Tiểu Phú Bà, Ta Tính Ra Ngươi Ngày Sau Sẽ Dưỡng Ta

Chương 19: Quẻ thứ mười chín

Nghe vậy, Chu Linh mỉm cười lắc đầu: "Dụ dỗ người nào, một mình ngươi còn chưa đủ sao?"

Cánh tay ôm chặt, nàng đem An Điềm ôm gần một chút.

Từ trên nhìn xuống, các nàng đều nghiêng về một bên, Chu Linh ôm chặt nữ hài tử nhỏ xinh, giống như ôm một con thú bông mềm mại đáng yêu.

Chu Linh thấp giọng nói: "Ngươi biết hormone là gì không?"

"Đó là một loại phản ứng hóa học."

"Không............"

Nàng nhẹ nhàng thổi khí bên tai nàng ấy, nhìn vành tai nàng ấy dần dần phiếm hồng: "Với ta mà nói, đó là một loại khí vị."

"Liền giống như ngươi."

Nàng ngửi hơi thở trên người nàng ấy thật sâu: "Trên người của ngươi có hương vị.........Giống như kẹo bông lúc nhỏ ta ăn, thơm thơm mềm mềm."

Nắng sớm xuyên qua khe hở cửa sổ chiếu vào bên trong.

Ánh sáng thuần khiết chiếu trên chăn bông ấm áp, dường như có thể nhìn thấy phía dưới chân, hai chân các nàng dây dưa với nhau.

An Điềm kìm chế tiếng tim đập mãnh liệt, nỗ lực lật người qua xem nàng.

Biểu tình mê man, hai tròng mắt chứa đầy sương mù yên tĩnh, trong suốt như nước.

..........Nàng còn chưa tỉnh a.

Chờ nàng tỉnh lại, sẽ biến thành Chu Linh ôn nhu đứng đắn, chuyện các nàng trên giường thân mật sẽ bị nàng quên sạch sẽ.

Cho dù nhớ tới, cũng chỉ cho rằng mình cùng nữ nhân cùng giường một hồi mộng xuân mà thôi.

Nghĩ vậy, ấn đường cô nhíu lại, tay kịch liệt run rẩy vươn ra, lần đầu tiên lấy hết can đảm chủ động chạm vào nàng ấy ----

Đầu ngón tay phất lên sợi tóc của nàng: "Mạnh Nhất Thần từng nhìn ngươi như vậy chưa?"

Câu người như vậy, dụ dỗ mình phạm tội.

Nhìn thấy nàng mở to hai mắt, ngực cô đột nhiên nhảy lên một cỗ ghen tuông, "Ngươi đừng nói, ta không nghe."

Rõ ràng cô cũng không có tư cách ghen, lại không biết làm sao mà cảm thấy tức giận, xoay người ngồi dậy, đảo khách thành chủ, đè đôi tay của nàng ấy lại.

Một bàn tay che mắt nàng lại, cúi người ở bên vành tai trái nàng ấy cắn một cái.

----- cho nàng một chút trừng phạt như vậy mỗi lần nàng trêu chọc cô.

"Ngủ đi."

Cô dùng thanh âm không cao không thấp mà dỗ nàng đi vào giấc ngủ lần nữa.

Sau đó cô đứng dậy, nhanh chóng mặc xiêm y vào, mở cửa ra ngoài.

Lại không thể đả tọa nếu nàng ấy bên cạnh.

Lòng không thể yên tĩnh được.

.

Chu Linh tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.

Nàng ngáp một cái, chậm chạp ngồi dậy, nhìn bộ đạo bào màu nguyệt bạch được gấp chỉnh tề đặt ở đầu giường, trên mặt đất cũng bày sẵn đôi giày cùng màu, nhưng vừa thấy liền biết không phải số đo của tiểu đạo cô, phỏng chừng là sư thúc không dùng cho lại nàng ấy.

Chu Linh mặc quần áo xong, sửa sang lại chăn, thu thập xong đến cái giếng ở sân sau, dùng nước giếng mát lạnh đơn giản rửa mặt.

Mặt trời treo ở trên không, nước giếng trong thùng gỗ phản chiếu khuôn mặt nàng rõ ràng, Chu Linh nhìn chính mình, tóc dài buộc sơ sài.

Nàng phát giác bản thân trở nên lười nhác: Trước kia có mẹ ân cần dạy bảo nàng cần phải trang điểm đầy đủ các bước, mẹ còn đặc biệt nói cái khác có thể không trang điểm, nhưng lông mày nhất định phải vẽ thẳng lại.

Lông mày nàng nguyên bản có chút sắc bén, đuôi mày nhếch cao, đầu mày phong lưu hạ xuống.

Lúc nàng vẽ lông mày, cần phải dùng bút kẻ mày vẽ lại thành lông mày thẳng tắp.

Nhưng hiện tại, nàng nhìn chính mình trên mặt nước, cảm thấy mình bây giờ cũng không tồi, đều nói lông mày quyết định khí chất của một người, nàng như bây giờ thoạt nhìn không đủ ôn nhu, tựa hồ càng hợp ý nàng.

Khoan đã...........

Nàng khom lưng, tiến đến gần mặt nước một chút.

Như thế nào cảm giác, chỗ trên vành tai trái........Giống như có dấu răng nhàn nhạt?

"Tỷ tỷ."

Bình An đi tới, "Tỷ tỷ, sư phụ giữ lại bữa sáng cho ngươi trong bếp. Ngươi mau đi ăn đi."

"Sư phụ ngươi đâu?"

"Sư phụ đương nhiên là đi kiếm tiền rồi." Bình An nói: "Sư phụ bảo ta nói với ngươi, làm phiền tỷ tỷ xem ta làm văn, đến chạng vạng người sẽ trở về."

Chu Linh sờ đầu hắn: "Ừ, ta biết rồi."

.

Chu Linh ngồi bên người Bình An, xem hắn vùi đầu viết chữ.

Không quá một hồi, suy nghĩ liền mơ hồ.

An Điềm lại đi kiếm tiền, hẳn là dùng trò cũ, lấy phương thức gạt người trước đó đi lừa người khác sao?"

An Điềm nói chạng vạng nàng ấy mới trở về, vì sao không phải buổi trưa trở về, giữa trưa nàng ấy không cần ăn cơm sao, chẳng lẽ là mang cơm theo, a.......... Vô luận thế nào chạng vạng mới trở về cũng quá muộn đi.

An Điềm muốn đi đâu kiếm tiền, nàng ấy hiện tại đang ở chỗ nào, chìa Diệu Pháp kia hay là giữa sườn núi, hay từ chân núi liền bắt đầu........

An Điềm...........

"Tỷ tỷ."

Bình An cắt ngang suy nghĩ của nàng, hắn ngẩng đầu lên, "Có phải ngươi đang nhớ sư phụ không?"

"Ta........." Chu Linh nóng mặt, "Không có."

"Lớp chúng ta có một học sinh, đi học luôn nhích tới nhích kui, thầy giáo thường xuyên phạt hắn, nói hắn không phải có chứng tăng động gì, mà là bởi vì nhớ người nhà nên mới không thể tĩnh tâm."

Bình An cào cào đầu: "Tỷ tỷ, nếu ngươi không nhớ sư phụ, vậy chẳng lẽ ngươi có chứng tăng động sao?"

".........."

Chu Linh cảm thấy tai trái không hiểu sao nóng lên, nàng ho nhẹ một tiếng: "Bình An, ngươi ở trong quan có thể tự chiếu cố bản thân sao?"

"Có thể nha, ta sẽ viết văn thật tốt, còn có An Thổ ở cùng ta nữa, lúc sư phụ không ở đây, cũng là một mình ta tự ngồi học." Bình An nhếch miệng, "Tỷ tỷ, ngươi đi tìm sư phụ chơi đi! Ta cảm thấy sư phụ cũng nhớ ngươi đấy! Theo phương pháp bình thường người kiếm tiền, người khẳng định đi về miếu phía đông kiếm khách, ngươi đi tìm người đi!"

Tiểu hài tử có chút đồng ngôn vô kỵ nói.

Bất quá.......Đúng thật là nói ra lời trong lòng nàng.

Nàng đứng lên, xoa nhẹ đầu tiểu nam hài vài cái, mới ra khỏi đạo quan, hướng về đỉnh núi phía đông.

Mùa thu là thời điểm thời tiết tốt nhất trên năm, tiết trời hôm nay cũng rất đẹp, khách hành hương không ngừng, dòng người chen chúc xô đẩy.

Chu Linh hòa vào dòng người, cùng bọn họ đi về phía chùa Pháp Diệu, bất tri bất giác hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người.

Tuy rằng nàng mặc một đạo bào không nổi bật, nhưng dung nhan của nàng động lòng người, dáng người rất đẹp, ngược lại cảm giác như đem đạo bào mặc thành sườn xám.

Chu Linh không chú ý đến người khác, trong mắt tìm kiếm thân ảnh màu lam nhạt kia, nhưng đến tận cửa chùa Diệu Pháp cũng chưa tìm được An Điềm.

Trước cửa chùa có một hòa thượng đang quét rác, hắn nhìn trạng phục của Chu Linh, nói thầm: "Không phải chứ, con nhóc kia cư nhiên còn chiêu thêm người mới?"

Chu Linh nhạy bén nghe được lời hắn nói, quay lại nhìn hắn mọt cái, phát hiện hắn thế nhưng là hòa thượng béo lần trước đem An Điềm đẩy ngã.

Hòa thượng béo thầy nàng cứ nhìn về phía mình, tầm mắt từ bình thường chuyển thành lạnh băng, cảm thấy lạnh cả sống lung, liền thấy nàng đến gần mình: "Ngươi có thấy An Điềm không?"

"Không có, nếu để ta nhìn thấy nàng, thấy một lần đuổi một lần." Hòa thượng béo hầm hừ nói.

Chu Linh nhớ lại lần trước hắn đẩy ngã An Điềm đến trên tay đều là máu, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, cười lạnh một tiếng: "Đều nói người Phật môn từ bi hỉ xả, một đại nam nhân khi dễ một nữ hài lại không cảm thấy hổ thẹn, chùa miếu của các ngươi cũng thật có ý tứ."

Nói rồi, nàng muốn phất tay áo bỏ đi, hòa thượng béo ngốc một lát, vội ném cây chổi xuống đuổi theo nàng, vừa đuổi vừa giải thích: "Thí chủ, ngươi hiểu lầm rồi, ngươi nghe ta giải thích......."

Thấy nàng không để ý mình, hắn đành phải tiếp tục nói: "Ta cùng An Điềm kỳ thật quan hệ khá tốt."

"Là loại quan hệ tốt đến nỗi đẩy người ta ngã trên đất khiến nàng đầy máu này?"

"........." Hòa thượng nghẹn lời, nhớ tới lần trước đối với An Điềm thô bạo như vậy, hắn cũng rất hối hận.

Không nghĩ tới lúc ấy Chu Linh cũng có mặt.

"Ta và An Điềm là từ nhỏ cùng nhau lớn lên." Hắn vội vàng biện giải.

Chu Linh quay đầu lại liếc hắn một cái: "Nhìn kém một chút a."

".........."

"An Điềm là bị vứt bỏ trước cửa chùa Diệu Pháp của chúng ta, thời điểm phát hiện ra, trên người nàng ấy vết thương chồng chất, khóc đến sắp đứt hơi, toàn bộ phía sau lưng bị người ta dùng nước sôi lột đỏ một tầng da!"

Hòa thượng béo nóng nảy, hướng về bóng dáng nàng hô to.

Chu Linh dừng bước, xoay người lại, ngẩn ngơ mà nhìn hắn.

"Lúc ấy nàng còn chưa được một tuổi, đó là chuyện hai mươi mấy năm về trước, lúc ấy, là trụ trì phát hiện nàng trong mùa đông."

Hòa thượng béo đi đến cạnh nàng, "Việc này lúc ấy còn là tin tức nổi bật trong xã hội, tuy nói đã lâu như vậy, nhưng nếu ngươi tìm kiếm, khẳng định có thể tìm được. Chuyện An Điềm, mọi người trên núi đều biết, trụ trì tìm kiếm trợ giúp xã hội, tìm được bác sĩ trị liệu..... Ngươi có xem qua sau lung nàng chưa? Nơi đó tuy rằng đã tốt, nhưng khẳng định vẫn còn một mảng sẹo lớn."

Chu Linh chưa từng nhìn sau lung An Điềm.

Nàng chỉ biết An Điềm vĩnh viễn ăn mặc đạo bào che lại toàn thân, chưa bao giờ giống những nữ hài tử khác, trong mùa hè nóng nực mặc váy mát mẻ.

Hốc mắt nàng dần dần nổi lên tơ đỏ.

"Nói tiếp đi." Nàng nỗ lực bảo trì ngữ điệu bình tĩnh.

"Biết trên người nàng ấy xảy ra chuyện như vậy, cho nên người trên núi đối với An Điềm rất tốt, đặc biệt là bà nội Tôn ở sườn núi mỗi ngày đều tới thăm An Điềm, ba mẹ cũng cho ta chơi với nàng. Đến thời điểm An Điềm ba tuổi, trụ trì hỏi nàng có muốn tiếp tục ở trong chùa không, An Điềm nói muốn cùng sống với bà nội Tôn, trụ trì liền để An Điềm rời đi. Sau đó, bà nội Tôn đưa An Điềm đến Diệu Vân quan phía tây, các nàng liền cùng sống ở Diệu Vân quan."

"An Điềm rất thông minh, kỳ thật cũng không quá thích học tập, nhưng đầu óc lại đặc biệt tốt, thành tích vẫn luôn đều ở lớp dẫn đầu, nàng là nữ hài tử đầu tiên trong huyện chúng ta vào đại học, cái trường kia cũng rất tốt, gọi là gì nhỉ....... Ta quên rồi, dù sao vốn dĩ đang học rất tốt, An Điềm đột nhiên nghỉ học, nói phải về kế thừa đạo quan."

........

Chu Linh nghiêng ngả lảo đảo mà đi xuống dưới chân núi.

Trong đầu còn quanh quẩn lời hòa thượng béo nói.

"Một sinh viên đại học như nàng, làm sao nuôi sống đạo quan nha, liền bắt đầu nơi nơi xem bói cho người ta, cả ngày giả danh lừa gạt........ Là trụ trì để ta nhìn thấy nàng liền đuổi đi, trụ trì nói như vậy là không được, hoặc là nàng tiếp tục trở lại học tập, hoặc là tìm công việc đứng đắn, không thể cứ dựa vào xem bói mà sống, hắn nghĩ nếu An Điềm không đi xem bói, dựa vào trí thông minh của nàng, khẳng định sẽ có đường mưu sinh khác, mới kêu ta làm vậy.......... Thí chủ, ta chính là có nỗi khổ........."

An Điềm là bị vứt bỏ..........

Nàng nhớ rõ nàng ấy từng nói: "Nữ hài trên toàn thế giới này đều là bảo bối a."

Khi bị phát hiện, trên người nàng ấy vết thương chồng chất, khóc đến sắp đứt hơi.........

Nàng còn nhớ rõ nàng ấy từng nói: "Nữ hài tử tuy rằng thích khóc, nhưng một khi đã lau khô nước mắt đều sẽ tiếp tục tiến về phía trước."

Toàn bộ phía sau lưng bị người ta dùng nước sôi lột đỏ một tầng da......

"Ta hy vọng bọn nó có thể bình an đến với thế giới này."

"Hy vọng các nàng sau khi trưởng thành hiểu được giá trị tồn tại của chính mình."

Giá trị.

Cho dù bị vứt bỏ, bị người sinh ra mình chán ghét, ngược đãi như thế.

Nàng ấy vẫn sống tiếp.

Nàng ấy là có giá trị.

Nàng ấy sẽ chứng minh giá trị của mình.

Còn muốn chứng minh giá trị của những nữ hài khác.

Những nữ hài tử không được chào đón đến thế giới này, những nữ hài tử vừa sinh ra đã bị vứt bỏ như nàng ấy, bị vùi vào trong lòng đất.

Những kẻ ngu ngốc đó hẳn là không thích nữ hài tử.

Chu Linh không màng ánh mắt người khác khác thường, ngồi trên thềm đá.

Nhắm mắt lại.

Nước mắt không tiếng động rơi xuống.