Bắc Kinh học nghiên cứu sinh, ngày bình thường rất ít khi liên lạc.

Lần này hôn lễ của Hoắc Yên, sáng sớm cô ta đáp máy bay trở về, sau khi về nhà cũng không nói chuyện với cô, chỉ hỏi thăm ba mẹ.

Nhưng trong nháy mắt bước chân ra khỏi cửa, Hoắc Yên bỗng nhiên quay đầu, gọi cô ta một tiếng —

“Chị, em đi đây.”

Đôi mắt Hoắc Tư Noãn đột nhiên đỏ lên.

Hoắc Yên chạy vội lại, ôm lấy Hoắc Tư Noãn.

Hoắc Tư Noãn sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng cũng vươn tay, dùng sức ôm chặt cô, mặc dù cắn chặt môi dưới, nhưng nước mắt vẫn không nghe lời chảy xuống.

“Chuyện trước kia coi như xong, có được không.”

Nhiều năm như vậy, cuối cùng Hoắc Yên vẫn xuống nước trước.

Hoắc Tư Noãn nhắm mắt lại, giọng nói run rẩy: “Được.”

Những cái được gọi là tranh đấu yêu hận, ân ân oán oán giữa chị em, chẳng qua đều là nóng nảy và xúc động lúc còn trẻ, thời gian trôi qua đã không còn. Lúc Hoắc Yên nhìn lại quá khứ, những điều thật sự còn đọng lại trong ký ức của cô, là hồi bé Hoắc Tư Noãn nắm tay cô đi xuyên qua con đường lát đá, cùng nhau tới cửa hàng kẹo mua đồ chơi làm bằng đường.

Hoắc Tư Noãn đưa tay lau sạch vết nước mắt trên mặt Hoắc Yên, cười nói: “Hôm nay Yên Yên kết hôn, đừng khóc, vui vẻ một chút.”

“Chị cũng đừng khóc.”

“Ừm.”

Hoắc Tư Noãn nhìn về phía Phó Thời Hàn, đưa tay Hoắc Yên cho anh: “Tôi chúc phúc hai người.”

Phó Thời Hàn trịnh trọng gật đầu: “Cảm ơn, lời chúc phúc của cô, là món quà tốt nhất chúng tôi nhận được hôm nay.”

**

Hôn lên được tổ chức ở sân cỏ lớn của khách sạn Giang Thành, Hứa Minh Ý ngồi hàng trước tham dự hôn lễ, nhìn rất chăm chú.

Tô Hoàn để ý thấy, trong nháy mắt khi Phó Thời Hàn tự tay đeo nhẫn cho Hoắc Yên, Hứa Minh Ý vậy mà ma xui quỷ khiến thế nào tròng mặt đỏ ửng, nếu như cô không hoa mắt, trong mắt anh còn có nước?

Cái đó…

Cô chọc chọc Hứa Minh Ý: “Phó Thời Hàn người ta kết hôn, anh đỏ mắt kích động cái gì? Này này, còn chảy nước mắt.”

“Anh không có.”

“Còn không thừa nhận, hốc mắt đều đỏ rồi.”

Hứa Minh Ý cố chấp nói: “Gió thổi.”

Tô Hoàn lấy khăn tay, đưa anh dụi mắt: “Được, bảo bảo ngoan, cảm động thì cảm động, đừng khóc thật, quá mất mặt, em chỉ có thể giả vờ không quen biết anh thôi.”

Hứa Minh Ý kiên quyết duỗi tay ra, như trẻ con nói với Tô Hoàn: “Ôm.”

Tô Hoàn ôm anh, vỗ vỗ lưng: “Cho nên người ta kết hôn vui mừng hớn hở, rốt cuộc anh xúc động cái gì.”

Hứa Minh Ý vùi sâu mặt vào trong sợi tóc của cô, nói: “Hồi đại học, Phó Thời Hàn đối xử với anh tốt nhất, cậu ấy kết hôn, anh vui mừng.”

Tô Hoàn tin tưởng, Hứa Minh Ý là thật tâm vui mừng cho Phó Thời Hàn, anh coi Phó Thời Hàn là người bạn cực kỳ thân thiết, một người anh em chân chính.

“Được rồi, bảo bảo ngoan, không khóc không khóc.”

Phần cuối của buổi lễ kết hôn, cô dâu muốn tung hoa, Hứa Minh Ý hạc giữa bầy gà đứng giữa một đám con gái, vận sức chờ phát động, chỉ đợi Hoắc Yên tung hoa, nhún người nhảy lên, vững vàng tiếp được.

Tiếng thất vọng và bất mãn của các cô gái vang lên xung quanh, Lâm Sơ Ngữ đẩy Hứa Minh Ý: “Này! Hòa thượng, anh một người đàn ông sao lại cùng chúng tôi cướp hoa, không biết xấu hổ.”

“Ai quy định đàn ông không thể cướp hoa?” Hứa Minh Ý rất thản nhiên cầm hoa đi tới trước mặt Tô Hoàn: “Này, anh giúp em cướp.”

Tô Hoàn dở khóc dở cười: “Bó hoa là để cô gái chưa lập gia đình cướp, mong muốn lần kết hôn tiếp theo chính là mình, anh tặng nó cho em, cái đó… đó…”

Hứa Minh Ý suy nghĩ, nói: “Anh cũng mong chờ, hôn lễ tiếp theo, là em với anh.”

“Ôi ôi.” Đám con gái xung quanh đều che miệng cười trộm: “Hòa thượng nói lời này thật sự không biết xấu hổ.”

Hứa Minh Ý nói: “Xấu hổ cái gì, tôi nói chính là lời thật lòng.”

Chỉ nói láo mới đỏ mặt xấu hổ, anh là thật lòng thật dạ, không cần xấu hổ.

Tô Hoàn cũng rất bất đắc dĩ, có điều thẳng nam này là do mình chọn, không thể oán trách.

Buổi tối hôm đó, mấy bạn bè tốt đưa Hoắc Yên và Phó Thời Hàn vào động phòng, lại làm loạn hơn nửa ngày, giày vò hai người chơi đủ mọi trò chơi.

Phó Thời Hàn cưới được vợ, hiển nhiên tâm trạng rất tốt, còn rất kiên nhẫn, để bạn bè có thể thoải mái tận hứng.

Sau khi kết thúc, Tô Hoàn và Hứa Minh Ý đã đặt trước một khách sạn, dưới lầu, Hứa Minh Ý nói với cô: “Buổi tối hôm nay anh…”

Tô Hoàn bất đắc dĩ: “Anh lại muốn dâng đêm đầu tiên của anh đúng không.”

Hứa Minh Ý vừa ngượng ngùng vừa hưng phấn gật đầu: “Đêm nay, anh đã chuẩn bị xong!”

Tô Hoàn chọc chọc đầu anh: “Nói như em chiếm tiệm nghi của anh vậy.”

“Vậy em đồng ý không.”

“Ừm ~~~ để em nghĩ lại đã.”

“Em cứ từ từ suy nghĩ, anh không vội.”

Tô Hoàn cười: “Anh còn không vội, em thấy anh đang vội muốn chết!”

Hứa Minh Ý cũng cười tủm tỉm, hai gò mang theo chút ngượng ngùng đặc hữu của chàng trai trẻ.

Tô Hoàn kéo tay anh, đang muốn bước vào trong khách sạn, đột nhiên nghe được một giọng phụ nữ trung niên từ sau lưng truyền đến —

“Tô Hoàn, còn muốn đi đâu.”

Nghe thấy giọng nói này, cơ thể Tô Hoàn cứng đờ, run rẩy quay đầu lại.

Chỉ thấy bên vệ đường có một chiếc Mercedes đang đỗ, cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống, một người phụ nữ trung niên trẻ hơn tuổi, thái độ nghiêm túc nhìn cô.

“Mẹ…”

Nghe thấy xưng hô thế này, Hứa Minh Ý cũng mở to hai mắt, có chút không biết làm sao.

Tô Hoàn lập tức buông lỏng tay đang kéo Hứa Minh Ý, giống như chuột thấy mèo, run rẩy: “Mẹ, sao mẹ… lại ở đây?”

Tần Nhuận Thanh liếc cô một cái, chưa trả lời cô, chỉ thản nhiên nói: “Về nhà.”

Cửa sổ xe màu đen kéo lên.

Tô Hoàn áy náy nhìn Hứa Minh Ý nói: “Tối nay em… khả năng phải về rồi.”

Nét mặt Hứa Minh Ý lo lắng: “Không sao chứ?”

“Yên tâm, mẹ em là người như vậy, mặt nghiêm túc nhưng hay mềm lòng, không sao.”

“Ừm.”

“Ngày mai em sẽ liên lạc với anh…”

“Anh chờ em.”

Cửa sổ lại trượt xuống, trên mặt Tần Nhuận Thanh có tức giận: “Còn chưa trò chuyện xong sao! Có phải đợi mẹ mua hai cốc cà phê trở lại, chờ hai người chậm rãi trò chuyện không!”

“Mẹ, mẹ nói thế là sao! Con đang cùng bạn trai con tạm biệt thì thế nào.”

Tần Nhuận Thanh hừ nhẹ một tiếng, liếc nhìn Hứa Minh Ý, nét mặt mang theo chút kì thị, nói ra từng chữ —

“Hừ, bạn – trai.”

“Dì có vẻ rất không thích anh.”

Tô Hoàn ôm cổ Hứa Minh Ý, nhón chân hôn mặt anh một cái: “Bảo bảo em đi đây, ngày mai gặp.”

“Đừng cãi nhau với mẹ em.”

“Biết rồi.”

**

Hai mẹ con im lặng một đường, về đến nhà, ba Tô Lệ Thành đang cầm tạp chí ngồi trên ghế sô pha bằng gỗ tử đàn, lẩm bẩm nói: “Hoàn Hoàn về rồi.”

Tô Hoàn nhìn dáng vẻ của hai người, biết đêm nay có chuẩn bị mà đến, thấp thỏm bất an trong lòng ngược lại dịu xuống, mặc kệ hai người muốn diễn kịch gì, hôm nay cô sẽ theo đến cùng.”

Nữ sĩ Tần Nhuận Thanh mở miệng trước: “Hứa Minh Ý, người thôn Nguyệt Hà huyện Bình Thủy, từ nhỏ ba mẹ đã ra ngoài làm công, lớn lên với bà nội, lúc tám tuổi bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà ba mẹ qua đời, trở thành cô nhi, ăn cơm trăm nhà lớn lên, từ nhỏ đã lăn lộn ở tầng lớp thấp nhất của xã hội, ngoài đi học còn đi làm thêm, thành tích thi đại học ưu tú, tính cách không thành thật, trong trường đại học thường xuyên lừa bịp, không ít bạn học mắng cậu ta.”

Bà dùng đầu ngón tay dài mảnh chọc chọc con gái mình: “Bao gồm cả Tô Hoàn con.”

Tô Hoàn trợn mắt há mồm: “Mẹ… mẹ điều tra anh ấy?”

“Đối tượng con gái mẹ quen biết, mẹ không thể không điều tra cậu ta?”

Tô Hoàn kích động: “Mẹ quá đáng quá! Ba, ba nhìn mẹ kìa!”

Lão ba Tô Lệ Thành đột nhiên bị cue (*), thế là đằng hắng một cái: “Ừm, điều tra chuyện này mà chưa có sự đồng ý của con gái, là không đúng, nhưng là ba mẹ, chúng ta cũng chỉ xuất phát từ sự quan tâm.”

(*) Mang nghĩa đột nhiên được ai đó nhắc nhở, ám chỉ manh mối.

Tần Nhuận Thanh rõ rồi, cái người làm cha này đúng là ba phải, xem ra còn phải dựa vào bản thân bà —

“Lúc hai đứa ở đại học vừa qua lại, mẹ đã để ý đến cậu ta, có điều bởi vì tốt nghiệp liền chia tay, mẹ cũng không để ý nữa, không ngờ yên phận được hai năm, hai đứa lại quấn lấy nhau.”

Tô Hoàn hoàn toàn không nghĩ tới, chuyện xa xưa như vậy mà mẹ mình cũng biết, chờ chút… Cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, bật dậy cao giọng hỏi: “Năm tư Hứa Minh Ý khởi nghiệp thất bại, có liên quan đến ba mẹ không?!”

Nếu như… nếu như ba mẹ thật sự muốn dùng gậy đánh uyên ương lại muốn im lặng không tiếng động, biện pháp tốt nhất chính là để Hứa Minh Ý biết khó mà lui.

Tần Nhuận Thanh vội vàng phủ nhận: “Dĩ nhiên không phải! Tô Hoàn, con xem phim truyền hình nhiều quá rồi đấy! Sao chúng ta có thể làm loại chuyện đó!”

Tô Lệ Thành cũng vội vàng nói đỡ: “Đúng vậy, cho dù ba mẹ không hi vọng hai đứa bên nhau, nhưng cũng sẽ không làm ra chuyện thấp hèn tổn thương thằng nhóc kia, cậu ta đi đoạn đường này, thật không dễ dàng, tuổi còn trẻ đã hiểu sâu việc đời, tự lập tự cường, so với đại đa số thanh niên chỉ biết chìm đắm trong hưởng lạc không chịu làm việc đàng hoàng bây giờ, tốt hơn nhiều.”

Tần Nhuận Thanh nghe cái điệu này của chồng không đúng, nói: “Ông giúp ai vậy, càng nói càng sai, còn thật sự thưởng thức cậu ta sao?”

Tô Lệ Thành lập tức đốt điếu thuốc: “Ừm, mặc dù tên nhóc này khá được, nhưng vẫn không xứng với con gái bảo bối nhà ta.”

Biết không phải là ba mẹ giở trò xấu hãm hại Hứa Minh Ý, cảm xúc của Tô Hoàn dịu đi một chút, ngồi xuống nói: “Hai năm nay con trưởng thành rất nhiều, cũng thành thục rất  nhiều, không phải là đứa con giá cái gì cũng không biết nữa, rất nhiều chuyện đã thay đổi, nhưng cái duy nhất không đổi, chính là con thích anh ấy, trước sau như một.”

Tô Lệ Thành nghe vậy rất cảm động: “Từ nhỏ cún con con làm cái gì cũng bỏ giữa chừng, có thể kiên trì lâu như vậy thật không dễ dàng.”

Tần Nhuận Thanh trừng mắt với chồng một chút, bảo ông đừng gây thêm rắc rối, bà ngữ trọng tâm trường nói với Tô Hoàn: “Con với cậu ta chênh lệch quá lớn, bối cảnh gia đình, còn có điều kiện của mỗi người cũng không xứng đôi, loại thanh niên xuất thân từ nông thôn, tâm cao khí ngạo, lòng tự trọng cũng đặc biệt lớn, gia thế của con rõ ràng nổi trội hơn cậu ta, khó đảm bảo tương lai cậu ta sẽ không mắc phải bệnh chủ nghĩa đàn ông, những tai họa ngầm này bây giờ con đang rơi vào lưới tình không cân nhắc, nhưng mẹ không thể không cân nhắc giúp con, cuộc sống hôn nhân không phải yêu đương, nhất định phải tìm người môn đăng hậu đối.”

Tô Hoàn kích động phân trần: “Con biết! Mẹ chính là muốn bắt con kết hôn với con trai của đối tác làm ăn, lợi dụng mối quan hệ thông gia để củng cố đế quốc thương nghiệp của mình, nhưng con là người sống sờ sờ, không phải công cụ của mẹ.”

Tần Nhuận Thanh và Tô Lệ Thành trợn mắt há mồm, Tô Lệ Thành chỉ nhìn cô nói: “Cún con, ba thấy con nên xem ít phim truyền hình đi, đầu óc con cả ngày nghĩ đi đâu, ai muốn bắt con thông gia, đối tác làm ăn của ba, con trai người ta cực kỳ ưu tú, con nhóc con suốt ngày chỉ toàn gây rắc rối, cho dù bây giờ giảm giá bán ra, cho thêm tiền người ta cũng không nhất định chịu lấy đâu!”

Tần Nhuận Thanh đẩy chồng: “Quá rồi quá rồi, cho thêm tiền thì vẫn có người muốn.”

Tô Lệ Thành kéo cà vạt: “Thật sự tức chết ba rồi.”

Tô Hoàn bĩu môi, trong lòng tự nhủ hóa thật thật sự là có kiểu con gái khuyến mại tặng kèm khi mua điện thoại, ghét bỏ như vậy.

“Ba mẹ khỏi phí lời, con nhận định Hứa Minh Ý, cả đời này không phải anh ấy thì không gả.”

Tô Lệ Thành: “Còn không phải cậu ta không gả, cái lí do này vừa nghe chính là học trên phim truyền hình.”

Tô Hoàn: “Hội nghị gia đình có thể bắt đầu rồi! Cảnh trên phim truyền hình không phải thoáng qua sao!”

Tô Lệ Thành bất đắc dĩ nhìn con gái ngu ngốc trong nhà: “Lời của mẹ con hôm nay, không đồng ý! Cún con, nếu con kiên trì, thì khỏi cần nhận bà ấy là mẹ!”

Tần Nhuận Thanh:???