Tiểu Thư Hậu Đậu Có Muốn Lấy Anh Không

Chương 49: 49 Mắc Bẫy

Nghe chú bảo vệ nói vậy, Nhã Hi càng chắc chắn hơn, chính là người này kẹp mẩu thông tin trên cửa nhà cô." Đôi mắt sắc sảo", Nhã Hi nghĩ ngợi một lúc, lại quay sang hỏi chú bảo vệ." Chú ơi, có phải đuôi mắt của người đó hơi nhếch lên, và ở dưới khóe mắt phải có một nốt ruồi không ạ?"Chú bảo vệ gật gật đầu." Ừm đúng rồi, đôi mắt ấy rất đẹp.

Chú đoán đây chắc là một mỹ nhân đấy, ấy thế mà lại lén la lén lút." Trong đầu Nhã Hi hiện ra một cái tên, nhưng người này là không thể nào.

Tại sao lại là cô ấy được? Cô liền nhanh chóng về nhà, cho Cố Minh biết suy nghĩ của mình.

Dọc đường về nhà, Lưu Tinh hỏi Nhã Hi.

"Em biết người đó là ai rồi đúng không?" "Chị ấy là quản lí cũ của Lâm Trạch, Đàm Sở Tuyết.

Nhưng em nghĩ mãi, rốt cuộc chị ấy có liên quan gì trong chuyện này?" "Có thể là cô ấy bị ai đó bắt làm thì sao?" "Em không biết nữa, về hỏi anh Minh trước, điều tra xem tung tích gần đây của chị ấy."Khi 2 người về đến nhà, thì Cố Minh đã đứng ngay trước cửa, anh biết Nhã Hi vừa đi đâu.

"Kết quả thế nào?" "Đàm Sở Tuyết."- Nhã Hi vừa nói ra cái tên, mặt Cố Minh thoáng kinh ngạc.

"Em chắc không? Có nhìn nhầm không?".

"Em cũng hi vọng là em nhìn nhầm, nhưng mà đôi mắt sắc, đuôi mắt hơi nhếch lên, lại còn nốt ruồi ở khóe mắt phải, trong tất cả những người em quen, chỉ có mình chị ấy như thế.

Hoặc là bây giờ anh thử nhìn dáng đi của chị ấy xem."Nhã Hi đưa video vừa lấy từ phòng bảo vệ cho Cố Minh xem.

Càng xem sắc mặt Cố Minh càng khó coi.

Xem xong, anh mới gật gật đầu như xác nhận.

"Bây giờ chúng ta đi gặp cô ấy.

Chuyện này cần phải nói rõ ràng."- Nhã Hi thấy anh xác nhận, liền muốn đi luôn.

"Đợi chút đã"- Cố Minh nói.

Sau khi anh nghe xong 2 cuộc điện thoại thì quay ra nói với Nhã Hi.

"Cô ấy nghỉ việc ở công ty mới rồi, cũng chuyển nhà rồi." "Anh nói thế, tức là khi cô ấy làm việc này, cô ấy đã lường trước được là kiểu gì cũng sẽ bị phát hiện.

Vậy em nghiêng về khả năng cô ấy bị ai đó bắt làm hơn.

Bởi vì nếu như cô ấy là kẻ chủ mưu, vậy cô ấy sẽ để người khác làm thay mình, và cô ấy sẽ tìm cách xóa sạch mọi chứng cứ, chứ không phải để lộ bao nhiêu sơ hở như thế được." "Hi Hi của anh thông minh quá!"Cố Minh cười, xoa xoa đầu Nhã Hi, Lưu Tinh ở bên cạnh ho khan 2 tiếng.

Bây giờ phải làm chuyện chính sự, chứ không phải nhìn 2 người rải cơm chó.

"Được rồi, thế bây giờ phải làm gì tiếp?"- Nhã Hi quay lại chủ đề.

"Việc này phải mượn tay Lâm Trạch một chút." "Vậy Đàm Sở Tuyết liệu có bị cắn câu không?" "Trong mắt cô ấy, Lâm Trạch trước giờ chỉ giống một cỗ máy kiếm tiền thôi, bỏ đi thì tiếc, bây giờ nếu Lâm Trạch nói muốn cô ấy quay lại, kể cả có nghi ngờ, thì cuối cùng vẫn sẽ đồng ý.

Hơn nữa, cô ấy vốn không biết anh và Lâm Trạch là bạn bè thân thiết, chỉ nghĩ đơn giản là công việc thôi.

Mà ấn tượng của cô ấy với Lâm Trạch là một tên nhóc cứng đầu, bất cần đời, nên sẽ bớt cảnh giác với cậu ta thôi." "Nếu cô ấy đổi số thì sao?" "Lâm Trạch có cách liên lạc với cô ấy, yên tâm đi."Sau khi bàn xong mọi chuyện, Nhã Hi mới yên tâm phần nào.

Việc này cứ thêm một người là lại thêm rắc rối.

Đúng như dự định, khi Lâm Trạch liên lạc với Đàm Sở Tuyết, cô ta đã đồng ý, mặc dù trước đó có nghi ngờ, nhưng với cái miệng lưỡi dẻo quẹo của Lâm Trạch thì có gì mà không thể.

Lâm Trạch không hẹn gặp ở công ty, vừa hay lại đúng ý Đàm Sở Tuyết.

Hai người gặp nhau trong một quán cafe nhỏ ở khuất một con phố.

Lúc Đàm Sở Tuyết xuất hiện, người vẫn còn bịt kín từ đầu đến chân.

Cố Minh đã soạn một bản hợp đồng giả cho Lâm Trạch, Đàm Sở Tuyết chỉ sẵn kí tên vào.Kì thực cô ta nghĩ, nếu Lâm Trạch muốn cô ta quay về, thì dù cho Cố Minh phát hiện ra chuyện cô ta làm, cũng sẽ phải nể Lâm Trạch vài phần mà không truy cứu thôi, Lâm Trạch là gà cưng của công ty mà.

Đến lúc đó, cô ta không phải trốn chui trốn lủi nữa.

Nghĩ thế, cô ta định đặt bút kí tên vào hợp đồng.

Nhưng bút vừa mới chạm giấy, sau lưng đã vang lên giọng nói.

"Đàm Sở Tuyết, đã lâu không gặp nhỉ?"Đàm Sở Tuyết lạnh sống lưng, là Cố Minh.

Vậy chẳng lẽ, buổi gặp hôm nay đều là cái bẫy.

Cô ta trừng mắt nhìn Lâm Trạch.

Lâm Trạch ngả ngớn nói.

"Chị nhìn tôi làm gì? Là tự chị chui đầu vào rọ thôi.

À còn nữa, Cố Minh không chỉ là sếp của tôi đâu, còn là anh em tốt của tôi nữa đấy."P/S :" Lạc quan, vui vẻ là liều thuốc tốt cho mọi nỗi đau.

Hãy tin rằng sau cơn mưa trời lại sáng.".