Tiểu Tam Anh Yêu Em.

Chương 86: Suy nghĩ sai trái.

Lâm Chi đi ra ngoài một lúc khi về nhà thì nét mặt cô tươi vui hơn hẳn. Bà Lê Cẩm Vân - mẹ Lâm Chi, dạo này bà thấy con gái cứ buồn buồn không rõ là vì sao. Nhưng mới đó mà đã thay đổi tâm trạng nhanh như vậy. Chẳng lẽ đi coi xe ủi trúng cửa nhà người ta đã khiến nó vui thế ư?

"Lâm Chi!"

"Dạ."

"Ông Tư ông ấy xui xẻo bị người ta làm hỏng cửa sắt."

Mẹ Lâm Chi nói vậy rồi ngưng, Lâm Chi đương nhiên không thể hiểu được ý của bà muốn nói gì.

"Dạ con biết, hồi nãy mẹ có kể rồi mà."

Bà Cẩm Vân gật đầu nhẹ một cái sau đó thì nói: "Người ta bị vậy thì chẳng có gì vui, con đi xem thì cũng không nên cười, không nên tỏ ra thích thú trước cái nạn của người khác. Thế không tốt đâu con ạ."

Lâm Chi đã hiểu ra được ý mẹ, cô lại còn mỉm cười khiến mẹ thêm ngỡ ngàng. Trước thắc mặc ấy của mẹ, Lâm Chi đã lên tiếng giải thích rõ ràng: "Con không phải vui vì chuyện của ông Tư đâu mẹ! Là do con giải quyết được một vài chuyện buồn trong lòng nên tâm trạng thấy thoải mái hơn thôi."

Lâm Chi mở tủ lạnh lấy ra trai nước ép táo, cô đi tới bàn cầm một chiếc ly lên rót vào: "Con gái của mẹ do mẹ sinh ra nên hiền hậu y như mẹ của con. Con sẽ chẳng đời nào đi cười cợt trên nỗi khổ hay xui xẻo của người khác đâu."

Lâm Chi rót xong thì nâng mắt lên nhìn bà Cẩm Vân bằng một nét vui: "Mẹ thấy con nói có đúng không?"

Mẹ Lâm Chi cười: "Chỉ được cái nịnh mẹ là giỏi!"

"Thôi, mẹ đi ngủ trước đây. Con uống xong thì phải nhớ đi đánh răng đấy, cứ để mẹ nhắc suốt nha."

Lâm Chi nủng nịu: "Ôi, con lớn rồi mà! Mẹ cứ xem con như một đứa bé lên ba ấy."

Bà Cẩm Vân đi qua vỗ vào mông Lâm Chi một cái: "Như con nít thôi chả lớn chút nào hết."

"Mẹ này!"

Đối với bố mẹ thì con cái sẽ chẳng bao giờ có thể gọi là lớn, trong mắt họ thì con vẫn luôn bé bỏng như ngày nào. Lâm Chi hiểu điều đó, đôi lúc cô vẫn nhõng nhẽo với mẹ, sa vào lòng của mẹ. Nghĩ thấy mẹ bảo cô chả lớn thì cũng không có sai.

Đến khi đi ngủ, Lâm Chi mở điện thoại lên xem thì có một tin nhắn được gửi đến, thời gian là 5 phút trước. Đôi môi mỏng của Lâm Chi mỉm cười, cô nhấn vào nút tam giác rồi kê điện thoại lên gần tai để nghe: "Chúc em ngủ ngon! Yêu em!"

Dương Chấn Phong ngồi trên giường, anh dán đôi mắt của mình vào điện thoại, đang chờ phản hồi của Lâm Chi.

"Anh cũng ngủ ngon nhé!"

Dương Chấn Phong liền thích thú cười, cuối cùng cô ấy cũng đã nhắn lại. Lâm Chi không nói yêu anh ở vế sau mà cô nhắn kèm một hình trái tim màu đỏ, như vậy cũng tức là đã nói cô yêu anh.

Trịnh Mỹ Duyên ngồi trên xe lăn, cô vô phòng nhưng dừng ngay cửa không tiến lại gần giường. Tất cả biểu cảm của Dương Chấn Phong đều thu hết vào trong đôi mắt của cô.

Trịnh Mỹ Duyên im lặng, ánh nhìn của cô hướng đến chồng không gay gắt, không phẫn nộ cũng không thù ghét. Nhưng ánh mắt ấy lại sâu và xa, cô không hận chồng mình yêu người phụ nữ khác tuy nhiên cô lại thấy lòng mình bị chạnh lại. Ký ức của cô vẫn nhớ trong giây phút đau đớn, người bế cô trên tay là Dương Chấn Phong. Sự che chở đó đã làm cõi lòng cô trở nên yếu đuối, cô đã cảm thấy mình muốn nương tựa vào chồng. Thế nhưng, tất cả chỉ như là một giấc mộng của cô, khi đã tỉnh lại thì cô vẫn là cô mà thôi. Là người vợ không có bất kỳ vị trí nào trong lòng của Dương Chấn Phong.

Đang vui vẻ cười cười, đột nhiên nhìn thấy Trịnh Mỹ Duyên, Dương Chấn Phong co lại ngay nét miệng.

"Cô đang tính hù tôi ú tim đấy hả?"

Trịnh Mỹ Duyên chạy xe tới, lại gần giường cô mới nói: "Tưởng ma mới sợ ú tim, còn vợ thì đẹp gái mà, chồng thấy sẽ thích chứ sao lại ú tim được."

Dương Chấn Phong ngỡ ngàng, anh đơ mặt ra rồi nói: "Thích ông nội tôi chứ thích. Sợ cô muốn chết thì có."

"Vô sao không lên tiếng? Đứng đó dòm dòm ngó ngó, cô muốn làm cái gì tôi có phải không?"

"Muốn là muốn cái gì? Chồng phải nói rõ là chồng đã nghĩ vợ muốn cái gì mới được?"

Trịnh Mỹ Duyên mặc chiếc áo hở vai, để lộ ngực trắng nõn. Nhìn gương mặt đã là khả ái, kiều diễm, đôi môi còn đỏ hồng, lại nhìn xuống nửa người của cô, cơ thể thơm phân phất mùi hương hoa lavender, từng nhịp thở làm ngực nhấp nhô lên. Đẹp thế mà Dương Chấn Phong cố nhịn được bao lâu thì cũng không phải là dạng vừa. Người ta chỉ bị tật thôi, đâu có nghĩa là bị cái hủy cái nhan sắc. Dương Chấn Phong tự dưng nuốt ực nước bọt, yết hầu cử động không chỉ một, hai lần. Lần trước anh lỡ bức rào với cô ta nên bây giờ ngựa quen đường cũ hả trời? Không được, không được! Như thế này sẽ có lỗi với Lâm Chi. Anh không được để cho cô ta quyến rũ.

"Tại sao cô mặc cái trang phục kiểu này hả? Lo đi đổi cái áo khác cho tôi, lấy cái nào mà cổ nhỏ ấy."

Trịnh Mỹ Duyên ngạc nhiên, cô ngó xuống người của mình: "Mặc vầy thì có vấn đề gì? Với lại tôi không thích mặc áo cổ nhỏ, nóng nực lắm."

Dương Chấn Phong nhìn Trịnh Mỹ Duyên, cô ấy nâng mắt lên thì anh lúng túng khừ giọng: "E hèm!"

"Tôi không cần biết, nói chung là tôi ghét cô mặc như vậy. Nó làm tôi chướng mắt. Cô mà không chịu đổi kiểu ăn mặc thì tôi sẽ cho người đốt hết áo quần của cô đó."

"Vợ đâu có mặc quần."

Trịnh Mỹ Duyên thản nhiên nói làm Dương Chấn Phong nuốt thêm nước bọt. Không xong rồi, càng ngày anh lại càng có cái suy nghĩ sai trái.

"Cô bớt cãi tôi đi ha!" Dương Chấn Phong nặng giọng.

Trịnh Mỹ Duyên cười nhạt: "Có cãi gì đâu, anh thử mở tủ ra xem vợ có cái quần nào không."

"Không có quần thì cô mặc áo rồi ở truồng hả?" Khẩu khí của cậu chủ Phong có phần nóng giận, cơ mà trong người anh cũng đang nóng nóng lên nữa.

"Vợ chỉ có quần sịp thôi chứ không có quần thật mà! Với lại mặc áo thì kết hợp với chân váy, đâu nhất thiết là quần."

Sao cô ta cứ nhắc đến quần quần làm Dương Chấn Phong anh nhột hết cả người, đã vậy còn quần sịp nữa.

Trịnh Mỹ Duyên lại cười, cô ấy cười và mi mắt hạ xuống. Ngực lại nhấp nhô theo nhịp thở.

Dương Chấn Phong nhíu mày, đôi mắt cứ nhìn vợ như đang phản lại ý trí của anh ta. Bực mình quá, Dương Chấn Phong lấy cái gối ném lên người của Mỹ Duyên, trúng cả mặt cô ấy.

Trịnh Mỹ Duyên sững sờ, cô chụp lấy cái gối, mày khẽ nhíu: "Tủ đồ của tôi toàn là váy, không có quần thì mặc với chân váy. Ngày nào mà anh chẳng thấy tôi, tôi mặc như thế nào anh còn không rõ à? Tự dưng sinh sự vô cớ, còn dọa đốt hết đồ của tôi. Anh muốn đốt cũng được thôi! Cứ đốt đi rồi tôi lấy đồ anh mà mặc đấy. Lúc đó thì đừng hỏi tại sao."

"Cái gì? Cô dám lấy đồ tôi mặc hả?"

Dương Chấn Phong bỏ hai chân xuống giường, mắt nhìn thẳng vào Trịnh Mỹ Duyên.

"Thì anh đốt đồ tôi lấy gì tôi mặc, không mặc đồ của anh thì ở trần cho anh ngắm ư?"

Dương Chấn Phong bị cô ấy nói mà cứng họng không biết phải bẻ lại như thế nào. Anh chỉ hậm hực chằm chằm nhìn. Thôi coi như anh thua cô ta, anh thua cô ta vậy.

Dương Chấn Phong giật lấy cái gối Trịnh Mỹ Duyên đang cầm, anh nói: "Đồ của tôi cấm cô đụng vô! Tôi Không cần biết cô có váy hay có quần, nhưng cô mà mặc mấy cái hở hang này trước mặt tôi nữa thì..."

Trịnh Mỹ Duyên vẫn trầm tĩnh lắng nghe. Dương Chấn Phong chỉ tay vào ngực cô ấy nói, nhưng bỗng anh khựng lại, phải nuốt nước bọt một cái anh mới nói lẹ cho xong: "Thì cô liệu hồn tôi đấy!"

Dương Chấn Phong bước xuống giường, nóng quá, anh phải đi uống nước. Uống nước mới hạ hỏa được.

"Không thích mình mặc kiểu này?" Trịnh Mỹ Duyên nắm nhẹ thân áo, hồi đó giờ cô mặc vầy có sao đâu. Bữa nay lại đột nhiên kiếm chuyện với cô. Còn nói là không được mặc hở hang trước mặt.

"Khoan đã...mặc hở hang ư? Chẳng lẽ... "

Trịnh Mỹ Duyên đã đoán ra được phần nào tâm tư của Dương Chấn Phong, cô chuyển mắt về hướng cánh cửa trầm lặng chớp hàng mi.