Translator: NguyetmaiNàng nhớ kiếp trước khi vừa qua sinh nhật mười sáu tuổi, lúc tu luyện Thiên Tâm Công Pháp đột nhiên như có thần linh nhập vào người khiến cho tỉnh ngộ, chỉ dùng công phu của một đêm, thực lực đã tăng hẳn từ cấp một lên cấp bốn, trong khoảng một năm sau đó nàng đã tiến vọt lên đỉnh điểm cấp chín với tốc độ khiến người khác kinh ngạc, đạt đến một cảnh giới khác cao hơn, đó là cảnh giới Kiếm Sư, hơn nữa mấy năm sau đó nàng còn đạt được cảnh giới Kiếm Thánh, nó trở thành cấp bậc chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà vô số kiếm sĩ khác chỉ có thể ngưỡng vọng. Cho đến tận hôm nay Mộc Hàn Yên cũng không hiểu được tại sao lại có sự chuyển biến như vậy. Nghỉ ngơi một lát, Mộc Hàn Yên bỏ đi những ý nghĩ hỗn độn, kiếp trước chỉ là kiếp trước, có những chuyện có thể khắc ghi, có những chuyện nên bỏ đi thì phải bỏ đi, chuyện cấp bách bây giờ vẫn là phải nâng cao thực lực. Mộc Hàn Yên vận chuyển Thiên Tâm Công Pháp hết lần này đến lần khác nhằm tìm lại cảm giác khoan khoái, nhẹ nhàng như dòng suối của kình khí tu luyện trước đây. Tiếc rằng tất cả đều là vô ích, đã qua một canh giờ nữa mà thực lực của nàng vẫn không hề có tiến triển gì, sự ngưng đọng của kình khí vẫn chậm chạp đến đáng thương như trước, gần như là có thể bỏ qua không tính đến nó. "Này, ngươi định giỡn chơi với ta phải không, hại ta chạy mấy trăm dặm mà vẫn như trước đây không hề thay đổi gì?" Mộc Hàn Yên lấy la bàn chiêm tinh ra trách móc nó. Vừa nói dứt lời, chiếc la bàn trong tay liền rung lên, nó rung mạnh đến nỗi khiến cho Mộc Hàn Yên dường như không giữ được nó. "Này này này, ta cũng chỉ là trách móc vài câu thôi mà, ngươi không cần phải kích động vậy chứ?" Mộc Hàn Yên dùng sức cầm chặt chiếc la bàn, sợ nó quá kích động tự rung đến vỡ nát mất. "Ong", la bàn chiêm tinh vọng đến một âm thanh nghe du dương, mênh mông, xa xôi vô tận như tiếng cửu thiên tiên trong truyền thuyết. Mộc Hàn Yên ngây người thực sự không hiểu, vì sao một chiếc la bàn vừa cũ vừa nát như vậy lại có thể phát ra âm thanh hay như thế, chính lúc đó một vầng sáng màu hồng từ trên không trung bao trùm xuống. Mộc Hàn Yên ngẩng đầu lên nhìn thấy hàng trăm nghìn ngôi sao đang từ trên trời rơi xuống. Mưa sao băng, đó chính là mưa sao băng hiếm có, hàng nghìn năm mới thấy được! Nếu đổi lại là ngày thường mà nhìn thấy quang cảnh kỳ vĩ hàng nghìn năm mới gặp một lần như vậy, có lẽ Mộc Hàn Yên sẽ lặng im cảm kích mà thưởng thức ngắm nhìn, nhưng bây giờ nàng lại không hề cảm kích chút nào, càng không có tâm trạng để ngắm nghìn cảnh sắc tuyệt đẹp đó, nguyên nhân rất đơn giản, đó là trận mưa sao băng này đang hướng thẳng đến vị trí mà nàng đang đứng. Có điều, chỉ với thời gian mấy nhịp thở, một vầng ánh sáng màu đỏ bao phủ cả nửa bầu trời, giao điểm của những tia sáng như một tấm lưới bằng lửa lớn bao trùm xuống, trung tâm chính là Mộc Hàn Yên. "Không đến mức vậy chứ! Ta mới chỉ trách ngươi vài câu mà đã muốn liều mạng với ta à?" Mộc Hàn Yên không kịp suy nghĩ, một tay ôm la bàn chiêm tinh vào lòng, quay người bỏ chạy. Nàng chưa từng gặp phải thần khí nào hẹp hòi đến vậy! Nó dám vì chuyện này mà liều mạng với chủ nhân hay sao? Mộc Hàn Yên thật sự muốn bỏ chạy nhưng trận mưa sao băng với hàng ngàn vạn ngôi sao dày đặc, mịt mù như thác lũ đổ xuống, nàng có thể chạy đi đâu được. Mới chạy được mười mấy bước thì một quầng sáng đỏ rực đã bao vây xung quanh người nàng. Chết chắc rồi! Lẽ nào nàng có sống lại một lần cũng không thoát được số mệnh chết thảm như trước đây? Thậm chí còn thê thảm hơn cả kiếp trước, còn bị sao băng đánh trúng, vậy thì sẽ tan xương nát thịt, chết không có chỗ chôn mất! Mộc Hàn Yên chỉ cầm thấy một nỗi phiền muộn. "Rầm rầm, rầm rầm…" Có tiếng sấm mạnh truyền đến bên tai nàng, đó chính là âm thanh khi sao băng tiếp xúc với mặt đất. Sao băng như vậy, đừng nói là mưa sao băng, chỉ cần một ngôi thôi cũng đủ để khiến Mộc Hàn Yên chết không có chỗ chôn thân, thậm chí đến cả hàng trăm dặm xung quanh thành Hắc Thạch cũng sẽ bị san thành vùng đất bằng phẳng.