Editor: Nguyetmai
Hai kiếm sĩ đỉnh cao của cấp chín đã từng thân kinh bách chiến, thậm chí đã từng quyết chiến với Đại kiếm sĩ, mà lại ngã xuống như thế này.
Mộc Hàn Yên hít sâu một hơi, cũng may đây không phải là lần đầu tiên nàng giao đấu với hai ông ta, nếu không, đối mặt với kỹ thuật hợp kiếm công kích, với thực lực của nàng lúc này thật sự là không thể ứng phó nổi.
Cuối cùng cũng trừ khử được ba hộ vệ mạnh nhất bên cạnh Khương Trung Thiên, Mộc Hàn Yên nhẹ nhõm cả người, nàng không kịp xử lý vết thương, cứ thế tiếp tục đi vào phía trong.
Dù sao Khương Trung Thiên cũng từng là trọng thần trong kinh thành, e là thế lực bí ẩn đằng sau ông ta còn lớn hơn vẻ bề ngoài nhiều. Nếu như bỏ qua cơ hội này, về sau muốn giết ông ta cũng rất khó. Mộc Hàn Yên tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội lần này.
"Đại... Đại nhân!" Tên hộ vệ kia lảo đảo xông vào trong viện.
"Lại chuyện gì nữa?" Khương Trung Thiên không vui hỏi.
"Chết rồi… Cao Đức tiền bối và Tín Lễ tiền bối cũng chết rồi…" Tên hộ vệ kinh hãi nói.
"Cái gì?" Chén trà trong tay Khương Trung Thiên rơi xuống đất vỡ tan tành, ông ta trợn mắt nói.
Khương Nhân Nghĩa chết rồi thì cũng thôi đi, nhưng ngay cả Khương Cao Đức và Khương Tín Lễ cũng chết! Sau khi hai người này liên thủ, có thể đánh ngang sức với Đại kiếm sĩ đấy, vậy mà cũng chết rồi.
Kẻ tới đây, rốt cuộc là ai?
"Mau, chúng ta mau đi thôi." Khương Trung Thiên không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng quyết định.
"Bây giờ mới nghĩ đến việc chạy giữ mạng thì đã muộn rồi." Bóng dáng của Mộc Hàn Yên cuối cùng cũng xuất hiện trước cửa nội viện.
Trông thấy dung nhan xinh đẹp tuyệt trần của Mộc Hàn Yên, vẻ mặt Khương Trung Thiên ngơ ngẩn. Mấy năm nay, không biết đã có bao nhiêu thiếu nữ xinh đẹp như hoa chết thảm trong tay ông ta, nhưng không một người nào sánh được với thiếu nữ trước mắt.
Nếu đổi lại là lúc bình thường, ông ta khó tránh khỏi nổi lên sắc tâm, nhưng hiện tại, ông ta lại không có một chút tà ý nào. Bởi vì ông ta đã nhìn thấy bộ y phục thấm đẫm máu tươi của Mộc Hàn Yên, đã cảm nhận được luồng sát khí nồng đậm kia.
"Nàng ta đã bị thương, giết nàng ta đi, giết nàng ta đi." Thấy Mộc Hàn Yên bị thương, trong lòng Khương Trung Thiên thoáng an tâm một chút, vội vàng hét to ra lệnh cho mấy tên hộ vệ đang vây quanh mình.
"Cùng lúc tấn công, giết chết nàng ta." Lúc này những hộ vệ đã bị dọa sợ mất cả hồn vía mới phát hiện ra Mộc Hàn Yên bị thương, bọn hắn liền to gan lớn mật rút trường kiếm ra đâm thẳng về phía nàng.
Mộc Hàn Yên cười lạnh lùng, tuy nàng đã bị thương, vết thương cũng không nhẹ, nhưng chỉ dựa vào mấy tên hộ vệ trước mặt thì làm sao có thể uy hiếp được nàng.
Kiếm rút ra, kiếm buông xuống... Hoa máu, tung bay!
Chỉ trong chớp mắt, mấy tên thị vệ kia đã máu chảy đầy đất, không còn một ai sống sót.
Mùi máu tanh nồng phả vào mặt, Mộc Hàn Yên không hề cảm thấy ghê tởm, buồn nôn như các kiếm sĩ lần đầu tiên giết người, cũng không có chút băn khoăn hay mâu thuẫn nào, càng không có nửa phần thương hại.
Thậm chí đầu ngón tay của nàng cũng không hề run rẩy một chút nào.
Vào giờ phút này, nàng không còn là Đại công tử bột của thành Hắc Thạch nữa, mà là cao thủ Kiếm Thánh đã từng trải qua sinh tử, cũng từng nếm trải vô số buồn vui thăng trầm, càng tôi luyện được một trái tim cứng rắn như thép.
Đây mới thực sự là Mộc Hàn Yên.
"Đừng giết ta, ta và ngươi không thù không oán, là ai đã sai ngươi đến giết ta? Hắn trả ngươi bao nhiêu tiền, ta sẽ trả ngươi gấp đôi chỗ đó, không, là gấp mười lần, gấp trăm lần." Nhìn thấy Mộc Hàn Yên toàn thân đẫm máu từng bước tới gần mình, Khương Trung Thiên sợ tới mức ngã lăn ra đất, toàn thân run rẩy cầu xin.
Ông ta chắc chắn, từ trước tới nay mình chưa từng gặp thiếu nữ nào có vẻ mặt tươi cười như hoa nhưng lại ra tay độc ác tàn nhẫn như người trước mặt. Khả năng duy nhất là, nàng là thích khách chuyên nghiệp mà kẻ thù của ông ta đã bỏ ra một số tiền khổng lồ để mời tới.
Ông ta còn chưa sống đủ, ông ta có tiền, chỉ cần giữ được mạng thì ông ta chẳng quan tâm tới tiền tài gì hết.
Đáng tiếc, ông ta nghĩ lầm rồi.