Tiểu Tam Anh Yêu Em.

Chương 91: Trong khách sạn.

Lâm Chi bước vào thang máy, cô vừa đưa tay nhấn số thì một người khác đã bước vô. Người này không ai xa lạ đó chính là Dương Chấn Phong.

Đây chẳng phải là lần đầu họ cùng nhau đi thang máy, nhưng cũng không phải là thường xuyên. Lâm Chi khi thấy người đi vào thì đã cúi chào một cái: "Dương tổng."

Cô cư xử theo đúng phép lịch sự của một nhân viên với lãnh đạo, tuy nhiên Dương Chấn Phong lại cảm thấy Lâm Chi quá lạnh lùng. Mặc dù anh đã từng nhắc cô gặp anh phải chào, nhưng đó chỉ là lúc anh vừa nói vừa mang ý cưới, chứ căn bản anh không có bắt ép cô ấy phải như vậy khi hai người đang riêng tư với nhau.

"Tan ca, anh đợi em!"

Dương Chấn Phong vừa nói xong thì cửa thang máy mở. Lâm Chi bước ra, trong lòng do dự, cô đang muốn từ chối nhưng lại cũng muốn nhận lời. Khi cô ngoảnh ra sau nhìn thì cửa thang đã khép lại, Lâm Chi hạ mắt, cô hiện tại chẳng thể hiểu nổi bản thân cô muốn điều gì nữa. Một mặt cô cảm thấy mình nên né tránh Dương tổng, mặt khác thì cô mong được gặp anh ấy nhiều hơn. Suy đi nghĩ lại, cô vẫn là đang chen vào cuộc hôn nhân của anh ấy. Nhưng anh cũng đã nói với cô đó là một cuộc hôn nhân dối trá, vợ Dương tổng chỉ là một kẻ tham lam, lợi dụng. Nếu như cô ấy không hề yêu chồng thì không thể tính là Lâm Chi cô khiến vợ Dương tổng bị tổn thương được. Ngược lại anh ấy nói cô mới là người cho anh hạnh phúc. Nếu vậy tại sao cô lại lo sợ? Cô nên cổ vũ tinh thần cho Dương tổng, để anh có thể sớm ngày giải quyết cuộc hôn nhân mệt mỏi đó mới đúng.

Lâm Chi dần dần tự thuyết phục bản thân mình không phải là người làm sai. Cô hướng đến một tình yêu còn người vợ kia hướng tới tham vọng. Vậy có nghĩa tình cảm của cô với Dương Chấn Phong nào có phải là sai trái. Hai người thật sự yêu nhau và cho nhau hạnh phúc, sẽ khác hẳn việc hai người không hề có cảm tình mà vẫn buộc phải sống chung với nhau. Lâm Chi muốn giúp cho Dương Chấn Phong giành lại tự do của anh ấy, tìm lại điều mà anh ấy mong muốn nhất.

Bên nhà Trịnh, Trâm lo làm việc như một con trâu. Cô làm hết việc này đến việc khác. Mãi đến tận 6h tối, Trâm mới làm xong, cô đã phải bỏ cả ăn trưa để dốc hết mã lực của mình mà làm cho xong việc. Lúc này Trâm đói quá, bèn ăn ngốn ăn ngáo chén cơm, cô ăn đến bị sặc. Bị người này người kia quở nhưng Trâm vẫn ráng ngốn ăn cho nhanh, vì cô còn có việc rất gấp.

Trâm khi đã lót được cái bụng, cô liền chạy đi kiếm chị Ly. Chạy tới chạy lui mấy vòng Trâm mới thấy chị đang lén ăn cái bánh ít lá gai. Trâm thở hổn hển, tay vịn lên cột.

"Chị Ly!"

Cô Ly đang ăn bị Trâm kêu thì giật bắn cả mình: "Trời ơi thiệt á! Làm hết cả hồn."

"Sao mày cứ ám tao thế hả Trâm?"

Trâm chau mày: "Em có ám chị đâu, em tìm chị là để xin mượn điện thoại."

"Mượn gì mượn hoài vậy?" Cô Ly cắn miếng bánh ăn cho nốt.

Điện thoại của Trâm bị hư, cả ngày hôm nay cô có thời gian đâu mà mang đi sửa. Với lại Trâm cũng chả có muốn phải đi mượn của người khác, cô cảm thấy phiền cho họ và cả cho mình nữa. Nhưng vạn bất đắc dĩ, gấp gáp lắm mới mặt dày đi mượn. Bà chị Ly thì tính tình cũng chả tốt là mấy, tuy nhiên so với nhiều người làm khác ở đây thì bà ấy là được nhất rồi.

"Cho em mượn lần này nữa thôi, em cám ơn chị nhiều."

Thấy Trâm năn nỉ như vậy cô Ly cũng không muốn làm khó. Ly lấy điện thoại ra đưa cho Trâm: "Này gọi gì thì gọi nhanh đi."

Trâm cầm điện thoại, cô lấy sim ra gắn vô. Ly thấy vậy cũng chẳng đứng đợi. Ngoài này tối là có muỗi, đứng đây bị cắn ngứa ngấy, vậy nên chị đi vô nhà trước.

Trâm gắn xong liền bật nguồn lên, cô xem thử cậu Dương có nhắn gì lại cho cô không. Đến khi nguồn lên rồi, màn hình cũng đã hiển thị, tiếng báo của tin nhắn cũng vang lên.

Trâm hồi hộp, bấm ngay vô xem thì chỉ thấy một chữ mà cậu chủ Dương gửi đến: "XÀM."

"Cái gì, xàm hả!?"

Trời ơi là trời! Trâm tức muốn điên máu, chuyện trọng đại cô cần báo ngay cho cô chủ, xin cậu nhắn cho cô số điện thoại, lời lẽ viết cho cậu cũng đường hoàng lịch sự. Ấy vậy mà ông kêu xàm! Tức hộc máu Trâm không.

Bây giờ đây, Dương Chấn Phong đang ở cùng với Lâm Chi. Họ dẫn nhau đi xem một bộ phim lãng mạn, cảnh diễn viên hôn thắm thiết lại kích thích đôi môi ngứa ngấy của Dương Chấn Phong. Mắt anh nhìn vào màn hình còn ngón tay cái thì vuốt vuốt trên miệng.

Sau khi xem xong, hai người ra về thì lại gặp phải trời mưa. Mưa không nhỏ mà còn rất to, Dương Chấn Phong chở Lâm Chi nhưng bỗng dưng xe bị đảo bánh. Anh đành tấp xe vào lề.

"Sao vậy anh?"

"Có lẽ bị thủng lốp rồi."

Lâm Chi lo lắng: "Vậy phải làm sao? Mưa to thế này xuống thay bánh cũng khó."

Dương Chấn Phong ngó thấy một khách sạn ở phía trước, cách chiếc xe hai mét. Anh lấy chiếc ô có sẵn trên ô tô rồi mở cửa xe bước xuống.

Lâm Chi ngạc nhiên không biết Dương tổng đang định làm gì, nhưng anh ấy đi qua phía của cô rồi cũng mở cửa xe ra: "Em xuống đi!"

Lâm Chi bỏ chân bước xuống, anh ấy đóng cửa lại, nắm lấy tay cô rồi nói: "Vào kia trú mưa chút đã, xe anh sẽ tính sau."

Nghe Dương Chấn Phong nói vào kia, Lâm Chi liền nhìn theo hướng mắt của anh ấy. Cô thấy một khách sạn năm sao, nhưng trú mưa mà vào tận khách sạn để trú ư? Có phung phí lắm không? Lâm Chi thầm nghĩ, trong đôi con ngươi lộ rõ sự trù trừ.

Dương Chấn Phong dắt tay cô, tay còn lại anh cầm chiếc ô: "Nhanh đi thôi, đứng ngoài này lạnh lắm."

Lâm Chi bước đi theo Dương Chấn Phong, cô nói: "Ngồi trong xe cũng tránh được mưa mà anh."

Dương Chấn Phong cười, anh nhìn sang cô ấy: "Em sợ anh làm gì em hả?"

Lâm Chi không sợ bởi vì cô tin anh. Nhưng Lâm Chi lại không nghĩ đến đàn ông một khi đã yêu thì rất ham muốn.

Dương Chấn Phong đưa Lâm Chi vào căn phòng trong khách sạn. Không khí lành lạnh trong này làm cho anh muốn ôm lấy cô ấy. Ánh mắt Dương Chấn Phong hạ xuống trên gương mặt Lâm Chi, vòng tay anh kéo lấy eo của Lâm Chi, kéo cô đến sát người mình.

Con tim của Lâm Chi đập mạnh, cô đặt hai tay lên ngực của Dương Chấn Phong. Anh ấy cũng đã cúi xuống mút lấy cánh môi trên của cô rồi lướt đến môi dưới. Bên trong khoang miệng cũng đã cảm nhận được sự tấn công từ lưỡi của người nam. Lâm Chi nhắm mắt chìm đắm theo cảm giác hôn và yêu thương của Dương Chấn Phong.

Bên ngoài trời vẫn còn mưa rất lớn, còn có tiếng sấm chớp kèm theo. Trâm gọi điện cho cậu chủ nhà họ Dương cũng đã ba cuộc, vậy mà cậu không hề bắt máy. Trâm nản chí bỏ điện thoại xuống. Cô nhìn về một hướng xa, trong lòng mang nhiều nỗi bất an, có lẽ Trâm sẽ không thể làm gì được rồi. Cô ơi! Cô có thể cảm nhận được lời trong tâm của em không? Nạn của cậu Dương sắp xảy ra, nhưng em không có cách nào để báo cho cô biết. Em ở đây khác nào đã bị giam cầm, bà Phan không cho em ra ngoài, em cũng không thể nhờ ai để báo cho cô. Em phải làm sao mới được bây giờ? Cô hãy chỉ cho em với.

Dương Chấn Phong không hề biết anh sắp gặp một cái nạn, lúc này đây anh chỉ biết đắm mình vào Nguyễn Thùy Lâm Chi. Cảm giác được gần gũi với người phụ nữ mình thích thật là tuyệt. Anh hôn Lâm Chi hưng phấn, áo khoác cũng cởi ra.

"Dương tổng, em..."

Dương Chấn Phong đè Lâm Chi xuống giường, anh đặt ngón tay lên môi cô: "Đã dặn đừng gọi anh là Dương tổng rồi."

Lâm Chi ngượng ngùng, cô khẽ thốt lên: "Anh Phong."

Dương Chấn Phong nựng má Lâm Chi, cưng chiều nói: "Em hãy làm người phụ nữ của anh."

Không chỉ nói đôi mắt của anh còn say sưa nhìn cô ấy. Lâm Chi biết anh đang rất muốn cô, bản thân của cô cũng đang khó khống chế dục vọng của mình. Nhưng bàn tay cô đã đẩy người anh ra, thỏ thẻ nói: "Giữa chúng ta vẫn còn có vợ của anh."

Dương Chấn Phong nghe nhắc đến vợ liền nhíu lại hàng lông mày, anh nắm lấy tay Lâm Chi: "Cô ta chưa bao giờ được anh xem là vợ."

"Trong này của Dương Chấn Phong chỉ có mỗi Lâm Chi." Anh nói rồi áp tay Lâm Chi vào ngực của mình.

Cảm nhận được tình cảm Dương Chấn Phong dành cho cô, Lâm Chi cũng không muốn ngăn cản con tim nữa.

"Cả đời này em sẽ là của anh."

Dương Chấn Phong mỉm cười, anh thả tay Lâm Chi ra cúi đầu hôn môi cô tận hưởng hơn cả lúc nãy. Phía cuối thân áo, bàn tay lớn của Dương Chấn Phong luồn vào trượt trên phần da bụng trắng trẻo của Lâm Chi. Cô ấy như mật ngọt, như chiếc bánh thơm phức khiến anh không thể không ăn, không thể không nếm.