Translator: NguyetmaiEditor: Nguyetmai "Ừ, được thôi, mọi người hãy đợi một lát." Khúc Sơn Linh nói. "Phải dâng hương cầu khấn à? Lão phu đã chuẩn bị đàn hương loại tốt rồi." Tam trưởng lão chủ động nói. "Không phải, hương đã đốt rồi." Khúc Sơn Linh nói rồi liền lấy từ trong ngực ra một cái giò heo lớn, nhanh chóng gặm nó. Tam trưởng lão mắt chữ o mồm chữ a ngạc nhiên nhìn Khúc cao nhân đang lắc lư cái đầu, dùng tư thế như nuốt cả sơn hà mà nhai ngấu nhai nghiến, không lâu sau đã gặm sạch sẽ cái giò heo to đùng béo ngậy đó. "Còn nữa không?" Khúc cao nhân liếm liếm cái giò heo không còn dính một sợi thịt nào, hai tay dính đầy mỡ lau lau mấy cái vào sau áo, vẫn còn thèm thuồng hỏi. "Vẫn còn, vẫn còn, đã chuẩn bị sẵn từ trước cho sư phụ người rồi." Đệ tử trẻ tuổi đứng bên cạnh nhanh chóng lấy ra một cái giò heo quay, đưa cho Khúc Sơn Linh. Khúc cao nhân cầm lấy rồi lại ăn nhồm nhoàm. Tam trưởng lão đã hoàn toàn hóa đá rồi. Đây… đây thực sự là tuyệt thế cao nhân coi trời coi đất coi sống chết, đoán thị đoán phi đoán càn khôn sao? Rõ ràng là một kẻ tham ăn tục uống không biết ý tứ gì cả. "Thật ngại quá, thuật chiêm tinh này tốn sức lực lắm, phải tẩm bổ liên tục mới được." Khúc Sơn Linh lại gặm xong một cái giò heo nữa. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc và ngây dại của Tam trưởng lão, ông ta ngại ngùng giải thích. "Ồ, nên tẩm bổ, nên tẩm bổ." Tam trưởng lão gật đầu trong vô thức, trách thầm trong bụng: Lão già tham ăn này, vừa rồi còn bảo mình chú ý thân phận, giờ thì nhìn lại bản thân ông xem có chút dáng vẻ nào của thầy chiêm tinh không? Ông muốn tẩm bổ thì cứ tẩm bổ, cũng không có gì là sai, nhưng ông có thể đừng dùng y phục để lau tay được không, ông không thấy lôi thôi nhếch nhác hay sao, trời ạ, lại còn dùng cổ áo để lau miệng nữa chứ... Tam trưởng lão đột nhiên hơi nghi ngờ, lão già tham ăn này thật sự coi bói có chuẩn không? "Được rồi, bắt đầu thôi." Lúc này Khúc Sơn Linh đã ăn uống no nê liền đánh ra Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết. Nhìn thủ quyết vô cùng huyền ảo đó của ông ta, Tam trưởng lão quẳng những ý nghĩ hỗn độn kia đi, vừa lo lắng vừa kỳ vọng nhìn sang. "Phụt!" Khúc Sơn Linh đột nhiên dừng thủ quyết, phun ra một ngụm máu tươi. "Sư phụ!" Đám người Tôn quản sự sợ giật bắn người, nhanh chóng chạy đến. Mộc Hàn Yên cũng hơi kinh ngạc, trước đó nàng đã dùng Thiên Tâm Công Pháp giúp Khúc Sơn Linh điều chỉnh kinh mạch, lại dạy ông ta Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết sau khi đã được chỉnh sửa, về lý mà nói bây giờ Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết chỉ có lợi chứ không có hại với ông ta, sao lại thổ huyết như vậy được? Nhân lúc mấy người Tôn quản sự đang lóng ngóng, Mộc Hàn Yên cũng giả vờ ra vẻ quan tâm, bước tới phía sau vỗ vỗ lưng giúp ông ta, lặng lẽ tập trung quan sát. Thế nhưng lại thấy trong kinh mạch của Khúc Sơn Linh không hề có gì bất thường, khí huyết lưu thông còn tốt hơn nhiều so với những kiếm sĩ thông thường khác, lại nhìn sắc mặt ông ta cũng hồng hào như thường, ngay cả nếp nhăn cũng mờ hơn trước đây rất nhiều. Mộc Hàn Yên không khỏi nghi ngờ, rõ ràng tình trạng sức khỏe vô cùng tốt nhưng sao lại thổ huyết được? "Không sao, không sao." Khúc Sơn Linh xua tay bảo mấy gã đệ tử lui ra, lại nói với Tam trưởng lão: "Tam trưởng lão, lần này ông đã hiểu rồi chứ, thuật chiêm tinh của ta quá đối nghịch với trời đất nên tổn thương rất lớn cho sức khỏe, vì thế không thể không tẩm bổ liên tục được." "Hiểu rồi, lão phu hiểu rồi." Tam trưởng lão cảm động đến nỗi chòm râu cũng rung rung lên. Trước đó ông ta thật sự đã trách nhầm Khúc Đại sư rồi, người ta chẳng phải là tham ăn gì đâu, thực ra là vì thuật chiêm tinh này làm hao tổn quá nhiều thể lực nên mới không thể không ăn uống tẩm bổ nhiều một chút, hơn nữa cũng chỉ là mấy cái giò heo, có thể còn chẳng bổ được bao nhiêu. Tam trưởng lão hiểu được điều này mới biết Đại sư vì xem quẻ tốt xấu cho Mộc Tử Thanh mà phải trả giá đắt như vậy, tất nhiên vô cùng cảm động, cũng càng cảm thấy áy náy hơn. "Ta dọa ông ta thôi, thực ra thổ huyết nhiều cũng quen rồi, không sao." Đúng lúc Tam trưởng lão đang cảm động mắt ngân ngấn lệ, Khúc Sơn Linh tụ khí truyền âm nói với Mộc Hàn Yên. Lão già lừa đảo này! Mộc Hàn Yên dở khóc dở cười, thu tay lại.