Tiểu Tam Anh Yêu Em.

Chương 58: Bức ảnh.

Buổi sáng, bà nội nhìn thấy cháu trai bước ra từ căn phòng khác thì ngạc nhiên. Trong đầu bà liền hoài nghi.

Dương Chấn Phong đi được vài bước chân thì đã bị bà nội kéo tay lại: "Cãi nhau với vợ à?"

Mới sáng mà đã nghe nhắc đến chữ vợ, Dương Chấn Phong dĩ nhiên bực mình lên ngay.

"Nội đừng có hỏi con điều gì về cô ta hết." Nói thế rồi anh bỏ đi.

Bà nội sững ra nhìn, cái thằng này tính sao mà cục súc thế không biết? Nhưng nó nói vậy thì chắc chắn là cãi nhau với con Duyên rồi!

"Đàn ông đàn an gì mà đụng vô chút là hờn giận, rõ chán cái thằng! Cho mày hờn vợ bữa nay thôi nhá, đến tối lo mà chui về phòng." Bà nói lẩm bẩm trong miệng, bà thì chẳng bao giờ mong hai vợ chồng thằng cháu dỗi nhau, nhất là lúc bà con chưa có đứa chắt. Cũng đã hơn một năm rồi mà không thấy cái tin vui nào cả. Haizzz...hay là thằng Phong nó yếu sinh lý?

Bà nội bỗng lo lắng, bà nhìn về hướng Dương Chấn Phong đang đi.

Tại công ty A.

Lâm Chi hôm nay đến công ty hơi muộn hơn thường lệ, do xe buýt cô đi có vấn đề giữa đường.

Bước vào cổng, Lâm Chi đi một cách bình thường nhưng xung quanh có vài người đang đi cùng Lâm Chi thì lại chẳng bình thường như mọi khi. Hình như họ đang xì xầm gì đó, và những ánh mắt cứ nhìn cô một cách kỳ lạ.

Lâm Chi khẽ nhíu mày, đi nhanh vào thang máy, cô liền lấy gương mở ra xem. Gương mặt của Lâm Chi trong gương vẫn luôn xinh đẹp và tươi tắn, không có một vết nhọ hay lem son gì cả. Vậy thì tại sao mọi người lại cứ nhìn cô một cách lạ lùng? Lâm Chi khép gương lại, cô cũng chẳng hiểu lý do là gì nữa.

Bước ra khỏi thang máy, Lâm Chi đi thẳng vào phòng ý tưởng. Cô đi lướt qua hai cô gái ở phòng ban khác và hai cô này cũng nhìn Nguyễn Thùy Lâm Chi bằng một ánh mắt soi mói, lườm liếc nhưng chỉ là không dám để điều đó quá lộ liễu cho Lâm Chi thấy.

"Xem cô ta kìa, đẹp quá trời đẹp! Thảo nào ông chủ lại thích."

"Đẹp thì đẹp nhưng cũng không thoát được hai chữ tiểu tam, ông chủ đã có vợ thế kia mà còn..."

Hai cô gái vừa đi vừa to nhỏ với nhau. Họ còn nói Lâm Chi là hạng người không biết liêm sỉ, cũng chỉ dùng nhan sắc để quyến rũ ông chủ nên trong lòng rất coi khinh.

Sở dĩ họ như vậy cũng là bởi một bức ảnh được share trên facebook. Bức ảnh này được Phùng Thu Thủy nặc danh đăng lên. Mọi người chỉ có xem chứ không có dám nói trước mặt Lâm Chi hay tổng giám đốc Dương Chấn Phong. Nhưng không nói không có nghĩa là ông tổng sẽ không biết.

"Alo, Gia Uy à? Có chuyện gì sao?"

Nguyễn Gia Uy nói: "Bạn gái cậu xinh đấy."

Dương Chấn Phong cười: "Xinh phải không?" Nhưng bỗng anh sực lại và hỏi: "Mà tôi nhớ là tôi đâu có giới thiệu bạn gái nào với cậu nhỉ? Làm sao cậu biết? Nè! Theo dõi tôi đấy hả?"

"Này Phong! Cậu nghĩ Nguyễn Gia Uy tôi rảnh rỗi đó à? Mở face đi tôi share cho cái hình rồi biết."

"Hình gì?"

Dương Chấn Phong chưa nghe câu trả lời thì Nguyễn Gia Uy đã cúp máy.

"Cái tên này! Hình gì mới được?"

Dương Chấn Phong cầm chuột máy tính, lít vào facebook. Để anh xem Nguyễn Gia Uy sẽ share cái hình gì cho anh.

Chỉ vài cái nhấp đúp là Dương Chấn Phong đã vào được face của mình. Hai hàng mày liền nhướng lên, bức ảnh của anh và Lâm Chi đi ăn tối ở nhà hàng đập vào trong đôi mắt kinh ngạc của anh.

"Là ai đã chụp vậy?" Dương Chấn Phong nhướng mày xong thì nhíu xuống.

Anh lấy điện thoại gọi hỏi Gia Uy: "Là ai đăng lên thế?"

Gia Uy đang ngồi ở một quán cà phê, anh nghe câu hỏi thì miệng nhoẻn cười: "Chắc là tôi đăng đấy."

"Này đừng có giỡn nữa Gia Uy!"

Gia Uy lắc ly cà phê nhấp một ngụm nhỏ rồi nói: "Là face ảo, không tìm được danh tính đâu."

"Khốn nạn thật! Đừng để tôi biết cái đứa nào đăng." Dương Chấn Phong tức giận thốt lên qua điện thoại.

"Cậu cẩn thận đấy, đăng được một lần sẽ có lần hai. Thôi, chuyện này cậu tự mà lo đi, tôi cúp máy đây. À mà cô gái trong ảnh nhìn gương mặt không đẹp bằng vợ cậu nhỉ? Vợ cậu nhìn xinh hơn ấy."

"Thôi dẹp đi!" Dương Chấn Phong nói rồi đặt điện thoại cái bụp xuống bàn.

"Rốt cuộc là kẻ nào dám chơi mình."

Dương Chấn Phong sau đó gọi thư ký vào, dặn dò cô ấy xử lý hết các bức ảnh trên mạng này. Không cần biết làm cách gì, nhưng đừng để anh phải thấy nó xuất hiện trên bất kỳ trang mạng nào. Tìm cả ID của kẻ nặc danh đó cho anh, tìm được thì nhất định phải giao cho luật sư để kiện.

Thư ký nhận yêu cầu của giám đốc và nhanh chóng đi xử lý ngay.

Dương Chấn Phong chống tay lên trán suy nghĩ, anh không rõ là Lâm Chi đã thấy ảnh chưa nữa? Cũng chẳng biết nếu cô ấy thấy thì sẽ suy nghĩ gì?

Hiện tại ở phòng ý tưởng, Lâm Chi vẫn đang miệt mài làm việc. Cô chưa có thấy hay biết gì cả.

Đang làm thì Lâm Chi nhận được cuộc gọi đến, người gọi là mẹ của cô.

"Alo mẹ ạ?"

"Chi này, con có bạn trai hồi nào đấy?"

Lâm Chi ngỡ ngàng, cô thầm nói: "Ủa, sao mẹ biết ta?"

"Con có bạn trai gì đâu mẹ." Lúng túng quá, Lâm Chi nói rồi đứng dậy đi ra bên ngoài để nghe điện thoại. Cô không muốn người khác nghe được.

"Còn giấu mẹ nữa sao? Con Hà con bác ba nó lên facebook thấy ảnh của con với bạn trai đây này! Mà trông cậu trai đó bảnh bao đấy chứ? Người Sài Gòn hả con?"

Lâm Chi ngạc nhiên hoàn toàn với những lời mẹ cô nói. Là cái ảnh nào chứ? Cô và Dương tổng có chụp chung cái bức hình nào đâu.

Lâm Chi quá hoang mang nên nói: "Mẹ ơi! Giờ con đang làm nên không nói chuyện lâu được. Có gì chiều về con gọi lại cho mẹ nha."

Nói xong Lâm Chi liền cúp máy, cô cầm điện thoại đứng yên vài giây rồi đi nhanh vào trong phòng làm việc.

Cũng giống như Dương Chấn Phong, Lâm Chi đã đăng nhập vào facebook của mình trên máy tính. Vừa vào face cô đã thấy ngay bức ảnh của mình và Dương Chấn Phong ngồi đối diện với nhau trên bàn ăn, bức hình còn chụp lại khoảnh khắc cô và anh đang cười với nhau.

Lâm Chi khá sốc, cô liền tìm danh tính của người đăng nhưng vào trang cá nhân của người này thì không thấy gì cả.

Lâm Chi bỗng nghĩ lại chuyện hồi sáng khi cô bước vào công ty, ánh mắt của mọi người nhìn cô khi đó rất lạ. Có thể là vì họ đã xem được bức hình này.

Tình cảnh bây giờ thật bối rối cho Lâm Chi, cô và Dương tổng chỉ mới có bắt đầu chưa đến mức phải công khai. Vì thế mà cô không muốn để cho bất kỳ ai biết quan hệ của hai người, nhất là ở trong công ty.

"Đã cố gắng kín kẽ thế, vậy mà! Ai ác ý chụp ảnh của mình rồi đăng lên? Bài share ra cũng nhiều nữa, giờ mình phải làm sao đây?"

Lâm Chi chỉ có thể thầm nói rồi thở dài trong lòng. Chuyện muốn giấu lại bị khui ra, đã vậy còn bị đăng lên mạng. Người khác không biết lại bảo cô trèo cao với được tổng giám đốc, đôi khi còn nghĩ sang hướng khác tệ hơn nữa là. Rồi còn mẹ cô nữa, cô nói sao với mẹ đây? Chán ghê ấy! Ai chụp cô vậy trời? Làm ơn gỡ cái ảnh xuống giùm cô có được không?

Không biết phải làm sao lúc này, Lâm Chi chỉ còn cách báo cáo với facebook về bức ảnh. Làm sao đó cô phải cố gắng để ảnh được gỡ xuống, giảm được việc người khác biết đến chuyện này.

Tại nhà họ Dương.

Trâm chạy ra sân sau, hấp tấp gọi: "Cô ơi cô! Cô ơi!"

Trịnh Mỹ Duyên đang nhắm mắt thư giãn thì bị tiếng kêu của Trâm làm cho giật mình. Cô mở mắt ra, nói: "Chuyện gì mà em la lớn vậy?"

Trâm liền đưa điện thoại của mình cho cô chủ xem: "Cô coi cái này đi nè!"

Trịnh Mỹ Duyên nhìn nhưng không thấy rõ lắm, cô cầm lấy điện thoại của Trâm để xem cho kỹ.

Hình ảnh người phụ nữ khác tươi cười với chồng của mình nằm gọn trong đôi mắt của cô. Phóng to hình lên một chút, cô gái trong bức ảnh có dung mạo rất xinh đẹp, tuy ảnh chụp là góc nghiêng nhưng góc cạnh rất hài hòa, nụ cười cũng rất tỏa sáng.

"Cô thấy không? Cô ta...cô ta rất là đẹp!" Trâm nói và thể hiện sự lo lắng.

"Đẹp như này là tiêu rồi cô ơi!"

Trịnh Mỹ Duyên giãn miệng cười, cô đưa điện thoại lại cho Trâm: "Cậu Phong nhà này đẹp trai bao nhiêu thì phụ nữ của anh ta cũng phải xứng tầm ấy."

Trâm cầm điện thoại, cô chau cái mày: "Em biết cô chẳng quan tâm đến cậu Phong có ai bên ngoài, nhưng cô cũng không thể dễ dãi như thế. Trà xanh kia được nước làm tới sẽ chẳng coi cô ra gì, có thể còn cướp luôn vị trí của cô thì cô phải làm sao đây?"

"Trà xanh?...Là sao?" Trịnh Mỹ Duyên cảm thấy lạ khi Trâm dùng từ như vậy.

Trâm lên tiếng giải thích: "Thì trà xanh là ám chỉ kẻ bề ngoài xinh xắn dễ thương nhưng nội tâm lại chẳng tốt lành, thích đi phá hoại hạnh phúc của người khác. Cũng giống như là tiểu tam đó cô."

"À...ra vậy."

Trâm ngồi xuống, nắm lấy tay xe lăn của cô chủ: "Cô định mặc kệ cho họ thật đó hả?"

Trịnh Mỹ Duyên nhìn Trâm, cô nói: "Tôi là công cụ của nhà họ Trịnh, em nghĩ họ sẽ bảo tôi phải mặc kệ?"

Cô chủ nói xong đôi mắt chuyển hướng nhìn về những bông hoa cúc: "Lưỡi đao trên tay kẻ ác thì hành động theo bàn tay của kẻ ác." Cô bẻ một bông rồi thả rơi xuống đất.