Translator: Nguyetmai
"Đúng thế, biết rõ là chuyện không thể làm mà còn cố tự tìm đường chết, chết cũng đáng đời." Còn có người nói hùa vào theo.
Mộc Hàn Yên coi như không nghe thấy những lời châm chọc của bọn họ, trong ánh mắt còn đột nhiên lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Bây giờ nàng không chỉ có thể nhìn thấu bản thân mình mà còn thông qua bề mặt bên ngoài nhìn rõ bên trong những khí vật khác. Có điều Mộc Hàn Yên đã từng thử, chỉ có khi nàng chạm vào khí vật đó mới có thể sử dụng năng lực này, muốn tùy ý sử dụng năng lực nhìn xuyên thấu này với một lần liếc mắt, ví dụ như nhìn trộm thứ gì đó trên phố thì lại không thể làm được.
Tất nhiên rồi, Mộc Đại tiểu thư cũng không có sở thích này.
Nhưng bây giờ nàng lại kinh ngạc phát hiện ra khi đứng trước cái kén kia, lớp vỏ bọc đó tạo ra cho nàng cảm giác vô cùng kỳ lạ. Tuy rằng nó vẫn tồn tại nhưng lại không hề có một chút cảm giác ngăn cách nào, thật sự chỉ giống như một lớp sương khí thông thường, chỉ là màu sắc diễm lệ hơn mà thôi.
Mộc Hàn Yên không có cách nào để xác định đây có phải là ảo giác hay không, đành dồn hết toàn bộ dũng khí chém một nhát kiếm. Trên thực tế, nàng hiểu biết về Long Huyết Thạch cũng không nhiều hơn đám người Khuất Sơn Hải là bao, ngoài cách tấn công mạnh mẽ ra, nàng cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn.
Kiếm quang lóe lên, trong giây phút đó, đám người Trần Bình Phong đang chờ đợi xem trò cười đều như hóa đá, vẻ mặt châm biếm của bọn họ cứng đờ, những lời lẽ chế giễu cũng bị kẹt lại trong cổ họng, không thốt ra được một từ nào.
Không thể nào, không thể nào! Đến những Đại kiếm sĩ như chúng ta cũng không làm được, hắn chỉ là một kiếm sĩ cấp sáu, sao có thể làm được? Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu bọn họ lúc này.
Không phải là ảo giác, lớp vỏ kén khiến cho một đám Đại kiếm sĩ đều được trải nghiệm một lần cảm giác cực kỳ sảng khoái của việc bay lên không trung, dưới lưỡi kiếm của nàng nó thật sự chỉ giống như lớp sương khí thông thường.
Một đường kiếm được dốc toàn lực chém ra nhưng không có điểm đỡ lấy lực này, nhát kiếm kéo Mộc Hàn Yên ngã về phía trước, trong lúc hoảng hốt suýt chút nữa thì nàng ngã nhào xuống, khó khăn lắm mới đứng vững lại được, mà tay của nàng cũng thuận thế nắm chặt lấy Long Huyết Thạch.
Chuyện này là thế nào? Mộc Hàn Yên đã hoàn toàn ngây ngốc, nàng đang nắm trong tay Long Huyết Thạch, thứ đã khiến cho cả đám Đại kiếm sĩ khổ sở vất vả mà vẫn không có được, nàng nhất thời giống như rơi vào giấc mộng.
Đám người Trần Bình Phong cũng ngây người ra, trong lòng ngoài sự kinh ngạc còn cảm thấy một nỗi xấu hổ khó diễn tả được.
Bẽ mặt, thật là quá bẽ mặt! Nào là không biết trời cao đất dày, nào là không biết tiến lùi, nào là tự tìm đến cái chết, tất cả những gì bọn họ từng nói giống như một cái tát đánh vào mặt bọn họ, âm thanh vang dội khiến cho mặt bọn họ nóng bừng đau rát.
Đây đúng là nhục nhã, có điều không phải người khác làm nhục bọn họ mà là chính bản thân bọn họ tự làm nhục mình.
Một bóng đen vụt qua trước mặt, Mộc Hàn Yên liền tỉnh táo trở lại.
Chỉ nhìn thấy Khuất Sơn Hải đang lao nhanh đến như một con sói đói khát, trong mắt ông ta ánh lên sự thèm thuồng, tham lam.
"Khuất đại ca, huynh làm gì thế?" Trần Bình Phong bị hành động của Khuất Sơn Hải làm giật mình và cũng tỉnh táo lại, kinh ngạc hỏi.
"Phí lời." Khuất Sơn Hải tức giận liếc nhìn sang Trần Bình Phong một cái: Điều này còn phải hỏi sao? Ngoại trừ cướp bảo vật ra thì ta còn có thể làm gì nữa, lẽ nào đến để chúc mừng tiểu tử này?
"Khuất đại ca, chẳng phải huynh nói người có duyên mới có được bảo vật quý giá sao?" Trần Bình Phong không hề ngốc, sau giây phút ngạc nhiên qua đi, ông ta lập tức có phản ứng, lại hỏi một câu.
"Hắn có thể lấy được đó là có duyên, ta có thể cướp được cũng là có duyên, dù sao thì chỉ cần có được nó đều là có duyên." Khuất Sơn Hải và Trần Bình Phong quả nhiên là huynh đệ tình thâm... à, tràn ngập cơ tình, đến lúc này vẫn không quên kiên nhẫn giải thích với ông ta một câu.
"Đúng vậy!" Mấy người khác cũng xông lên theo, ngay cả kẻ vừa mới bị ngã gãy tay gãy chân cũng cà nhắc chạy theo chứ không chịu tụt lại phía sau.
Nếu như không có câu nói đó của Khuất Sơn Hải, có thể bọn họ vẫn còn kiêng dè thân phận với thể diện, nhưng nghe được câu nói này, bọn họ liền cảm thấy như nghe được cao kiến, khai thông những bế tắc trong người.
Không hổ là hậu nhân của Khuất gia quyền quý ở kinh thành, nghe xem lời người ta nói có đạo lý không: Người có duyên mới có được bảo vật quý giá, chỉ cần có được nó trong tay thì là có duyên, kể cả là cướp được cũng tính.
Ừ... dường như hơi vô lại, rất không biết xấu hổ! Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa, chỉ cần có Long Huyết Thạch là được, giữ thể diện để làm gì chứ?