Translator: NguyetmaiHai người nhanh chóng lăn xả vào nhau, tuy rằng sau khi trọng thương không thể phát huy được thực lực vốn có của Đại kiếm sĩ, nhưng quyền cước vẫn rất mau lẹ, ngươi một đấm ta một đá nhắm thẳng vào mặt đối phương mà chào hỏi. Trong tiếng vang huỳnh huỵch, xuất hiện hai cái đầu heo bừng bừng lửa giận. Nếu đổi lại là trước đây, thấy hai tên này lục đục nội bộ, kiểu gì Tư Dung cũng sẽ thọc gậy bánh xe, đổ thêm dầu vào lửa, dù sao hai tên này cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Một kẻ vẻ ngoài đạo mạo nhưng bụng dạ xấu xa, một kẻ già mà không nên nết, nham hiểm xảo trá. Trông thấy hai kẻ đó lục đục nội bộ, quả thật còn sảng khoái hơn tự mình ra tay. Nhưng hiện giờ đám người Hoa Nguyệt và Tư Dung quả thật không còn tâm trí đâu mà hóng chuyện náo nhiệt, ai cũng nhìn về phía Mộc Hàn Yên. "Tranh thủ thời gian, mau chóng tìm xem Long Huyết Thạch ở đâu." Mộc Hàn Yên không dám lề mề, nhân lúc hai huynh đệ đồng cam cộng khổ kia đang hăng hái đánh nhau bèn nói. Cả Tông Định Phương và Hà Tùng Hoa đều bị thương nặng, nhưng dù sao bọn họ cũng là Đại kiếm sĩ cấp mười, hai cơ hội giữ mạng của Mộc Hàn Yên đều đã dùng hết, muốn giết bọn họ cũng chẳng phải chuyện dễ dàng, nàng không cần thiết phải chuốc thêm phiền phức không đáng có. Cũng may hai kẻ đó không biết suy tính của nàng. Bọn họ nghĩ rằng với cơ thể trọng thương hiện giờ đã không còn cơ hội cướp đoạt dị bảo nữa, nên chỉ lo trút giận lên người đối phương, không quan tâm tới bọn nàng nữa. Đám người Mộc Hàn Yên cùng lúc ra tay, tiếp tục đào sâu ba thước tìm kiếm tung tích của Long Huyết Thạch. Mài dao cũng không thể lỡ việc chặt củi, mấy người bọn họ không quên tiện tay hái hết những dược thảo quý hiếm xuất chúng. Muốn đem về hết là chuyện không thể nào, nhưng chọn mấy loại chất lượng tốt nhất cũng có thể bán được không ít tiền. "Ta tìm thấy rồi!" Mộc Nam đột nhiên hớn hở kêu lên. Phía dưới có một tia sáng màu đỏ chiếu thẳng lên, ở dưới đó rõ ràng là mục tiêu thực sự mà Mộc Hàn Yên nhắm tới khi đến dãy núi Long Nham lần này: Long Huyết Thạch. Quầng sáng màu đỏ kia phóng lên khỏi mặt đất, nhưng lại không tán ra mà ngưng tụ lại. Nó giống như bị thứ gì đó thu hút, chậm rãi chuyển động, cuối cùng kết thành một cái kén phát sáng màu đỏ, đường kính khoảng ba thước, lơ lửng cách mặt đất khoảng nửa trượng. Ở chính giữa cái kén có một viên đá to bằng nắm tay màu đỏ lóa mắt, hệt như giọt máu đọng lại. Cuối cùng cũng tìm thấy Long Huyết Thạch, Mộc Hàn Yên mừng rỡ như điên, lập tức xông tới. Nhưng nàng còn chưa tới nơi, đã có một bóng người phi từ trên trời xuống, vươn tay chộp lấy Long Huyết Thạch. Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau! Trong đầu Mộc Hàn Yên vừa mới nảy sinh ý nghĩ này thì đã bị người kia tiện tay xuất ra một luồng kình khí đẩy lùi hai bước. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia nhào về phía Long Huyết Thạch. "Dừng tay!" Đúng lúc này, lại có một người khác phi từ trên trời xuống, vươn tay tới chỗ Long Huyết Thạch. Hóa ra không phải chỉ có một con chim sẻ! Mộc Hàn Yên thầm nhủ một tiếng xui xẻo thật. Nàng có thể nhận ra hai người vừa tới cũng là Đại kiếm sĩ, nàng đã dùng hết hai cơ hội giữ mạng, căn bản không có cách nào cướp Long Huyết Thạch đi trước mặt hai người này. Chẳng lẽ hôm nay đã định sẵn phải ra về tay trắng? "Ầm!" Hai người bọn họ đều hành động nhanh như sao băng, gần như không phân trước sau mà cùng lao về phía Long Huyết Thạch ở đằng trước. Đúng lúc này, một tiếng nổ ầm ầm vang lên. Làn sóng xung kích vô hình giống như mặt nước cuồn cuộn, xuyên qua tất cả, khiến mọi thứ trước mắt đều trở nên méo mó. Hai người kia cùng lúc bị cái kén bọc bên ngoài Long Huyết Thạch hất văng ra, tóc tai bù xù, dáng vẻ vô cùng chật vật. Ngay sau đó lại có năm sáu bóng người nữa phi thẳng xuống. Vốn dĩ mục tiêu của bọn họ cũng là Long Huyết Thạch, nhưng liếc mắt thấy gặp phải hai người kia bèn nhanh chóng chuyển hướng, hạ xuống xung quanh Long Huyết Thạch, bao vây nó ở bên trong. Còn hai người bị đánh bật ra trước đó cũng không thèm để ý tới thương thế, lập tức chui vào giữa đám người kia, nhìn những người còn lại bằng ánh mắt cảnh báo.