Translator: Nguyetmai"Đừng sợ đừng sợ, thế gian vốn là thêm mắm dặm muối, có một nói mười, không nên tin, ta tin công tử không phải hạng người như vậy." Xa Hạng nói năng rất khí phách. Không phải hạng người như vậy sao? Sao ta lại cảm thấy bản thân mình chính là hạng người như vậy nhỉ? Này, Xa Hạng, cái khác ta không nói nhưng ít ra mắt nhìn người của ngươi cũng được đấy, nhanh như vậy đã nhìn ra bản chất của bổn tiểu thư thông minh, xinh đẹp, hiền lành, tốt bụng rồi à. Mộc Đại công tử rất tự luyến mà sờ sờ cằm. "Lại thêm một tên nịnh bợ." Hoa Nguyệt lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về phía Tư Dung lại đầy vẻ khinh thường. "Này, huynh nói hắn thì nói hắn, nhìn ta cái gì, ta là loại người không biết tiếp thu, không có kỹ năng, chỉ biết nịnh bợ hay sao?" Tư Dung nổi giận đùng đùng, tràn đầy bất bình mà chất vấn. "Đúng vậy." Hoa Nguyệt không trả lời, nhưng Mộc Hàn Yên và Mộc Nam lại đồng thanh đáp. Tư Dung há hốc mồm, cuối cùng, hắn rất sáng suốt mà lựa chọn im lặng để tránh rước thêm phiền phức. Vào lúc này, một số người không nhịn nổi mà cười phá lên, không khí ấm áp không gì sánh bằng. Mộc Hàn Yên đến trước bàn nhặt cây Thủy Cẩm Lan bị Nguyên Thiên Ba vứt bỏ lên. "Chỉ là một cành cây vô dụng, có gì đáng để xem, ta đem vứt đi cho." Mộc Nam nói. "Muốn vứt đi hà tất phải động thủ, ngươi cho rằng mấy câu cuối cùng ta nói với Nguyên Thiên Ba thật sự chỉ vì chọc tức hắn ta sao? Hắn ta có trĩ nội, trĩ ngoại như thế nào cũng không liên quan đến ta, phí lời với hắn ta như vậy để làm gì?" Mộc Hàn Yên nói với giọng khó chịu. "Ý của huynh là huynh cố ý chọc tức hắn ta, để hắn ta không tiện tay đem cây Thủy Cẩm Lan đi?" Mộc Nam bỗng nhiên tỉnh ngộ nói. Mắt của Tư Dung và Hoa Nguyệt cùng lúc sáng lên, lúc đó nghe được câu nói kia của Mộc Hàn Yên, bọn họ cũng tưởng rằng nàng cố ý chọc tức Nguyên Thiên Ba, lúc này mới biết hóa ra là nàng cố ý, mục đích là khiến hắn ta tức điên lên mà bỏ lại cây Thủy Cẩm Lan. Suy nghĩ cẩn thận lại thì đây không phải là lần đầu Mộc Hàn Yên sử dụng chiêu này. Mấy lần sỉ nhục và chọc tức Nguyên Thiên Ba trước kia không đơn giản như vẻ bề ngoài, xem ra đều có mục đích khác. Mộc Hàn Yên có phải loại người tính một bước mười như trong truyền thuyết hay không? Hiểu ra những điểm này, không nói Tư Dung, ngay cả trong mắt Hoa Nguyệt cũng lấp lánh như sao, công tử chính là công tử! Tư Dung âm thầm hạ quyết tâm, đi theo bên cạnh công tử nhất định phải siêng năng học hỏi, tích lũy để sau này nham hiểm, gian xảo, à ờm, không phải, mà là tích lũy để sau này thông minh lanh lợi hơn. "Nhưng Thủy Cẩm Lan không có giá trị, giữ lại có tác dụng gì?" Sau khi hoang mang, Mộc Nam lại chạy theo nàng, hỏi như một đứa trẻ. Mộc Hàn Yên không trả lời, cầm cây Thủy Cẩm Lan lên quan sát. Cũng giống như các loài thú xảy ra biến dị trở thành dị thú, trong quá trình tiến hóa tự nhiên, thực vật cũng sẽ sinh ra dị biến, Thủy Cẩm Lan và Hỏa Cẩm Lan cùng giống cùng loài, nếu chỉ nhìn bề ngoài, vốn dĩ chỉ là màu sắc khác nhau, xảy ra dị biến như vậy thực ra cũng không phải chuyện gì ghê gớm. Nếu đổi là người khác, sau khi biết rõ chân tướng sẽ xem nó là chuyện bình thường, coi như cỏ dại mà vứt đi. Thế nhưng Mộc Hàn Yên đã được Tinh Huyễn Thiên Cơ nhắc nhở, biết được nhất định cây Thủy Cẩm Lan này có liên quan với Long Huyết Thạch. Nhưng mà, cho dù nàng quan sát tỉ mỉ như thế nào cũng không phát hiện điều gì bất thường. Có khi nào, cây Thủy Cẩm Lan này cũng trùng hợp sinh trưởng gần Long Huyết Thạch, hấp thụ Long Huyết Tinh Nguyên, từ đó xảy ra biến dị hay không? Mộc Hàn Yên rất dễ dàng đưa ra suy đoán như vậy, biết được sự tồn tại của Long Huyết Thạch, điều này không hề khó suy đoán, những người có kiến thức cũng sẽ đưa ra suy nghĩ như vậy.