Tiểu Phú Bà, Ta Tính Ra Ngươi Ngày Sau Sẽ Dưỡng Ta

Chương 6: Quẻ thứ sáu

Tâm Chu Linh trầm xuống, liền trực tiếp lùi lại một bước, nam nhân kia cho rằng nàng muốn cùng mình chơi trò lạt mềm buộc chặt, duỗi tay muốn tiến lên chụp lấy nàng, lại bị một cái "đĩa bay" đột nhiên quăng tới trúng tay.

A, không phải đĩa bay, nhìn kỹ có chút quen mắt, cư nhiên là la bàn của kẻ lừa đảo.

Nam nhân đau đớn kêu lên một tiếng, một lần nữa ngã trên ghế sô pha.

Chu Linh quay đầu lại, xoay người nhìn kẻ lừa đảo đang thở phì phò mà mắng chửi người: "Tưởng là vật gì, trưởng thành đến bộ dạng này còn dám bá vương ngạnh thượng cung, rác rưởi có thể hay không tự mình hiểu lấy a!"

Bộ dáng nàng ta giống con mèo đang xù lông.

Thấy con mèo nhỏ này tựa hồ còn muốn tiến lên đối với nam nhân kia vừa đá vừa cắn, một khắc kia, Chu Linh không nhịn được khẽ cười một tiếng.

Mèo con quay đầu, sau khi nhìn thấy biểu tình của nàng liền kinh ngạc mà trợn to mắt, rất là khó hiểu nàng ở đây vào giờ khắc nguy cơ còn có thể bình tĩnh như thế, nắm chặt tay nàng, "Thất thần làm gì, chạy mau đi."

"Chạy cái gì."

Chu Linh thu lại sắc mặt, đi đến trước mặt nam nhân kia.

Dư quang thoáng nhìn ly rượu vang đỏ trên bàn, nàng cầm lấy, hắt lên trên đầu hắn như hắt máu chó, thanh âm lãnh đạm: "Trương Hạo, ngươi không nhận ra ta là ai sao?"

Không đợi hắn trả lời, nàng nói tiếp: "Ta là vị hôn thê của cấp dưới của ngươi Mạnh Nhất Thần, Trương chủ quản, ngươi vừa mới nãy muốn làm gì ta?"

Trương Hạo nghe được lời nói của nàng, rượu đã tỉnh hơn phân nửa, thấy nàng lấy di động ra ấn ba con số, hoàn toàn tỉnh rượu.

Hắn sờ mặt, thanh âm run rẩy: "Chu, Chu Linh....... Thực xin lỗi Chu Linh, ta vừa rồi không nhận ra ngươi, còn tưởng rằng ngươi là......"

Sắc mặt Trương Hạo bất ngờ thay đổi, thấy nàng còn muốn ấn nút gọi điện, liên tục xin lỗi, thiếu chút còn muốn quỳ xuống vái nàng: "Chu Linh, thực xin lỗi, ta trước kia không như vậy, chính là đêm nay uống nhiều rượu mới...... Cầu ngươi tha thứ cho ta, xem quan hệ của ta cùng Nhất Thần không tồi liền bỏ qua......"

Kẻ lòng mang ý xấu muốn xuống tay chính là hắn, cuối cùng kêu cha gọi mẹ chạy trối chết cũng là hắn.

An Điềm đứng nhìn toàn bộ diễn biến yên lặng mà đem la bàn của mình nhặt lại.

Không tìm được Mạnh Nhất Thần, Chu Linh gọi điện thoại cho vị đồng nghiệp kia, đối phương cũng thực kinh ngạc, không nghĩ nàng sẽ lại gọi hắn: "Không nghĩ Thần Ca muộn như vậy lại gọi ngươi tới, bọn ta đã nhờ lão Triệu, chính là Triệu Hỉ đưa hắn về nhà ngủ....... Thực xin lỗi chị dâu, đều do ta không báo trước....."

Chu Linh nói không có việc gì, liền cúp máy, nói với An Điềm: "Chúng ta trở về đi."

"Ừ."

Hai người đi ra khỏi KTV, đèn đường mờ nhạt, đem sợi tóc xù xù của An Điềm chiếu ra ánh vàng, hình dáng Chu Linh, trở nên càng mềm mại hơn.

Dư quang, Chu Linh thoáng bắt gặp nàng ta đang nhìn trộm chính mình, "Làm sao vậy?"

"Không có gì, chuyện vừa nãy ta còn tưởng rằng....."

Còn tưởng rằng Chu Linh sẽ sợ hãi đến chạy ra, sau đó nằm trên tay lái trong xe khóc rống lên.

"Tương phản có chút lớn." Nàng ta thẳng thắn nói: "Rốt cuộc ngươi ở trước mặt bạn trai ngươi như chim nhỏ nép vào người, ai có thể nghĩ tới......"

Khóe môi Chu Linh hơi câu lên, không nói chuyện.

"Bất quá, ngươi vừa mới rồi vì sao không báo cảnh sát?"

"Hắn vừa rồi cũng chưa chạm vào ta, căn bản không có chứng cứ chứng minh hắn muốn gây rối ta, liefn muốn đem hắn đưa vào đồn cảnh sát cũng không giam được hắn, ngược lại khả năng còn nói ta phỉ báng, đến cuối cùng, hắn lại nghênh ngang đi ra thôi."

Kỳ thật, thật có chút muốn hắn có thể làm cái gì, như vậy cũng có thể lưu lại được chứng cứ.

Như vậy hắn liền có thể vào tù.

Chu Linh vuốt tay, theo bản năng mà nghĩ.

"Nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi không phải ngươi ở bên ngoài sao, lúc ấy như thế nào lại đi theo vào?"

"À, cái này sao...... Ta là thần côn nha, sau khi ngươi vào trong, ta cảm giác ngươi có khả năng nguy hiểm, cho nên cũng theo vào." An Điềm gãi gãi đầu nói.

Chu Linh liếc nàng ta một cái, "Ta mới không tin."

"Chu Linh thí chủ à, trên đời này thực sự có huyền học."

"Ừ, cái này thì ta tin, nhưng huyền học này sẽ không ở trên người của ngươi."

"........."

Sau khi về nhà đã là đêm khuya, Chu Linh không có lập tức di ngủ, nàng thay quần áo, sau khi pha ly cà phê, liền ngồi xuống bàn làm việc.

Sau khi nhấp một ngụm, nàng nghĩ nghĩ, đột nhiên có chút nhớ tới Jamaica Blue Moutain ở nhà Tưởng Tiêm.

Hôm nay nàng bắt đầu "Thêm vào công tác."

Tiếng gõ bàn phím lạch cạch lạch cạch, tiếng ngòi bút viết trên giấy sột soạt, máy in bên cạnh cũng thỉnh thoảng phát ta tiếng kêu vui tai........

"Cốc cốc."

"Mời vào."

Chu Linh quay đầu lại, nhìn An Điềm: "Còn chưa ngủ?"

An Điềm gật đầu, nhìn trên bàn của nàng phủ kín giấy A4, là tư liệu pháp luật cùng bút ký dày đặc, nếu không phải cô nhìn thấy trên máy tính hiển thị hai chữ kia, cô còn tưởng rằng nàng ấy đang soạn giáo án cho chương trình học ngày mai.

Cô cười: "Ta liền biết ngươi sẽ không để yên như vậy."

Như thế nào cũng phải để tên rác rưởi đó nếm mùi đau khổ mới được!

"Việc này ngươi không tính toán nói cho bạn trai sao?" An Điềm hỏi.

"Nói sẽ chỉ khiến hắn thêm lo lắng......" Nghĩ đến trạng thái của Mạnh Nhất Thần, Chu Linh trước mắt liền buồn bã.

Vẫn là tự mình giải quyết vấn đề này thôi.

"Kỳ thật chuyện đêm nay......." Chu Linh ấn huyệt thái dương, "Ta cảm giác rất không thích hợp."

"Nói thử thế nào?"

"Đồng nghiệp của Nhất Thần gọi ta tới đón hắn về nhà, lúc sau hắn lại không ở đó, đã bị người đưa đi rồi; vì sao lại để lãnh đạo chuyên môn của bọn họ lưu lại đó một mình, cùng với......"

Chu Linh suy nghĩ: "Ta trước kia gặp qua Trương Hạo rất nhiều lần, cảm giác...... Hắn không phải là loại người cả gan làm loạn này, bất quá, lúc ấy hắn hẳn là uống không ít rượu, hơn nữa trong phòng tối tăm, ở hoàn cảnh như thế, gan liền to lên muốn phát sinh chuyện cũng không nói rõ được."

Nàng nhìn chằm chằm tư liệu, "Để ta suy nghĩ kỹ càng một chút."

An Điềm không tốt lại quấy rầy nàng nữa, chuẩn bị đi ra ngoài, lại nghe thấy nàng nói: "Đúng rồi, ta thiếu chút nữa quên nói."

An Điềm xoay người, vừa lúc Chu Linh cũng quay đầu nhìn nàng, từng câu từng chữ mà nói: "An Điềm, cảm ơn ngươi."

Hàng mi Chu Linh sau đó liền che phủ con mắt, đuôi mắt hơi cong, mũi thẳng, hai má nở nang, mơ hồ còn có điểm trẻ con mập mạp.

Bộ dáng mỹ nhân không thể bắt bẻ được.

Sau khi vị mỹ nhân này nhiều lần tỏ ra địch ý đối với An Điềm, lần đầu tiên đối với cô lộ ra biểu tình chân thành như thế.

Nhấp môi, nhưng ý cười của An Điềm vẫn không tự giác kéo lên ở khóe miệng, ba chữ kia hống cô đến tâm hoa nộ phóng, phảng phất là được người khác thừa nhận, nàng cao hứng đến có thể bay lên trời một chuyến.

"Không có gì." Ngày thường giọng cô rất nhẹ nhàng giờ phút này càng trở nên mềm mại hơn.

Chu Linh nhìn nàng ta nhảy nhót đi ra ngoài, trong tay siết bút, phảng phất có niềm vui nhỏ vụn nào đó như ngôi sao nhỏ từ từ bừng sáng lên, vẫn luôn đọng lại trong lòng.

Nàng cười lắc đầu, lại nhìn di động.

Đêm nay, tin nhắn quấy rầy lần đầu tiên không gửi tới, hẳn là sẽ không gửi đến nữa.

Đêm nay, cũng là ngày đầu tiên An Điềm ở nhà nàng.

Chu Linh nhíu mày, đáy lòng nháy mắt hiện lên rất nhiều ý niệm.

Mỉm cười kia liền biến mất.