Editor: Nguyetmai
"Ta cũng bị ép buộc thôi, Mộc đại ca, huynh tha cho ta đi!" Trần Hi Phàm cũng quỳ rạp xuống đất, nước mắt nước mũi tèm nhem mà cầu xin.
Hắn ta thì không ngại trần truồng chạy rông nhưng lại sợ bị đánh. Mộc Hàn Yên là ai chứ? Là con trai của Thành chủ, là đệ nhất công tử bột thành Hắc Thạch, trừng trị tên công tử bột có gia tộc vững chắc như Nguyên Thiên Ba có thể còn có chút chừng mực, không thể ra tay quá nặng, nhưng đánh tàn phế một tên con cháu của gia tộc nghèo túng như hắn ta thì không có một chút áp lực nào cả.
Nói trắng ra thì việc này vẫn là bọn họ đuối lý, mấy người cùng lập mưu tính kế muốn hãm hại Mộc Hàn Yên, kết quả lại là sắp thành thì bại, cho dù hắn ta có bị đánh cho tàn phế thì gia tộc cũng sẽ không có ai giúp hắn ta.
Đáng lẽ nếu việc này thành công, có Triệu Tứ tiểu thư và Chu Khải chống lưng cho hắn ta, cộng thêm Mộc Hàn Yên chắc chắn sẽ bị Mộc gia nghiêm khắc trách phạt, e rằng mấy tháng cũng không được ra khỏi cửa, hắn ta cũng không lo lắng gì, nhưng bây giờ hai chỗ dựa vững chắc đều trần truồng bỏ chạy cả rồi, còn ai có thể chống lưng cho hắn ta?
Đương nhiên hắn ta cũng muốn chạy, nhưng bên ngoài có một con điểu sư đang canh giữ, hắn ta chạy thoát được sao?
"Yên tâm đi, hôm nay tâm trạng ta tốt, sẽ không làm gì các ngươi đâu." Mộc Hàn Yên nở nụ cười điềm đạm nói.
"Cảm ơn Mộc đại ca, cảm ơn Mộc đại ca." Hai người vui mừng khôn xiết, luôn miệng nói cảm ơn.
"Hoa Nguyệt, Tư Dung, động thủ." Ngay sau đó, trong tiếng cảm ơn của hai người, Mộc Hàn Yên lại thản nhiên nói.
Hoa Nguyệt và Tư Dung đang cảm thấy kỳ quái, hôm nay Mộc Đại công tử bột đổi tính rồi sao? Sao tính khí lại trở nên tốt như vậy? Đợi đến lúc nghe thấy câu mệnh lệnh này, bọn họ lập tức vui mừng khôn xiết, nhe nanh múa vuốt nhào về phía hai người kia.
Nguyên Thiên Ba và Trần Hi Phàm còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị hai người này tay đấm chân đạp, đánh cho nằm bò trên mặt đất.
Trong phòng bán đấu giá rộng rãi nhanh chóng vang lên tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt của hai người.
"Mộc Hàn Yên, ngươi... ngươi đã nói sẽ không làm gì bọn ta, ngươi không giữ chữ tín." Xương cốt của Nguyên Thiên Ba cứng hơn một chút, có lẽ đã bị đánh mấy lần nên sức chịu đựng cũng trở nên tốt hơn, hắn ta vừa kêu thảm thiết vừa tức giận chất vấn.
"Ta nói là ta sẽ không làm gì các ngươi, nhưng không nói là người khác sẽ không làm gì các ngươi." Mộc Hàn Yên mỉm cười nói.
Lấy ơn báo oán? Mộc Đại tiểu thư nàng không cao thượng như vậy đâu, có thù báo thù, ăn miếng trả miếng mới là bản tính của nàng.
Lúc đầu, khi nghe thấy câu nói kia của nàng, ngay cả mọi người xung quanh đều cảm thấy kinh ngạc, bọn họ cảm thấy vị Mộc Đại công tử này cũng không phải là người có thù tất báo như lời đồn đại, vẫn rất khoan hồng độ lượng. Nhưng hiện tại, bọn họ biết mình đã phán đoán sai, ăn chơi trác táng cuối cùng vẫn là ăn chơi trác táng, vô lại cuối cũng cũng là vô lại mà thôi. Có điều, thật sự cũng không có ai đồng tình với Nguyên Thiên Ba và Trần Hi Phàm.
"Ngươi... Ngươi..." Nguyên Thiên Ba tức tối muốn mắng tiếp nhưng lại bị Tư Dung đá một cú lăn đi mấy vòng liền, mắng không ra hơi nữa, chỉ có thể nhìn Mộc Hàn Yên đầy căm uất, phát ra từng tiếng kêu thảm thiết.
"Trời ạ, số lần đánh người cũng không ít mà sao không có chút tiến bộ nào thế, bọn họ gào khóc thảm thiết như vậy, các ngươi không thấy phiền sao?" Mộc Hàn Yên nói với vẻ rất không hài lòng, còn bịt lỗ tai lại.
Mọi người xung quanh đều cảm thấy trên đầu lạnh toát, nhìn những quyền cước hung bạo ác liệt của Hoa Nguyệt, lại nhìn những chiêu pháp độc ác đê tiện của Tư Dung, ngay cả bọn họ cũng run rẩy trong lòng, theo bản năng kẹp chặt hai chân, như vậy mà Mộc Đại công tử bột còn chưa hài lòng?
Không hổ là đệ nhất công tử bột thành Hắc Thạch, quá độc ác!
"Mộc Nam, Xa Hạng, có phải các ngươi cũng muốn thử không, muốn thử thì cứ nói, hôm nay tâm trạng ta rất tốt, sẽ không ngăn cản các ngươi đâu. Thật đấy, sẽ không ngăn cản các ngươi đâu." Mộc Hàn Yên lại cười híp mắt nói với Mộc Nam và Xa Hạng.
Hai người bọn họ đều sửng sốt, nói thật, hôm nay bọn họ thật sự không có hứng thú hành hạ người khác, có điều câu nói này của Mộc Hàn Yên đã trực tiếp đánh thức ác ma trong lòng hai người bọn họ, hai người nhanh nhẹn vén ống tay áo lên, hăng hái không chùn bước gia nhập đội quân đánh người.