Tiểu Thư Kiêu Hãnh: Tình Đầu Của Anh

Chương 2: Ngày Đi Học Đầu Tiên

Như quyết định ban đầu. Vào sáng hôm sau Nhật Anh được chú Tâm đưa đến trường học cùng với bà nội của mình. Ngôi trường to lớn này lấy điểm tuyển sinh hằng năm đều đứng top đầu của thành phố. Nổi tiếng là trường chuyên quốc gia với các thiết bị giảng dạy hiện đại, tân tiến. Hào nhoáng là vậy nhưng học phí tại trường dừng ở mức ổn định, bất kể hoàn cảnh gia đình thế nào vẫn có thể học tại trường, chỉ cần đạt được điểm tuyển sinh như đã niêm yết. Cũng không phô trương thông báo tuyển sinh, mức học sinh đăng ký nguyện vọng vào trường cũng tăng lên đáng kể khiến điểm số tăng lên theo từng năm để đảm bảo số lượng và cả chất lượng về mọi mặt. Không phải thắc mắc khi học sinh tại đây với học lực khủng, kèm theo những hoạt động tôn vinh để cá nhân liên tiếp phấn đấu tranh hạng nhất vào mỗi kỳ. Ôi chao! Vừa xem thông tin trên trang chủ của website nhà trường mà Nhật Anh đã choáng ngợp, thở muốn không ra hơi. May là anh học hành tạm ổn chứ bằng không lại khiến họ Trương phải nhục nhã thêm một lần nữa mất thôi.

Trần Diệu ngồi cùng Nhật Anh ở phòng giáo viên chờ cô chủ nhiệm dắt về lớp. Chỉ đến khi thấy anh đi cùng với cô giáo thì bà mới an tâm ra về.

- Nhật Anh, ra chơi con nhớ ăn thêm gì đó hay uống chút sữa. Đói bụng là không tập trung học được đâu.

- Con biết rồi, nội đừng lo lắng quá.

- Uhm, nội về đây.- Bà gật đầu rồi nhìn sang cô giáo.- Chào cô, tôi về.

- Tạm biệt dì.

Sau khi Trần Diệu ra về thì cùng lúc tiếng chuông vào học vang lên. Giáo viên chủ nhiệm, cô Nguyễn Thu Dung lấy túi xách và giáo án rồi đưa Nhật Anh đến lớp học. Trên đường đi đến lớp học mới cô giáo đã phổ biến thêm cho anh vài nội quy cơ bản của nhà trường.

- Trường chúng ta có quy định về đồng phục rất đơn giản. Em là nam nên buổi sáng mang giày bata thông thường, sành điệu hơn một chút thì mang sneaker. Còn buổi chiều thì mang sandal cho thoải mái, áo lúc nào cũng bên trong quần thật chỉnh tề, ngay ngắn. Thầy giám thị rất hay đi kiểm tra tác phong bất thường, không muốn rắc rối thì em cứ tuân thủ đúng theo quy định là được.

- Dạ, em hiểu rồi.

- À, còn thời khoá biểu thì cô sẽ nhờ lớp trưởng phôtô cho em. Tạm thời em cứ học theo thời khoá biểu này, sang đầu tuần sau thì sẽ có thời khoá biểu mới. Buổi sáng thì buộc phải học đủ năm tiết còn buổi chiều thì thường học ba tiết thôi, nếu có ba ngày học bốn tiết thì sẽ được nghỉ một buổi chiều để bù.

- Trường mình có chia theo lớp chuyên không cô?

- Có chứ, từ A1 đến A4 là lớp chuyên, học theo sách giáo khoa và cả giáo án nâng cao nữa. Lớp chúng ta là 11A1 nên áp lực có phần nặng hơn. Thông tin lý lịch của em cô đã xem qua rồi nhưng cô nghĩ em phải càng nỗ lực nhiều hơn nếu muốn vượt qua được các bạn cùng lớp.

- Em cũng nghĩ như vậy. Thành tích của trường em đều tìm hiểu hết rồi. Mong rằng em sẽ theo kịp các bạn, không bị trễ bài.

Trên đường đi cả hai nói chuyện với nhau rất nhiều. Nhật Anh nhận thấy cô chủ nhiệm là người rất hiền lành, nói chuyện cũng đâu ra đó. Với lại cực kỳ thương học sinh của mình. Bất kỳ thứ gì khó hiểu thì chỉ cần hỏi là cô đều giảng giải rõ ràng. Tính ra bầu không khí ở đây còn dễ chịu hơn gấp vạn lần so với lúc anh còn ở nước ngoài.

Sau khi đi lên bậc thang là đến lớp đầu tiên. Trước mắt là Nhật Anh đã thấy phòng học rất sạch sẽ, bày trí lớp cũng gọn gàng, dễ thương. Thêm cả nữ sinh mặc áo dài trắng tinh khôi khiến anh thấy khá thích. Không những nhìn nữ tính, dịu dàng mà còn thơ ngây đúng với thế giới đầy ắp màu hồng êm dịu của tuổi học trò.

Cô Dung dắt anh vào lớp, vừa bước vào thì đã nghe bạn lớp trưởng dõng dạc hô to.

- Cả lớp, đứng.

- Các em ngồi xuống đi!

Cô Dung gật đầu rồi xua tay. Đợi khi cả lớp ổn định rồi mới tiếp lời.

- Xin giới thiệu với các em, đây là bạn Nhật Anh vừa chuyển về trường. Bạn sẽ là thành viên mới của lớp nên các em cùng nhau giúp đỡ bạn nha.

- Dạ!

- Chào các bạn, mình là Trương Nhật Anh. Mình vừa chuyển đến nên còn lạ lẫm, mong các bạn giúp đỡ.

Nhật Anh vừa nói xong thì ánh mắt đã nhìn về hai người con trai đang xôn xao ở bàn kế cuối.

- Nhật Anh mà đứng cạnh Kim Thư chắc hợp lắm nè. Tiên đồng ngọc nữ của lớp đó.

Nghe một nam sinh nói xong thì cả lớp liền cười phá lên. Ánh Thi nhíu mày khó chịu, cất giọng nói.

- Các bạn đùa gì cũng được nhưng đừng cặp đôi Thư với ai hết, Thư không thích vậy đâu.

- Có Thư ở đây đâu mà sợ. Với lại được cặp đôi với người đẹp trai như vậy thì tôi cũng muốn đó, haha...

Cả lớp lại cười ồ lên một lần nữa. Cô Dung lắc nhẹ đầu, miệng cũng cười cười cho qua và nói.

- Được rồi, các em đừng ồn nữa. Hải Đăng! Em xuống bàn cuối ngồi cùng bạn Hùng đi, còn Nhật Anh sẽ ngồi ở vị trí của em.

- Dạ!

Hải Đăng hào hứng lấy cặp, rồi xuống bàn dưới ngồi. Hoài Nam thì cười toe toét đưa tay ngoắc Nhật Anh.

- Em về chỗ của mình đi.- Cô Dung dịu giọng.

- Dạ!

Nhật Anh gật đầu rồi đi xuống bàn kế cuối của dãy bàn thứ ba, ngồi cạnh Hoài Nam và phía trên Hải Đăng. Cũng là bàn kế cuối nhưng ở dãy hai là Phương Đào và một chỗ trống, còn Ánh Thi thì ngồi ở bàn trên. Hình như cả lớp đã kín chỗ, còn mỗi chỗ trống ở cạnh Phương Đào. Và nó cũng ngay bên cạnh Nhật Anh, chỉ cách nhau một khoảng cách nhỏ để ra vào chỗ ngồi thôi.

- Được rồi, trước khi vào bài mới thì cô sẽ kiểm tra lại bài cũ. Các em có hai phút để dò bài.

Thời gian hai tiết học nhanh chóng trôi qua. Vào giờ ra chơi Hoài Nam và Hải Đăng vội kéo Nhật Anh xuống sân trường ngồi hóng mát ở dươi gốc cây bàng to. Chỉ có nước lọc mới được mang lên lớp học, còn thức ăn nước uống khác đều bắt buộc ăn dưới sân trường hoặc canteen. Giám thị truy bắt rất gắt gao, có thể ví von là mắt của các thầy giám thị có thể thay thế luôn camera toàn trường.

- Ê Nhật Anh, tao thấy mày đang học tốt ở nước ngoài mà, sao lại quyết định về đây vậy?- Hải Đăng vừa hớp một ngụm nước xong thì hỏi.

- Sức khỏe của bà nội dạo này không được tốt nên tao về đây luôn.

- Cũng phải, về đây học cũng có thua kém gì nước ngoài đâu.

- Đâu phải bà nội cho nó ra nước ngoài vì chất lượng dạy học tốt đâu. Tao với mày học khác trường mà còn nghe danh siêu quậy của nó nữa mà. Nhưng năm đó chẳng hiểu sao từ thù thành bạn, cứ kiểu gì á.- Hoài Nam phì cười.

- Giờ mày còn quậy không? Nói trước để tụi tao chuẩn bị tâm lý.- Hải Đăng nheo đôi mắt trêu chọc.

- Cũng muốn nhưng tao không có hứng. Giờ đây đã biết được nội cực khổ ra sao thì tao chỉ muốn chăm chỉ học hành, không được khiến nội phiền lòng nữa.

- Ủa? Phải mày không vậy?- Hoài Nam giật giật khoé môi.- Đi mới có ba năm mà khác hẳn ha?

Nhật Anh không trả lời thêm câu nào chỉ cười cười đáp trả. Đối với anh những thứ của lúc trước không hẳn là sai lầm và cũng không đáng phải quên. Nó cứ như là cột mốc trong đời để sau này suy ngẫm lại từng quãng thời gian thì anh sẽ điềm tĩnh thốt lên: " À, thứ này đã làm mình thay đổi. "

* Reeng...Reeng... *

Hải Đăng lấy điện thoại trong túi ra. Nhìn thấy tên người gọi thì anh liền lướt nút xanh nghe máy.

" Mình nghe đây Thư. "

" Đăng ơi, chiều nay Đăng có bận gì không? Mình muốn nhờ Đăng đưa đến chỗ lần trước Đăng dắt mình tới mua hoa lan đó. "

" Vậy à? Cũng được, mình sẽ đưa Thư đi. Mình không có bận gì đâu. Muốn đi đâu thì Thư cứ nói, mình sẽ đưa Thư đi ngay. "

" Mình gọi hỏi Đăng trước, sợ rằng Đăng có việc bận thôi. Chẳng may Đăng mà bận thì mình sẽ đi taxi. "

" Thôi, đường ở đó vào hẻm hóc nhiều lắm, để Đăng đưa Thư đi cho khỏi lạc đường. "

" Vậy chiều nay học xong rồi đi luôn nha. Thư đang trên đường về thành phố, khoảng ba giờ chiều mới đến nhà. "

" Vậy chiều Đăng qua nhà Thư rồi đi luôn. "

" Cảm ơn Đăng! Tạm biệt! "

" Tạm biệt! Chiều gặp lại. "

- Chiều nay mày chở Thư đi đâu à?- Hoài Nam thắc mắc.- Cho tao đi với.

- Thằng Đăng chở bạn gái đi chơi, mày đi theo làm gì?- Nhật Anh nhìn anh ta với ánh mắt khó hiểu.

- Bạn gái đâu mà bạn gái. Haha...- Hoài Nam chợt cười phá lên.- Cỡ thằng Nam thì phải để bà Thi ra tay thì mới trị nổi.

- Mày lại linh tinh!- Hải Đăng liếc mắt nhìn rồi quay sang nói với Nhật Anh.- Đó là Kim Thư, chơi chung với nhóm mình luôn nè. Vì ông ngoại bị bệnh nên Thư nghỉ học mấy ngày để về quê thăm ông. Lần trước tao biết chỗ bán giống hoa lan tốt nên có chở Thư đi, giờ Thư muốn đi mua thêm đó mà.

- Phải vậy không đó. Tao thấy mày dạo này cũng hay liếc mắt nhìn trộm người ta lắm, hay sẵn tiện dịp này mày hớt tay trên của thằng Quang đi. Mày mà cưa đổ được Thư là thằng Quang hết làm phiền lớp mình à.- Hoài Nam không khỏi thích thú, tay đưa lên xoa xoa cằm.

- Mày lại tào lao rồi đó. Xàm ngôn!

Hải Đăng hừ lạnh, đánh vào vai của anh ấy một cái rõ đau. Biết là đùa nhưng nếu Kim Thư nghe được sẽ không thích đâu. Cô ấy không thích bản thân là tâm điểm của sự chú ý và ghét nhất là bị gán ghép với người khác vì sợ bị bạn bè trêu chọc. Năm học rồi có đàn anh học lớp 12 xuống tặng quà nhưng Kim Thư không nhận, bạn bè cứ đi theo trêu chọc hoài, thậm chí có người còn bao đồng đến mức tự sắp xếp cho hai người gặp nhau để nói chuyện riêng, rồi còn gửi quà cho anh bạn kia nói là Kim Thư gửi tặng khiến cô ấy ấm ức bật khóc ngay tại lớp học. Không phải cô ấy mít ướt, mè nheo nhưng do được mẹ nuông chiều như công chúa, bao bọc rất kỹ càng nên có đôi chút "mong manh" hơn những bạn nữ khác.

- Kim Thư? Là người mà lúc sáng mấy bạn trong lớp chọc tao à?- Nhật Anh hỏi.

- Đúng rồi! À, Kim Thư ngồi ở dãy cạnh mày đó, chỗ trống lúc sáng. Học giỏi lắm, không thua kém gì Phương Đào đâu.

- Uhm!

Nhật Anh ậm ừ cho qua rồi không nói thêm gì. Nói chung là anh không quan tâm đến mấy chuyện như thế này. Ai nói gì thì nói, bàn tán gì thì bàn. Bản thân mình không có thì có gì phải thanh minh chi cho mệt người. Với lại cũng chỉ là vài lời trêu chọc, có ảnh hưởng gì đâu.

...

* Ding dong *

Tiếng chuông ở cổng nhà vang lên được một lúc thì có một người phụ nữ đi ra mở cổng. Vừa trông thấy bà ấy thì Ánh Thi đã cúi đầu chào.

- Con chào dì Tư!

- Cô Thi tới đây tìm cô chủ hả?

- Dạ, con nghe nói Thư vừa về lúc chiều.- Ánh Thi nói.

- Vào nhà đi cô.

Dì Tư mở rộng cửa để Ánh Thi dắt xe vào bên trong sân. Sau khi đóng cửa, bà ấy đi cùng cô vào bên trong.

- Cô muốn ngồi ở đây cho mát hay vào trong nhà? Cô chủ đi mua hoa lan chắc cũng gần về rồi đó.

- Con ngồi ở đây chờ Thư được rồi. Dì Tư cứ làm việc của mình đi ạ.- Ánh Thi cười tít cả mắt.

- Vậy cô ngồi chơi một chút, tôi vào trong lấy nước ra ngay.

- Thôi dì ơi. Nói chuyện với Thư một xíu là con về à.

- Vậy cô ngồi đây chơi xíu nha.

- Dạ!

Chiếc xe tay ga của Hải Đăng dừng lại trước cổng nhà, Kim Thư xuống xe rồi lấy mấy chậu lan nhỏ ở móc treo đồ. Gỡ nón bảo hiểm, cô nhìn Hải Đăng rồi mỉm cười.

- Cảm ơn Đăng nhiều nha! Nhờ Đăng mà mình tìm được nhiều chậu hoa đẹp như vậy.

- Có gì đâu, bạn bè cả mà. Thư muốn tìm gì cứ nói với mình, vòng vòng thành phố này mình biết nhiều lắm.

- Đăng vô nhà uống nước một chút đi rồi về. Đi cả buổi cũng mệt rồi á.

- Thôi, hẹn Thư hôm khác nha. Mình còn phải chép thêm năm lần bài phạt môn hoá, ngày mai phải nộp rồi.- Anh ái ngại cười trừ.

- Vậy Đăng về đi, ngày mai mình sẽ khao Đăng một chầu.

- Quá được luôn! Mình về đây, Thư cũng vào nhà đi, giờ tối rồi nên ở ngoài này cũng vắng lắm.

- Uhm! Tạm biệt Đăng!- Cô mỉm cười vẫy tay chào.

- Tạm biệt!

Sau khi Hải Đăng chạy đi thì Kim Thư mới mở cổng đi vào. Vừa đóng cổng lại thì cô đã nghe thấy tiếng gọi của Ánh Thi vang lên.

- Thư ơi!

- Ủa? Thi đến lúc nào vậy?

Mang túi chứa những chậu lan vào bên trong, Kim Thư đặt túi xuống đất rồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy .

- Sao Thi không vào trong nhà mà ngồi đây?

- Ngồi đây được rồi, mình thấy vừa yên tĩnh mà vừa mát mẻ nữa.- Ánh Thi mỉm cười rồi tiếp lời.- Mình tính là ngày mai mang vở vào lớp cho Thư nhưng ở nhà chán quá nên rủ Đào đi qua đây chơi luôn mà Đào bận dạy em học bài rồi. Mình với Đào chia nhau chép, bài nào cũng chép đủ hết rồi đó.

- Cảm ơn hai bạn nha. Bài nhiều mà mình còn phiền hai bạn nữa.- Cô mỉm cười.

- Đâu có gì đâu, mấy lần trước mình nghỉ Thư cũng chép giúp mà. À, ngày mai là tới Thư với Đào trực lớp rồi đó.

- Vậy mình trực buổi sáng còn Dào buổi chiều như cũ. Đào còn phải chăm em rồi đưa em đi học, chắc không đi sớm được.

- Còn một chuyện nữa nè.- Ánh Thi cười gian xảo rồi ngồi sát lại gần Kim Thư.- Hôm nay lớp mình có học sinh mới, siêu siêu siêu cấp đẹp trai luôn. Đăng hay Nam cũng không có cửa dự đâu.

- Thi nói sao chứ mình thấy Đăng với Nam cũng đến nỗi nào đâu. Nhất là Đăng á, vừa ga lăng mà vừa đẹp trai nữa. Đăng mới chở mình về nè. Thi nhanh nhanh đẩy tiến độ, chứ ì ạch kiểu này là Thư cuớp Đăng đi mất đó.

Kim Thư huýt khủy tay vào tay Ánh Thi khiến cô ấy ấm ức đỏ cả mặt. Bạn bè gì đâu mà suốt ngày cứ trêu chọc người ta hoài. Hết mấy người kia rồi bây giờ đến cả Kim Thư cũng như vậy luôn. Ánh Thi chu môi giận lẫy, hai má phụng phịu, ủ rũ mặt mày.

- Bạn bè gì đâu, mình với Đăng không có gì mà mấy bạn chọc mình hoài. Với lại mình biết Thư là người ra sao mà, Thư không thích Đăng đâu nên đừng nói vậy để trêu mình.

- Đùa có chút xíu mà mặt mũi đã như vậy rồi. Thi biết cảm giác của Thư ra sao chưa?

- Biết rồi, biết rồi.- Chợt nhớ ra một chuyện nên Ánh Thi vội vã nói.- Mà thôi mình về đây. Thư đi cả ngày chắc mệt mỏi lắm vậy nên nghỉ ngơi để mai đi học nữa nghen. Mình phải chép phạt cho xong đã.

- Sao chép phạt nhiều vậy? Mình mới nghe Đăng nói phải chép phạt hoá.

- Thì tiết trước cô gọi tên gần nửa lớp lên trả bài mà không ai thuộc xong rồi tức quá cô cho kiểm tra giấy năm phút. Trong lúc lớp làm bài tập trong đề cương thì cô chấm điểm tại chỗ, ai dưới trung bình đều phải chép phạt năm mươi lần.

- Rồi có ai trên trung bình không?

- Có mỗi Phương Đào với lớp trưởng là điểm mười, còn lại phải chép phạt hết.- Ánh Thi nói giọng yểu xìu.

- Vậy thôi Thi về chép đi, ngày mai có hai tiết Hoá đầu tiên luôn đó.

- Uhm, mình về đây. Ngày mai gặp Thư nghen.

- Để mình mở cửa cho.

Kim Thư đi ra mở cổng cho Ánh Thi ra về. Sau khi bạn về rồi thì cô đóng cổng và vào trong mang mấy chậu lan lên sân thượng sắp xếp lại gọn gàng. Trong nhóm bạn chơi chung có ba nữ mà chỉ có cô và Phương Đào học ổn, còn Ánh Thi thì cứ bình bình, đủ điểm để lên lớp thôi. Năm sau đến thi đại học không biết phải làm sao nữa. Phương Đào thì học giỏi khỏi phải bàn, năm nào cũng dự thi học sinh giỏi môn toán, năm nay lại sắp đại diện trường thi toàn thành. Chỉ lo mỗi Ánh Thi, cứ cái đà này thì chỉ thi đỗ vào cao đẳng mà thôi. Chắc phải tổ chức học nhóm, học lớp chuyên mà sức học ngang với lớp thường thì thế nào Ánh Thi cũng bị mấy bạn lớp khác cười nhạo cho xem.

...

Đưa tay tắt đèn, Nhật Anh nằm trên giường lướt điện một chút rồi mới đi ngủ. Đang lướt xem bảng tin thì anh thấy Hoài Nam vừa cập nhật ảnh mới. Vừa định mở mục bình luận thì anh đã thấy Hoài Nam tag tên một người khác.

" Hoài Nam: Uây, á khôi thả tim ảnh tôiiiii Nguyễn Huỳnh Kim Thư. "

Á khôi? Bạn này học cùng lớp có đúng không? Nghe Hải Đăng nói học lực cũng tốt lắm. Có lẽ bạn này cũng hoà đồng, thân thiện nên bạn bè xung quanh lúc nào cũng nhắc đến. Ngay cả vắng mặt cũng chưa ai nói sau lưng tiếng xấu nào. Chưa gặp mặt nhưng ấn tượng của anh đối với cô gái tên Kim Thư này khá là tốt. Lướt lên lướt xuống lưỡng lự một chút nhưng rồi cuối cùng cũng quyết định mở xem trang cá nhân. Anh cũng có tò mò về diện mạo của cô ấy một chút.

* Cốc, cốc *

- Cậu chủ còn thức không? Bà chủ gọi cậu xuống phòng khách có việc.

- Dì Năm xuống trước đi, con xuống ngay.

Chưa mở ra xem được gì cả thì bên ngoài có tiếng gõ cửa kèm theo tiếng của dì Năm vọng vào. Vội thoát ứng dụng và đặt điện thoại lên tủ đầu giường, bật đèn phòng ngủ xong rồi anh đi ra ngoài. Giờ này còn khá sớm nhưng anh lại muốn đi ngủ, người thì hơi uể oải. Có lẽ vì chưa thích nghi được múi giờ chăng?

- Bà nội, bà gọi con xuống đây có chuyện gì sao?

Vừa ngồi xuống bên cạnh bà thì anh đã hỏi ngay. Trần Diệu đang cầm một quyển sách trên tay xem gì đó, thấy anh xuống thì lập tức đưa cho xem ngay.

- Bên cửa hàng xe máy vừa gửi đến mấy mẫu mới. Trong này có mẫu mã, chi tiết bộ phận của xe rồi còn phân tích rất kỹ về tốc độ và mức xăng. Con xem đi, thích chiếc nào nội mua cho chiếc đó. Để chú Tâm chở con đi vài ngày nữa cho quen đường rồi con tự mình đi luôn. Mấy loại xe trong đó con chạy được không?

- Ở bên đó thì 16 tuổi đã được sử dụng phương tiện đi lại còn nước mình thì con không biết ra sao.

- Ở đây thì 18 tuổi trở lên mới được chạy xe hơn 50 phân khối nhưng mà con quên rồi sao? Con lớn hơn bạn bè cùng lớp một tuổi mà. Còn vài tháng nữa đến sinh nhật là con đủ tuổi rồi, giờ cứ mua trước đi, không lâu nữa là nội sẽ cho con đi thi bằng lái.

- À dạ...- Nhật Anh bất chợt lạt giọng.- Con chọn sau nha nội, hôm nay hơi mệt nên con muốn đi ngủ sớm.

- Vậy thôi con đi ngủ đi. Bữa khác xem cũng được.

- Dạ! Nội ngủ ngon.

Nhật Anh ôm lấy Trần Diệu một cái thật chặt rồi quay lưng đi về phòng. Nhìn cháu trai đi khuất bóng trong lòng bà bất chợt không ngừng nhói đau. Tuy rằng lúc nào cũng vui vẻ cười nói nhưng bà biết Nhật Anh rất cô đơn và rất cần tình yêu thương. Một mình bà có lẽ chưa đủ, mong rằng sau này sẽ có một cô gái cam tâm dùng hết tình yêu của mình để giúp anh hàn gắn lại vết thương sâu thẳm tận đáy lòng.

- Bà chủ, cậu chủ có vẻ không vui.- Dì Năm thở dài nhìn theo bóng của anh.

- Nó lại nhớ đến chuyện cũ thôi mà.

Nằm phịch xuống giường, ánh mắt vô hồn, sâu thẳm của Nhật Anh ngước lên nhìn chằm chằm trần nhà. Năm lên sáu tuổi, trong lúc đang hào hứng cùng bà nội soạn sách vở mới cho ngày đầu tiên nhập học vào ngày mai thì Nhật Anh nghe được tin cha mẹ đã gặp tai nạn ở đoạn đường dọc theo bờ biển. Vụ tai nạn thương tâm khiến chiếc ôtô bị xe container kéo lê hơn một trăm mét. Mùi máu tanh lan tỏa, mùi xăng dầu xông lên nồng nặc. Bên dưới mặt đường hiện rõ mồn một vệt đen do ma sát với bánh xe khi thắng gấp. Khói bay nghi ngút, tất cả chỉ còn lại một đống hoang tàn. Cha của anh tử vong tại ghế lái với đôi chân bị nghiền nát, tư thế hơi nghiêng qua ghế phụ. Còn mẹ anh thì bị cuống dưới gầm xe container. Sau khi điều tra làm rõ và phục dựng hiện trường thì cảnh sát đã báo rằng có lẽ muốn đẩy mẹ anh xuống xe thoát thân nên cha anh mới nghiêng người sang ghế phụ, còn mẹ thì cho dù đã thoát ra khỏi xe nhưng cũng không tránh được số kiếp. Chỉ vừa sáu tuổi đã phải chứng kiến cảnh tượng đầy bi thương. Cùng một lúc mất đi cả hai người thân yêu vừa mới cười nói với mình. Những ngày sau đó Nhật Anh ít nói hẳn, từ một đứa trẻ hoạt bát, hiếu động lại trở nên lầm lầm lì lì, không nói đến ai. May mà bà nội đưa đến bác sĩ tâm lý kịp thời nên anh không phải mắc vào căn bệnh trầm cảm nhưng cũng phải mất hơn nửa năm mới có thể vơi đi phần nào, sống bình thường như bao người khác. Phải đợi đến ngày khai giảng năm học sau thì Nhật Anh mới được đến trường bắt đầu đi học như bao đứa trẻ cùng trang lứa.

Bên hốc mắt chảy dài hai dòng lệ, sóng mũi cay cay cũng không ngừng sụt sùi. Đưa tay lau nước mắt, anh luôn ước rằng tất cả chỉ là một giấc mơ kinh hoàng. Nhưng tiếc rằng trên đời này không có màu nhiệm và người thân của anh đã ra đi mãi mãi không thể quay về.