Tiểu Thiếp Không Dễ Làm

Chương 124

Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

Trần Chiêu buông lỏng tay, liên tục lui về sau vài bước.

Giống như sự âm u trong nội tâm bị đâm thủng, hắn vừa sợ vừa giận. Nhưng đối diện vừa đôi mắt lên án của Dư Lộ, đối diện với đôi mắt tức giận của Dư Lộ, hắn không tự chủ được lui lại.

Đúng vậy, đúng là hắn có ý định đấy.

Nội tâm hắn giằng co cả một đường, lúc đến thành Kim Lăng, hắn rốt cuộc thất bại, hắn rốt cuộc thỏa hiệp. Mặc dù thực sự có cảm tình với nữ nhân này, hắn vẫn cắn răng quyết tâm bán nàng đến nơi như vậy.

Đúng thế, hắn không phải công tử ca không ăn nhân gian khói lửa. Hắn đã biết mặt xấu xí của nhân tính, xem qua mọi loại bất công của thế gian. Đương nhiên hắn biết, nếu bán Dư Lộ vào đấy thì nàng sẽ phải đối mặt với tình cảnh gì.

Mà hắn, cũng bởi vì biết, nên mới định đưa nàng vô.

Mặc dù sau đó, mặc dù sau đó hắn cho rằng Dư Lộ bị bắt, gấp đến lập tức rối loạn, gấp đến độ hối hận không nguôi, gấp đến độ muốn lập tức thấy nàng lần nữa, nhưng mà, nếu cho hắn làm lại, hắn vẫn có thể lựa chọn giống như lúc đầu, vẫn sẽ phạt nữ nhân này thật nghiêm.

Nhưng... nhưng sau đó có hối hận hay không, có thể vừa đưa nàng đi hắn đã hối hận tìm nàng trở về hay không... chuyện này không xảy ra, Dư Lộ không biết, hắn cũng không biết.

"Ta..." Cho nên, hắn không nói nên lời giải thích.

Dư Lộ thở hổn hển, tay xoa cổ, mắt trừng Trần Chiêu, không có niềm vui khi chạy ra miệng hổ, chỉ thấy vô cùng mờ mịt.

Trần Chiêu, đến cùng là hắn muốn làm gì?

Trần Chiêu, tại sao hắn lại như vậy?

Hành động ngay từ đầu của cô với Trần Chiêu là câu dẫn sao? Hẳn là có đi, cô ném cành ô liu cho Trần Chiêu, đương nhiên không phải muốn đùa bỡn tình cảm của hắn. Cô muốn cùng hắn chạy trốn, muốn cùng hắn sống một cuộc sống bình bình đạm đạm.

Lòng cô lúc ấy còn thật hơn vàng nữa!

Trần Chiêu không cảm giác được sao?

Là do hắn trì độn, hay lòng hắn bị cái gì đó che mắt, cho nên vào trước là chủ, cảm thấy cô là nữ nhân xấu sẵn rồi, cảm thấy cô không đáng tin nữa?

Theo lý, một là tiểu thiếp của Vương gia, một là thị vệ của Vương gia, thỉnh thoảng mới có thể vào hậu viện một lần. Rõ ràng cơ hội gặp mặt của hai người cũng không nhiều, càng không thể nào có gút mắc, có cái vào trước là chủ.

Trừ khi...

Dư Lộ nhìn Trần Chiêu, hai mắt lóe lóe. "Trần Chiêu, ta có thể hỏi ngươi vì sao không?" Cô hỏi: "Vì sao ngươi lại muốn đối xử với ta như vậy? Ta và ngươi, xưa không oán nay không thù, trước đây ta cùng ngươi rời đi, chẳng lẽ ngươi không thấy được sự thật lòng của ta?"

Trần Chiêu bỗng ngẩn ra.

Tại sao lại không thấy chứ. Lúc ấy Dư Lộ đối xử với hắn thế nào, đương nhiên hắn thấy được. Đó là toàn tâm toàn ý ỷ lại, nhưng là, hắn bị thù hận che đôi mắt, thấy được điểm tốt của nàng, lại theo bản năng quên đi mất. Mà điểm không tốt, hắn lại nhớ kĩ từng cái từng cái một.

Nhưng mà, nhưng mà dù vậy, sau này không phải nàng vẫn quay trở về sao?

Hắn hoàn hồn, nhìn Dư Lộ cười nhạt, "Sao, bây giờ sợ nên dùng chiêu cảm tình với ta sao? Ngươi toàn tâm toàn ý, ngươi thật lòng tốt với ta, nếu quả đúng là như vậy, tại sao ngươi còn trở về Vương phủ, còn được sủng ái như vậy, xúi giục Vương gia tạo thân phận giả cho ngươi! Còn có hôm nay, ngươi và..."

Nói đến chỗ kích động nhất, hắn đột nhiên im bặt.

Nói không nên lời. Nghĩ đến cảnh Tiêu Duệ ôm Dư Lộ xuống xe ngựa, quần áo hai người xốc xếch một góc, hắn hầu như có thể mường tượng được mặt Dư Lộ lúc ấy như thế nào.

Chỉ tiếc, người khiến nàng như vậy lại là một nam nhân khác.

Tuy đó là chủ cũ của hắn nhưng lúc này, Trần Chiêu chỉ cảm thấy đáy lòng có vô số lửa giận dần dần, dần dần không bị hắn không chế, từng chút từng chút một dâng trào, vừa nhanh vừa vội, hắn sắp không chịu nổi.

Hắn rốt cuộc hiểu, đây là đố kị!

Dư Lộ che suy đoán dưới đáy lòng, bị lời của Trần Chiêu làm cho tức muốn điên, "Vậy theo ngươi, ta đáng ra nên chết ở bên ngoài? Ngươi muốn hại ta, ta trốn. Tiêu Duệ tìm được ta, ta còn muốn vì ngươi mà thà chết không theo, sau đó trực tiếp bị hắn giết đúng không?"

Thể diện đâu ra mà lớn như vậy!

Dư Lộ bị tức chết rồi, nghĩ đến lúc đầu cô lại thật lòng thích Trần Chiêu, còn cho rằng hắn là người tốt, lúc này cô cảm thấy mình đúng là mắt mù. Nếu Trần Chiêu thật sự giống như suy đoán của cô là người sống lại, vậy hắn cũng đã bị thù hận che hết hai mắt. Người như vậy, dù giảng đạo lý với hắn hắn cũng không nghe.

Trừ khi nói cho hắn biết, cô không phải Dư Lộ nguyên bản.

"Soái ca! Chúng ta nói về đạo lý một chút!" Dư Lộ lớn tiếng nói.

Trần Chiêu không phải người không nói phải trái. Trái lại, bởi vì làm hạ nhân, từ trước giờ hắn có thể nghe lọt lời của người khác. Dư Lộ lên án, hắn chỉ cần vừa nghe là lập tức hiểu không trách Dư Lộ được rồi.

Chỉ là không phải hắn không thừa nhận, ngược lại, thật ra bây giờ hắn đã có chút thẹn quá thành giận. Thẹn vì hắn đố kị với Tiêu Duệ, giận vì hắn còn có tình cảm với Dư Lộ, rõ ràng người trong lòng của người ta không phải là hắn!

Hắn lạnh mặt dời ánh mắt sang chỗ khác, lát sau mới phản ứng kịp rằng Dư Lộ nói ra từ hắn chưa từng nghe qua.

"Soái ca?" Hắn quay đầu nhìn sang.

Dư Lộ lập tức giải thích, "Soái ca là một cách gọi, ý là tướng mạo ngươi rất anh tuấn, là một mỹ nam tử."

Trần Chiêu cười nhạt, quả là chó không đổi được thói ăn phân*, đến giờ mà nàng ta vẫn trêu chọc hắn. Xem ra, mặc dù hắn hiểu lầm nàng ta, mặc dù hắn không đúng trước nhưng với nữ nhân này, hắn cũng không cần... có chút áy náy.

*Chó không đổi được thói ăn phân: nguyên văn là cẩu không đổi được ăn thỉ (狗改不了吃屎), là câu thành ngữ có nghĩa dạng như cái gì đã là tập quán, thói quen thì không thể thay đổi được, kiểu như bản tính khó dời.

Dư Lộ vừa nhìn sắc mặt của Trần Chiêu liền biết mình nói sai. Cô cắn chặt răng, bỗng do dự, không biết nếu cô trực tiếp làm rõ chân tướng, Trần Chiêu sẽ có phản ứng thế nào?

Sẽ có sát ý vì bị người ta biết mình sống lại sao?

Sẽ có sát ý vì cảm thấy quỷ hồn ngoại lai là cô đáng sợ sao?

Nói cho cùng, Dư Lộ vẫn là sợ chết.

Cô xoắn xuýt một hồi lâu, cuối cùng vẫn không dám làm rõ chân tướng.

Trần Chiêu gọi cô lại, "Ngươi đi bờ sông lấy ít nước tới, ta muốn tẩy rửa để băng bó vết thương."

Nhắc tới vết thương của hắn, Dư Lộ lập tức nhớ đến Phúc Quất, sau đó nhớ đến khăn tay và ngân châm trong ngực. Toàn thân cô vô cùng đau đớn, nhưng vì lát nữa có thể chạy trốn, cô vẫn gắng gượng đứng dậy, hai chân run run đi hướng bờ sông.

Không có lọ đựng nước, Dư Lộ đành dùng lá cây để đựng, sau đó hơi hơi rụt người lại, lặng lẽ lấy ngân châm ra. Trần Chiêu là người tập võ, Dư Lộ lo lắng khăn tay vô dụng với hắn, ngân châm lại không giống vậy, thứ này có thể lập tức có hiệu lực với Phúc Quất.

Cô cầm ngân châm trong lòng bàn tay phải, bưng nước trở về.

Trần Chiêu đã vạch áo ra, lộ ra bộ ngực màu cổ đồng, trên ngực có vết thương dài bằng ngón tay út. Hình như Phúc Quất có đảo qua phần bên trong nữa, thoạt nhìn có chút máu thịt be bét. Mà dọc theo vết thương còn có mấy vệt máu chảy xuống, tẩm vào trong quần.

Dư Lộ thấy tê cả đầu, chỉ bưng nước bất động.

Trần Chiêu cũng không có ý gọi cô qua giúp. Ở Thành Vương phủ, nữ nhân này đều được người hầu hạ, nếu gọi nàng ta đến, chỉ sợ hắn sẽ chết ngay luôn.

Hắn xé vải ra, tẩm nước, lau vết máu trong bụng trước, sau đó giặt khăn, lại kêu Dư Lộ đi lấy nước mới.

Dư Lộ ngoan ngoãn đi.

Chờ lúc lau vết thương tất nhiên sẽ rất đau, sau khi cơn đau qua, Trần Chiêu sẽ càng suy yếu hơn ít, khi đó nếu cô hạ thủ thì phần thắng sẽ lớn hơn nữa.

Thay nước, vải cũng được Dư Lộ giặt sạch. Lúc Trần Chiêu cầm lấy, hắn nhìn Dư Lộ một cái thật sau.

Dư Lộ chột dạ, bèn hỏi: "Nếu hiểu lầm giữa hai chúng ta đã rõ rồi, ta lại giúp ngươi một tay, lát nữa ngươi có thể thả ta ra không?"

Trần Chiêu rũ mắt, căn bản không để ý đến cô.

Dư Lộ lại nói: "Không thể sao? Có phải có người phái ngươi đến bắt ta không? Là ai thế?"

Là Lâm Thục sao? Không giống, nàng ta còn bị giam ở Vương phủ đất. Vậy là ai, Huệ Phi sao? Không phải Huệ Phi đã chấp nhận cô rồi sao? Dư Lộ không nghĩ ra.

Trần Chiêu lạnh lùng liếc cô một cái, vẫn không trả lời. Cầm miếng vải đặt lên chỗ đau, còn chưa di chuyển, hắn đã đau đến đổi cả sắc mặt.

Dư Lộ nhìn chằm chằm hắn, chịu đựng cơn tê dại ở đầu quan sát mặt hắn. Thấy trán hắn ra rất nhiều mồ hôi, sắc mặt cũng dần dần trắng đi, Dư Lộ cảm thấy, dường như thời cơ đã đến rồi.

"Nhìn cái gì?" Trước khi Dư Lộ ra tay, Trần Chiêu bỗng quay đầu nhìn, "Chưa từng thấy thân thể nam nhân à? Quả là không biết xấu hổ!"

Dư Lộ: "..." Ha hả, ngươi chờ!

Dư Lộ gục đầu xuống, không lên tiếng. Đợi Trần Chiêu rốt cuộc lau xong, lấy thuốc ra bôi lên, cô chủ động đứng dậy, "Có cần ta giúp ngươi băng lại không?"

Trần Chiêu thực sự đau đến hết hơi, nhưng chỗ đau không băng bó thì không được, hắn còn phải mang Dư Lộ chạy đi nữa. Hắn không muốn nói, chỉ cúi đầu ừ một tiếng.

Vải băng bó đã chuẩn bị xong. Dư Lộ cầm vải đi đến đằng sau Trần Chiêu. Cô đặt một tay lên vai Trần Chiêu, một tay cầm vải, sau đó nhân lúc Trần Chiêu chưa phản ứng kịp, cô nhanh chóng đâm thẳng cây châm trong tay vào lưng Trần Chiêu.

Trần Chiêu cảm thấy sau lưng bỗng truyền đến cơn đau nhẹ, hắn lập tức xoay đầu, bắt lấy cổ tay Dư Lộ, "Ngươi..."

Dư Lộ sợ đến tim muốn nhảy cả ra ngoài. Cũng may, Trần Chiêu chỉ nói "ngươi" xong liền ngã xuống.

Dư Lộ nhịn không được rơi nước mắt, tay bị nắm chặt vô cùng đau đớn. Cô ngồi xuống dùng sức gỡ các ngón tay còn nắm chặt của hắn ra, suy nghĩ một lát, đến cùng vẫn không đành lòng nhìn Trần Chiêu như vậy, bèn băng bó qua loa cho hắn rồi mới xoay người chạy.

Lúc này cô thấy biết ơn Tiêu Duệ hơn bao giờ hết, vì đã đưa Kiều ma ma đến bên người cô. Nếu không, với tình huống như ngày hôm nay, dù cô có ba đầu sáu tay thì nhất định vẫn trốn không thoát.

Cô không biết, lúc cô đang lảo đảo chạy xa, sau lưng cô, một người vốn đã hôn mê bất tỉnh lại mở mắt ra, nhìn chằm chằm bóng lưng cô không nháy mắt.

Lúc Tiêu Duệ trở về là cưỡi ngựa, tốc độ rất nhanh. Sau khi vào thành, gia đinh được Vu phu nhân phái tới mới đuổi kịp. Nghe gia đinh kia lắp bắp nói chuyện xảy ra, lòng hắn lập tức lạnh xuống.

Không có ngừng lại để tĩnh tâm suy nghĩ chuyện gì đã xảy ra, hắn lập tức quay đầu ngựa chạy ra ngoài thành.

Thôi Tiến Trung lớn tuổi, căn bản không cưỡi ngựa nhanh được. "Vương... Vương..." Lão lại không dám gọi to, chỉ kêu vậy rồi lảo đảo thúc ngựa về phía trước.

Ngược lại, hai thị vệ theo chân Tiêu Duệ thì đi nhanh như một làn khói.

Vu phu nhân không dám kêu người thu thập hiện trường, chỉ kêu người về Pháp Hoa Tự mời các sư phụ mang thuốc đến để băng bó đơn giản cho người bị thương trước.

Lúc Tiêu Duệ chạy đến, Tào ma ma đang cưỡi ngựa dẫn theo Phúc Quất đã hôn mê bất tỉnh trở về. Bà ném Phúc Quất xuống trước mặt nha hoàn của Vu phu nhân, lập tức quỳ xuống trước mặt Tiêu Duệ.

"Vương gia." Bà nói: "Thuộc hạ đáng chết, không cứu được Dư chủ tử."

Đúng là đáng chết thật!

Nhưng lúc này Tiêu Duệ đâu còn tâm trạng để tính toán với bà nữa.

Hắn nhìn cảnh tượng thê thảm trước mặt, nhịn không được run tay run chân. Hạ thủ ác như vậy, đây là người nào muốn bắt Dư Lộ? Bắt Dư Lộ rồi, lại có ý thế nào? Nếu chỉ là bắt cóc thì không nên như vậy chứ!

Trừ khi, trừ khi có thù oán với hắn, hoặc là, có thù oán với Dư Lộ.

Hắn không muốn để người khác nhìn ra dị dạng, nắm chặt tay lại, đợi bình tĩnh rồi mới nói: "Tình huống lúc đó thế nào, ngươi nói!"

Tào ma ma nói: "Dư chủ tử một mình ở trong xe ngựa, nô tỳ và Phúc Quất ở cuối, đột nhiên có một đám người mặc áo đen xông ra. Mục tiêu của những người đó rất rõ ràng, xông thẳng đến chỗ Dư chủ tử. Những người khác ngăn lại nô tỳ và các thị vệ khác, có một tên áo đen trực tiếp giết xa phu xe ngựa của Dư chủ tử, đoạt xe ngựa kia, đụng phải xe ngựa của Vu phu nhân rồi đi thẳng."

"Phúc Quất đuổi theo trước."

"Nô tỳ bắt lấy một người, đang định ép hỏi thì hắn đột nhiên cắn phá thuốc độc trong miệng, chết. Nô tỳ cảm thấy không thích hợp, liền cũng mau đuổi theo."

"Nhưng là, khi nô tỳ chạy đến thì cũng chỉ có một mình Phúc Quất nằm đó. Ở đấy có dấu vết đánh nhau. Võ công của người nọ rất cao, hắn ta trực tiếp chặt đi cánh tay trái của Phúc Quất."

Chặt...

Tiêu Duệ lập tức quay đầu nhìn Phúc Quất, nha hoàn của Vu phu nhân sợ không dám bôi thuốc cho nàng, vẫn là hai bà tử đến tẩy rửa vết thương, chuẩn bị băng bó đơn giản.

Tiêu Duệ đi tới, nhìn kỹ vết thương kia, sau đó phân phó người đánh thức Phúc Quất dậy, hỏi: "Người kia dùng đao?"

Phúc Quất suy yếu gật đầu, trong mắt lập tức đầy nước mắt.

Nàng chậm rãi nói từng chữ: "Tên kia muốn giết nô tỳ, là Dư chủ tử... Dư chủ tử cầu xin người nọ, cứu nô tỳ một cái mạng. Chỉ là, chỉ là chủ tử lại... Vương gia, phái người đi tìm, tên kia bị thương không nhẹ, Dư chủ tử còn có khăn tay... ngân châm Kiều ma ma cho, có... có thể chạy thoát..."

Giọng Tiêu Duệ run rẩy, "Nàng ấy... có bị thương không?"

Phúc Quất nhắm mắt, nặng nề nói: "Có!"

Tiêu Duệ quay đầu, lập tức dắt ngựa nhảy lên.

"Mời Vu phu nhân trở về đi thôi." Hắn nói, ném khối lệnh bài cho Tào ma ma, "Trở về kêu tất cả thị vệ trong phủ qua đây. Mặt khác, lại kêu Thôi Tiến Trung đi điều động nhân sự." Đó chính là ám vệ rồi. Tào ma ma không biết, hắn cũng không tiện nói ra ở bên ngoài.

Nếu Dư Lộ muốn gả cho hắn với thân phận cô nương của Vu gia, lúc này, hắn tạm thời không thể tìm người của nha môn, chỉ có thể tự tìm.

Tiêu Duệ kéo dây cương, đánh ngựa chạy về hướng Phúc Quất chỉ.