Translator: Nguyetmai"Ta biết rồi, huynh là thầy chiêm tinh." Bộ dạng Mộc Nam như nhớ ra điều gì đó, gương mặt kích động, ngón tay chỉ vào Mộc Hàn Yên đang run lên: "Nhất định là vậy, chắc chắn huynh là thầy chiêm tinh, nếu không làm sao có thể nhìn ra được Hỏa Cẩm Lan đó là giả, nếu không làm sao dễ dàng tìm ra phương hướng đúng, lại làm sao có thể thoát ra khỏi khu rừng đá đó, nếu đổi lại là bọn ta, đi cả năm cũng không ra được. Không sai, không sai, nhất định là vậy, nhất định là như vậy, thầy chiêm tinh, Hàn Yên đại ca, huynh cũng thật là giấu mình kỹ quá, thế mà lại là thầy chiêm tinh cơ đấy." Bởi vì quá kích động nên Mộc Nam nói chuyện hơi lắp bắp, không được mạch lạc. Mộc Hàn Yên đảo đảo mắt, thầy chiêm tinh ư? Nếu như tìm một công việc mà nàng căm ghét đến tận xương tủy trên đời này thì đó nhất định là thầy chiêm tinh. Cho dù nói thế nào, nàng bị trói chặt cả đời trong cái mác công tử bột ăn hại chính là chuyện tốt mà thầy chiêm tinh đã làm. Tuy rằng lời tiên đoán chắc chắn đó cũng có tác dụng bảo vệ nàng, nhưng trong thâm tâm nàng vẫn ghét cay ghét đắng thầy chiêm tinh, luôn coi bọn họ như những kẻ dùng chiêu trò để lừa đảo người khác. Trên thực tế, với kinh nghiệm ở kiếp trước của nàng, phần lớn những thầy bói trên đời này đều là những kẻ lừa đảo, những kẻ gây họa chết người mà không cần đền mạng. Thế mà Mộc Nam lại dám nói bổn tiểu thư là thầy chiêm tinh, bổn đại tiểu thư có điểm nào giống kẻ lừa đảo chứ. Tuy trong lòng rất không vừa ý, nhưng Mộc Hàn Yên lại không hề phản bác lại. Bí mật của Tinh Huyễn Thiên Cơ không thể tùy tiện tiết lộ, vậy thì thân phận thầy bói này... À không đúng, thân phận thầy chiêm tinh này lại là một sự giải thích không tệ lắm. Hơn nữa rất nhiều chuyện mà bản thân nàng làm cũng chỉ có dùng thân phận thầy chiêm tinh để giải thích mới là hợp lý nhất. "Ta nói đúng rồi chứ gì, Hàn Yên đại ca quả thật là thầy chiêm tinh, thật là giỏi quá, trước đây còn có thầy bói nói huynh là kẻ vô dụng trời sinh, không ngờ huynh lại thành thầy bói, ha ha ha ha." Mộc Nam coi sự im lặng của Mộc Hàn Yên là sự thừa nhận, tự cho rằng mình đã nhìn ra chân tướng sự việc mà đắc ý cười ha ha. Mặt Mộc Hàn Yên lập tức sa sầm lại, cứ cho nàng đã tự nhận mình là thầy chiêm tinh đi, nhưng có thể đánh đồng nàng với đám thầy bói chuyên đi lừa đảo người khác kia sao? "Hóa ra công tử là thầy chiêm tinh, chả trách, chả trách có thể phát hiện ra ta và Hoa Nguyệt trong đám đông. Trong mắt của thầy chiêm tinh, chẳng phải thiên tài trời sinh như hai bọn ta hiếm có như đom đóm trong đêm hay sao? Thứ ánh sáng lập lòe, chói mắt đó làm sao có thể thoát khỏi tầm nhìn của công tử?" Vẻ mặt Tư Dung vừa tỏ vẻ sùng kính Đại công tử, vừa tỏ vẻ tự tán dương bản thân mình. "Ôi... giết ta đi, ta không thể ở cùng với kẻ không biết xấu hổ này nữa." Cuối cùng Hoa Nguyệt cũng phỉ nhổ. Đùa thì vẫn là đùa, lúc Tư Dung nhìn sang Mộc Hàn Yên, sự tôn kính trong ánh mắt hắn đã tăng lên vài phần. Không phải thầy chiêm tinh nào cũng là kẻ lừa đảo, chí ít, người đang đứng trước mặt bọn họ bây giờ đã dùng sự thật chứng minh cho thuật chiêm tinh của hắn. Mà thầy chiêm tinh thật sự sẽ khiến người khác sùng kính, địa vị còn cao hơn cả kiếm sĩ, đã vượt ra ngoài lãnh thổ quốc gia, đi khắp đại lục Thánh Đình, là tồn tại khiến người khác đều phải kính nể và ngưỡng mộ. Lúc này Mộc Hàn Yên không hề biết chính sự hiểu lầm cỏn con này lại khiến nàng càng đi càng xa hơn trên con đường của các thầy bói, cuối cùng trở thành thiên tài lừa đảo bậc nhất... À nên gọi là thiên tài thần toán(*). (*) Thần toán: giỏi tính toán, dự liệu. "Sắp đến nơi mà ngươi nói rồi chứ?" Đợi mấy người kia bình tĩnh lại, Mộc Hàn Yên mới hỏi Xa Hạng. "Chắc là ở trước mặt rồi, nhưng có vẻ không giống cho lắm." Xa Hạng nhìn về phía trước, nói một cách kỳ lạ. Trên dốc núi nhỏ trước mặt mọc đầy các loại hoa cỏ, đủ các màu xanh đỏ tím vàng, giống như một vườn hoa lớn. Cơn gió nhẹ thổi thoáng qua mang đến hương thơm ngào ngạt của hoa lá, của thảo dược, khiến con người ta thấy vô cùng sảng khoái. Rõ ràng đây không phải là hoa cỏ bình thường mà tất cả đều là dược liệu.