Tiểu Thư Thần Toán

Chương 227: Trừng mắt nhìn nàng đầy căm hận

Editor: Nguyetmai

Lần này nhất định phải thành công, nếu không chẳng biết đến năm nào tháng nào mới có thể học được Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết, Mộc Hàn Yên có thể đợi, nhưng ta thì không đợi được. Nghĩ đến việc nếu mình không thể học được Tinh Huyễn Thiên Cơ quyết thì tuổi thọ chỉ còn lại vài ba năm, Khúc Sơn Linh chỉ cảm thấy áp lực đè nặng như núi, ông ta âm thầm thở dài, tiếp thêm dũng khí cho bản thân, lấy lại toàn bộ tinh thần.

Tập trung tột độ, không có một chút tạp niệm nào, thủ quyết của ông ta cũng càng lúc càng thuần thục, chiêu thủ quyết cuối cùng mới đánh ra một nửa, nhưng đã vượt qua tiến độ của ngày hôm qua. Sắc mặt của Khúc Sơn Linh tái mét nhợt nhạt, nhưng vẫn lộ ra một nét hân hoan.

Đúng lúc này, thủ quyết đột nhiên bị kiềm hãm, toàn thân Khúc Sơn Linh giống như bị tảng đá lớn đập trúng, cả người chấn động, phun ra một ngụm máu tươi.

Tại sao lại hộc máu thế này? Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi, ông không thể nhịn lại đừng phun ra hay sao? Mộc Hàn Yên thất vọng tột độ, thành công đã ở ngay trước mắt rồi, nhưng vào thời khắc mấu chốt thì lại thất bại, nàng sốt ruột tới phát điên.

"Sư phụ, sư phụ sao thế này, có nghiêm trọng lắm không?" Nhìn thấy sư phụ hộc máu, hai tên đệ tử trẻ tuổi vội vàng chạy đến đỡ ông ta, vẻ mặt đầy lo lắng và quan tâm.

Cũng giống như quản sự Tôn, tuy hai đệ tử trẻ của ông ta tật xấu đầy mình, khoác lác lên tận mây xanh nhưng lại vô cùng tôn kính sư phụ của mình. Đứng từ góc độ này, thuật chiêm tinh của lão bịp bợm Khúc vẫn có chút tác dụng, chí ít thì mắt nhìn người của ông ta cũng không tệ.

"Đại công tử, hay là hôm nay làm đến đây thôi, để ta nghỉ ngơi vài ngày đã." Khúc Sơn Linh lau vết máu bên khóe miệng, lảo đảo nói với Mộc Hàn Yên.

Tuy trong số những hậu bối của gia tộc, tuổi tác của Mộc Hàn Yên không phải lớn nhất, nhưng dẫu sao cũng là con trai lớn của gia chủ kiêm thành chủ, bởi vậy gọi một tiếng Đại công tử cũng không sai.

"Không được, chẳng phải ta đã nói rồi sao, đạo chiêm tinh cũng giống như tu luyện, điều tối kỵ nhất là bỏ dở giữa chừng. Thành công đã ở ngay trước mắt rồi, cố gắng thêm chút nữa là được." Mộc Hàn Yên nói.

Tuy nàng chẳng hề biết thuật chiêm tinh gì cả, nhưng nàng có thực lực, dựa vào tầm nhìn của kiếm sĩ cấp chín, không khó để nàng nhận ra, mặc dù Khúc Sơn Linh nôn ra máu nhưng thân thể của ông ta không có gì đáng ngại, vẫn có thể kiên trì tiếp.

"Sao ngươi có thể như vậy, sư phụ ta đã nôn ra máu rồi mà ngươi vẫn không buông tha cho ông ấy." Đệ tử trẻ tuổi của Khúc Sơn Linh vừa đau lòng vừa tức giận nói.

"Đừng nói linh tinh, đây là Đại công tử muốn tốt cho ta thôi." Khúc Sơn Linh vội vàng khiển trách. Hiện giờ là ông ta cầu xin Mộc Hàn Yên, cho dù Mộc Hàn Yên có tha cho ông ta, ông ta cũng không dám.

Thấy sư phụ đã nói vậy, tất nhiên hai đệ tử trẻ tuổi kia cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể trừng mắt nhìn Mộc Hàn Yên đầy căm hận.

"Được rồi, ta không sao, bỏ ta ra đi, để ta thử lại xem." Khúc Sơn Linh đẩy hai đệ tử ra, thử lại lần nữa.

Giống như lúc nãy, thủ quyết trước mặt rất lưu loát nhịp nhàng, nhưng đến chiêu cuối cùng lại càng lộ rõ sự khó khăn.

Khúc Sơn Linh cắn chặt răng, hai mắt trợn trừng, như thể dốc sạch toàn bộ tinh thần và sức lực. Cuối cùng ông ta cũng thuận lợi đánh ra thủ quyết đã khiến mình nôn ra máu ban nãy. Khúc Sơn Linh không dám ngừng lại, khí thế hừng hực đánh ra thức tiếp theo.

"Phụt!" Vừa mới đánh ra một nửa, Khúc Sơn Linh lại phun ra một ngụm máu tươi.

"Sư phụ!" Hai đệ tử trẻ tuổi lại nhào lên đỡ lấy ông ta.

"Không được rồi, ta thực sự không chịu nổi nữa." Khúc Sơn Linh xua tay nói.

"Kiên trì thêm chút nữa, sắp thành công đến nơi rồi." Trong lòng Mộc Hàn Yên vừa hưng phấn lại vừa thất vọng.

Lộ trình vận công kết hợp với Thiên Tâm Công Pháp, nàng dễ dàng nhận ra thủ pháp khi Khúc Sơn Linh đánh ra thức này, càng ngày càng đến gần với chu kỳ đầu tiên. Cũng có nghĩa là, một trang Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết này sẽ được hoàn thiện, đây chính là điều khiến nàng hưng phấn. Còn điều khiến nàng thất vọng là, khó khăn lắm mới vượt qua được một ải, nhưng ải tiếp theo vẫn không thể nào vượt qua được.