Translator: Nguyetmai"Ở lại!" Đúng lúc đó, đột nhiên la bàn chiêm tinh rung lên lần nữa, xuất hiện hai chữ nhỏ phía trên. Trong lòng Mộc Hàn Yên đã quyết tâm bỏ đi ý định từ bỏ. "Mấy người các ngươi tự kết liễu hay đợi bọn ta ra tay?" Hà Tùng Hoa lạnh lùng nói với đám người của Mộc Hàn Yên. "Cái gì?" Đám người của Hoa Nguyệt cùng kinh ngạc. "Hai vị tiền bối, rõ ràng là bọn ta tìm được vị trí của bảo vật này trước, cứ cho là thực lực của các vị mạnh hơn, muốn cướp thì cứ cướp, lẽ nào còn muốn làm hại đến tính mạng của bọn ta?" Đúng là Xa Hạng chưa đủ kinh nghiệm, suy nghĩ cũng hơi đơn giản, nghe thấy vậy thì phẫn nộ nói. "Bảo vật quý giá mà Hà Tùng Hoa ta nhằm vào, đám sâu bọ các ngươi có tư cách mơ ước có được hay sao? Nghe mấy câu nói của bọn ta đã dám đến đây để tìm bảo vật, rõ ràng là không coi ta ra gì, các người không chết thì ai chết?" Hà Tùng Hoa bá đạo nói. Tâm trạng đám người Hoa Nguyệt, Tư Dung cùng lúc trầm xuống. Lớn lên trong thành Hắc Thạch từ nhỏ, kinh nghiệm sống của bọn họ vẫn có giới hạn, không hề biết rốt cuộc thế giới của người tu luyện tàn khốc ra sao. Cho đến giây phút này, bọn họ mới biết nhiều khi thế giới này chẳng theo đạo lý gì cả. Thực lực chính là đạo lý, chỉ cần ngươi có đủ thực lực, giết cả đám người cũng không phải là chuyện gì to tát. Tất nhiên bọn họ cũng biết, sỡ dĩ Hà Tùng Hoa có dã tâm giết người là vì muốn diệt khẩu. Trong người mang bảo vật cũng như đang mang tội lớn, bớt đi một người biết sẽ bớt được một phần nguy hiểm. "Cần gì phải phí lời với bọn chúng, nhanh giết chúng đi cho xong!" Tông Định Phương nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu. "Mấy tên nhãi ranh miệng còn hôi sữa, nếu như ta ra tay chẳng phải là tự hạ thấp bản thân mình ư, chuyện này truyền ra ngoài còn mặt mũi nào nhìn người ta nữa?" Hà Tùng Hoa bĩu môi nói. "Vậy ý ngươi là sao, lẽ nào muốn lão phu cùng ra tay với ngươi?" Tông Định Phương thấy bộ dạng lề mề vừa muốn làm, vừa không muốn làm của hắn ta thì không nhẫn nhịn được nữa. "Ừ, đúng là ta có ý đó." Hà Tùng Hoa gật gật đầu nói. Mộc Hàn Yên cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa, vốn tưởng rằng mình đã vô sỉ lắm rồi, đâu ngờ còn có tên vô sỉ hơn. Ngươi đã nói bọn ta là sâu bọ, chỉ cần bóp một phát là chết, nhưng lại cảm thấy bóp chết bọn ta sẽ làm mất hình tượng, nhất định tìm thêm đồng bọn, làm thân phận sâu bọ như thế cũng thật vinh hạnh quá đi. Vốn dĩ, Mộc Hàn Yên không có cảm tình gì với hai người này, cũng không nói được ai xấu hơn ai, nhưng nhìn cách Hà Tùng Hoa cư xử lập tức có thể nhận ra tốt xấu. Cứ cho là Tông Định Phương không phải người tốt gì cho cam đi nhưng ông ta cũng mạnh mẽ hơn tên ngụy quân tử Hà Tùng Hoa ra vẻ đạo mạo nghiêm trang kia. "Được rồi, được rồi, chúng ta cùng ra tay là được chứ gì, để ta đếm xem, tất cả có bảy tên, ta giết bốn tên, ngươi giết ba tên, lão phu mất mặt hơn ngươi một chút, như vậy đã được chưa." Tông Định Phương trừng mắt, vênh râu, tức giận nói. "Vậy thì cảm phiền Tông lão gia tử vất vả rồi." Hà Tùng Hoa cười rất quân tử. Nói dứt lời, cả hai người đều rút trường kiếm ra động thủ ngay. Đúng lúc đó, đột nhiên Triệu Tứ tiểu thư nhảy lên, chạy như bay ra bên ngoài. Mộc Hàn Yên không ngờ nàng ta đã bị Mộc Nam đánh cho tơi tả như vậy mà còn có thể nhảy lên được, lại thêm đang tập trung chú ý vào hai người Tông, Hà kia nên không kịp ngăn cản nàng ta lại. Mộc Nam đứng gần nhất đưa tay túm lấy nàng ta một cái. "Xoẹt." Mộc Nam túm lấy vạt áo của Triệu Tứ tiểu thư, chỉ nghe thấy tiếng vải bị xé rách xoẹt một tiếng, chiếc váy dài của nàng ta bị xé rách một mảnh lớn từ phía sau. Dưới cảnh quang xuân sắc, hai bắp đùi trắng nõn hiện ra đập vào mắt, nhìn lên phía trên, hai vùng trắng như tuyết nhô ra, vô cùng tròn trịa, tuy vẫn còn chút vải che chắn, nhưng vẫn nhìn rõ màu trắng hồng lấp lánh, chiếc váy bị rách bay bay trong gió càng tăng thêm quyến rũ. Khỏa thân chạy rông, lại nhìn thấy người khỏa thân rông rồi!