Tiểu thư nhà tôi lại phát bệnh rồi

Chương 1

“Sư phụ, con van xin người đừng đuổi con đi!”

Cảnh núi rừng yên tĩnh trong làn sương mờ bị tiếng khóc lóc nọ đập vỡ loảng xoảng. Nơi đây là đỉnh núi Thiên Sơn quanh năm rét buốt, ít người qua lại, vậy nên không cần suy nghĩ sâu xa cũng có thể chắc chắn rằng kẻ đang làm loạn kia là người của phái Thiên Sơn.

Một thiếu niên dáng người gầy nhỏ, tóc búi cao trên đỉnh đầu quỳ rạp dưới đất, cái lạnh cắt da cắt thịt khiến cậu ta không ngừng run rẩy, đầu gối dù muốn đóng băng nhưng miệng thì chẳng hề quên ngoạc ra gào khóc.

Vốn dĩ là một khung cảnh bi đát, nhuốm màu buồn rười rượi nhưng đám người đứng lố nhố hóng hớt gần đấy đã chứng kiến từ đầu chí cuối thì không ai không bụm miệng nín cười.

“Khụ! Khụ! Lạc Lạc, con đừng kéo nữa, khụ khụ, ta sức già chân tay yếu ớt không thể níu nổi nữa đâu.” – Một ông lão khoác trên mình quần áo đạo sĩ màu trắng với biểu tượng vòng tròn âm dương to tướng sau lưng nhăn nhó ho không ngừng, còn vẻ mặt thì khẩn khoản khuyên nhủ người đang quỳ.

“Sư phụ, người nói người không đuổi con đi rồi con buông!” – Cái cậu thiếu niên được gọi là Lạc Lạc kia (cũng là kẻ phủ phục dưới đất nãy giờ) nghe thấy vậy thì nấc nghẹn lên, nước mắt giàn dụa, mím môi kiên định ra điều kiện.

Hai má của lão đạo sĩ bình thường vốn đã ửng hồng nay càng đỏ tợn, đỏ hơn cả ăn ớt. Tay lão gồng lên, dùng hết sức bình sinh mà chống đỡ, trong đầu chứa không biết bao nhiêu là suy nghĩ.

Lão phải làm sao? Làm sao đây? Đứa nhỏ này nhìn sơ qua ai cũng nghĩ nó mềm yếu, què quoặt, thiếu dinh dưỡng nhưng mà họ đâu có biết, nó đang uy hiếp lão đấy. Từ sáng đến giờ nó cứ túm chặt lấy ống quần lão thế này, lão hết khuyên rồi đến xuống nước thương lượng nhưng đều không vừa lòng nó. Lão đã làm gì sai? Lão chỉ muốn tốt cho nó thôi nhưng mà nó nào có hiểu được! Giờ mà lão lỡ buông tay ra... nếu chuyện ấy mà xảy ra thật thì lão sẽ một phát đi gặp các vị sư tổ luôn cho rồi.

Nhưng mà lão là Thiên Diệu chân nhân của đỉnh Thiên Sơn này, đâu có dễ dàng bại trận trước một đứa nhóc như vậy.

“Lạc Lạc, con còn nhớ nhị sư huynh của con không?”

“Vâng.”

“Hai mươi mốt tuổi xuống núi, sau đó trở thành thương nhân danh tiếng nhất lộ Thiên Trường.”

Thấy Lạc Lạc nới lỏng tay, nghiêng đầu vẻ suy nghĩ, lão nắm thời cơ lập tức lên giọng tiếp lời.

“Vậy còn nhớ thất sư huynh của con không?”

“Con vẫn nhớ.”

“Hai mươi tư tuổi xuống núi, giờ đã là chỉ huy cấm vệ quân của kinh thành.”

Rất tốt, có vẻ nó đã bị xao nhãng, nếu không phải là con thì ta đã một chưởng đánh bay khỏi núi như chúng rồi.

Nhưng lão nào đã dừng lại ở đây, dựa vào kinh nghiệm nhờ sống ngót trăm năm thì phải thêm nếm tí nữa mới đủ sức lung lạc.

“Vậy Lạc Lạc, còn Tư Uyên, con nhớ ra không?” – Lão dịu giọng nhắc nhớ.

Thiếu niên nọ đang mơ mơ màng màng cân đo đong đếm vừa nghe đến đây chợt hai mắt xoe tròn sáng rỡ, gật đầu như thóc mổ gà.

Lạc Lạc cao giọng hô vang - “Hai mươi hai hai tuổi xuống núi... Nhưng mà huynh ấy ra sao thì con lại không hề biết.” – Vài giây sau đã ỉu xìu thế này rồi.

Mắt thấy đệ tử cứng đầu đã chịu buông quần mình ra, lão kín đáo thở phào rồi lấy lại dáng vẻ điềm đạm mà cao quý vốn có.

“Tư Uyên căn cốt tốt nhất, lại học nhanh hiểu nhiều, sắp được thăng thêm một bậc tiên pháp.” – Lão gật gù vui vẻ, tay vuốt vuốt chòm râu dài bạc trắng như cước – “Cũng là đứa duy nhất không phải do ta sút khỏi sư môn.” – Câu này tất nhiên lão chỉ nói trong lòng. Không nhanh, không vội, Thiên Diệu chân nhân thong thả vài nhịp rồi mới xoa xoa chòm râu bạc trắng, thư thái mở miệng nói tiếp lời - "Nhân gian rộng lớn như thế, chẳng nhẽ con vẫn muốn ở lại đây lu mờ tài năng?"

Tài năng? Tài năng...

***

Tiêu Yên Duệ nhàn nhã thưởng thức trà trong thư phòng, chân phải gác lên chân trái, không ngừng đung đưa chiếc giày thêu hoa đã tháo lỏng quá nửa dưới bàn chân. Nàng chống má, trên khuôn mặt yêu kiều ghi rõ hai chữ “nhàm chán”. Như nhớ ra điều gì đó, Tiêu Yên Duệ cất tiếng hỏi nha hoàn đang chăm chú châm trà bên cạnh:

- Lạc Lạc đâu rồi?

Trước đây nếu nhận được câu hỏi này, Vu Hương chắc hẳn đã phải chạy vài vòng tìm kiếm người kia. Nhưng giờ thì không, tiểu nha hoàn trải qua huấn luyện lâu dài lưu loát trả lời.

- Sáng nay dậy sớm hơn thường lệ do Vương đại tẩu nấu thức ăn quá thơm, tiếp đó chăm chỉ trồng xong cây ở vườn sau của phủ. Sau khi nói chuyện với A Tam ngoài cửa phủ, hắn tiếp tục ba hoa với A Tứ đang quét dọn trong sảnh đường. Bị A Tứ xua đuổi, hắn lang thang rồi gặp Tiểu Liên, xem Tiểu Liên dệt vải mất nửa canh giờ...

Tiêu Yên Duệ lại bày ra bộ dạng thưởng trà đầy thư thái nghe Vu Hương trình bày.

- Cuối cùng không biết đã đi đâu! – Tiểu nha hoàn chốt lại.

Nàng ta gật đầu, đang định đổi tư thế nhưng nghe đến đây thì ngừng động, nhướng cả hai bên chân mày. Vu Hương thấy mình bị tiểu thư nhìn chằm chằm vội vã ngoảnh sang hướng khác, hai mắt trông vào xa xăm ngụ ý rõ ràng “cái này xin đừng hỏi tôi”.

- Bảo ông Chu trừ ba phần lương tháng này của hắn.

Tiêu Yên Duệ đặt tách trà lên bàn, đứng dậy vươn vai dãn gân dãn cốt rồi ra hiệu cho Vu Hương theo mình ra ngoài.

Hình như, chuỗi ngày tháng sống nhàm chán quanh đi quẩn lại hết từ đình viện lại đến xưởng dệt của nàng ta đang vào một chương mới rồi.